Giờ ra chơi, thấy bọn Sở Diên cùng Ngôn Hi Lạc đi rồi, Lý Nhất Đồng mới quay lại hỏi Ngụy Hi Hòa, gương mặt không giấu nổi sự tò mò:
"Hi Hòa, cậu thích Sở Diên à?"
Ngụy Hi Hòa nghe cô nàng hỏi vậy thì giật mình lắc đầu:
"Đồng Đồng, mình không có. Chúng ta còn là học sinh cấp 3 mà. Chẳng qua là bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau thôi."
Lý Nhất Đồng ngập ngừng:
"Nhưng tớ thấy Sở Diên cậu ấy có vẻ thích cậu. Thật đó, tớ chưa thấy Sở Diên đối xử với ai tốt như thế cả. Cậu còn nhớ hôm chúng ta trực nhật không, cậu ấy cùng đám Phương Thành ở lại, giúp chúng ta. Từ trước đến nay, bàn họ chưa bao giờ trực nhật cả. Tớ cảm thấy, Sở Diên không phải loại người lấy việc giúp người khác làm niềm vui đâu."
Hơn thế nữa, ở trước mặt Ngụy Hi Hòa, Sở Diên giống như biến thành một người khác vậy.
Ngụy Hi Hòa thực sự khâm phục khả năng quan sát tinh tế của Đồng Đồng. Cô nàng cảm thán:
"Tớ cũng chẳng biết nói thế nào nữa. Nhưng loại người sáng chói, kiêu ngạo lại quen phóng túng, tự do như Sở Diên, tớ sợ nếu như cậu quen cậu ấy, sẽ bị thiệt thòi."
Vẻ ngoài của Sở Diên quá mê hoặc, hơn nữa, gia thế thần bí của cậu cũng khiến người khác không khỏi cảm thấy tò mò, chỉ dám ước ao.
Ngụy Hi Hòa thở dài, cô cũng không muốn mọi chuyện đi quá xa.
Ngụy Hi Hòa tan học về nhà, như thường lệ, cô vẫn đi xe buýt đi về. Chỉ tiếc là lần này, không chỉ có mình cô, lại còn có thêm ba người khác nữa. Ngôn Hi Lạc đi qua đi lại, cậu chàng đã đợi ở đây 30 phút rồi, đi qua đi lại mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của tiểu tiên nữ.
"Diên ca, lỡ như hôm nay cậu ấy không đi xe buýt thì sao?"
Sở Diên nghe Ngôn Hi Lạc nói vậy khẽ liếc nhìn cậu, ánh mắt nguy hiểm khiến cậu chàng không rét mà run. Phương Thành hận không thể một phát đạp chết tên Ngôn Hi Lạc này, biết Sở Diên tính khí thất thường mà còn suốt ngày thích chạm vào họng súng.
"Ngôn Hi Lạc, ngậm ngay miệng quạ của cậu lại."
Ngôn Hi Lạc cũng biết mình lỡ lời, đành ngậm miệng lại. Bỗng nhiên, cậu chàng khẽ reo lên:
"Nhìn kìa, tiểu tiên nữ đến rồi kìa.". Đam Mỹ H Văn
Ngụy Hi Hòa đi đến, thiếu nữ vẫn xinh đẹp như vậy, giữa dòng người đông đúc, cô khoác bộ đồng phục học sinh, khuôn mặt nhỏ trong sáng như mối tình đầu, khiến không ít người đi đường ngoái lại nhìn. Ngụy Hi Hòa giống như một khối pha lê trong suốt, không nhiễm bụi trần.
Ngôn Hi Lạc huýt sáo, gọi với theo:
"Ơ, tiểu tiên nữ, ở bên này."
Ngụy Hi Hòa nghe thấy tiếng gọi của cậu chàng, đành phải qua chỗ họ. Ngôn Hi Lạc thấy cô, thân thiện hỏi:
"Tiểu tiên nữ, cậu đi xe buýt đi học à? Nhà cậu ở đâu thế?"
Ngụy Hi Hòa thành thật trả lời:
"Nhà tớ ở đường Liễu Lâm."
Ngôn Hi Lạc tròn mắt ngạc nhiên, hết nhìn về phía Sở Diên đến tiểu tiên nữ:
"Thật sao? Vậy thì quá trùng hợp rồi. Bọn tớ cũng ở đường Liễu Lâm."
"Thật trùng hợp ha."
Ngụy Hi Hòa cười gượng gạo.
Ngôn Hi Lạc trong lòng kinh ngạc, đường Liễu Lâm là khu đại viện của bọn họ mà. Ngụy Hi Hòa là con gái nhà ai, sao cậu chàng lại không biết thế.
Cậu chàng ôm câu hỏi to đùng lên xe buýt. Hôm nay là ngày cuối tuần, lại là giờ cao điểm lên xe buýt chật ních người. Từng dòng người xô lấn, chen đẩy nhau khiến Ngôn Hi Lạc cảm thấy cậu sắp bị ép thành bánh kẹp rồi. Tuy đã từng đi xe buýt, nhưng mà nhìn cảnh này, cộng thêm các loại mùi hỗn tạp trên xe, khiến dạ dày cậu chàng không khỏi cuộn trào.
Phương Thành cũng không khá khẩm hơn cậu chàng là bao, lông mày cậu ấy nhíu lại, có thể kẹp chết một con ruồi.
Chỉ có mỗi Sở Diên là vẫn bình thản, cậu nhìn cô gái nhỏ đang gần sát lòng mình, tâm tư không khỏi động đậy.
Cậu nháy mắt nhìn về Phương Thành và Ngôn Hi Lạc. Phương Thành nhìn cậu, hiểu ngay rằng lão đại lại định làm chuyện xấu rồi. Chỉ có con hàng Ngôn Hi Lạc này vẫn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phương Thành đẩy Ngôn Hi Lạc một cái, làm cậu ngã dúi về đằng trước. Ngụy Hi Hòa cũng theo quán tính, bị đẩy vào lòng Sở Diên.
Ngôn Hi Lạc muốn chửi thề, còn đang định quay sang mắng cho Phương Thành một trận thì bắt gặp ánh mắt gian xảo của Phương Thành đang cong lên.
Ngôn Hi Lạc quay sang thì thấy tiểu tiên nữ đang ngã dúi dụi vào lòng lão đại, còn Sở Diên thì mang vẻ mặt xuân phong đắc ý.
Mẹ kiếp, hai người này lại cư nhiên dám chuyện xấu. Đã làm chuyện xấu lại còn không rủ cậu cùng làm, có còn là huynh đệ không hả?
"Tiểu tiên nữ, xin lỗi nha. Tại xe đông quá mà."
Nói xong, cậu chàng lại giả vờ mất đà, khiến Ngụy Hi Hòa lại một lần nữa sà vào lòng cậu. Sở Diên ném cho Ngôn Hi Lạc một ánh mắt khích lệ, làm đuôi của cậu chàng cũng vểnh lên tận trời.
Khuôn mặt Ngụy Hi Hòa lúc này đã đỏ bừng như quả cà chua chín, muốn chen ra chỗ khác cũng không được. Ba thiếu niên đứng sừng sững, giống như những bước tường thành vững chãi bao quanh cô.
Ngực thiếu niên ấm áp, cách một lớp quần áo, Ngụy Hi Hòa vẫn cảm thấy nhiệt độ ấm nóng từ cơ thể cậu tỏa ra.
Tay của cô đặt trên ngực cậu, cảm nhận được trái tim của Sở Diên đang rộn ràng, từng múi cơ bắp nổi lên sau tấm áo sơ mi trắng rộng kia. Cô ngước mắt lên thì thấy yết hầu gợi cảm của cậu dọc theo cổ áo sơ mi, chạm phải ánh mắt cười như không cười của thiếu niên.
Ngụy Hi Hòa giật mình, lúng túng:
"Sở Diên, xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu."
Sở Diên nhìn cô, tính cường hào ác bá trong người lại nổi lên. Áp sát tai cô, ở khoảng cách gần như vậy, Ngụy Hi Hòa cảm thấy trái tim mình run rẩy.
"Ngụy Hi Hòa, đồ tiểu lưu manh nhà cậu. Định ăn xong rồi chạy, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy."
Nói xong, Sở Diên cầm tay cô đặt lên trước ngực mình, kề sát vai cô nói:
"Cậu sờ vào rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm đấy."
Ngụy Hi Hòa khóc trong lòng, cảm thấy kiếp trước mình tạo nghiệp gì mà mới phải gặp được tên lưu manh này.
"Sở Diên, cậu quá đáng. Tôi, tôi...."
Sở Diên nhìn cô gái nhỏ đang phồng mang trợn má vì tức giận, đôi mắt phượng đào hoa khẽ nhếch lên như ngàn vạn bông hoa đào nở rộ:
"Sao nào, tức giận rồi? Muốn đánh người à? Cơ thể của ông đây, cậu muốn đánh chỗ nào cũng được."
Ngôn Hi Lạc và Phương Thành đứng một bên nhìn cay hết cả mắt, mẹ nó, lão đại họ đúng là một tên lưu manh thực thụ. Tiểu tiên nữ bị Sở Diên nhìn trúng, quả là đen đủi. Lão đại của bọn họ, không những mang vẻ ngoài yêu nghiệt, mà mặt còn vô cùng dày.
Cuối cùng cũng đến điểm dừng, như chỉ chờ có thế, Ngụy Hi Hòa nhanh chân chen ra, chạy nhanh về phía khu nam, không thèm ngoái đầu lại, dường như đằng sau có thú dữ đang theo đuổi.
Ngôn Hi Lạc xuống xe, nhìn bóng dáng của tiểu tiên nữ đã chạy khá xa, cậu chàng tò mò hỏi:
"Diên ca, cậu không định đuổi theo à? Phải đưa con gái nhà người ta về tận cửa chứ?"
Sở Diên nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ, khẽ lắc đầu kiêu ngạo nói:
"Vội gì chứ? Ông đây và cậu ấy có hôn ước rồi, còn sợ cậu ấy chạy mất sao?"
Ngôn Hi Lạc và Phương Thành hết nhìn Sở Diên, lại nhìn phía mà Ngụy Hi Hòa vừa chạy về. Cậu chàng nhíu mày suy nghĩ mãi mà không ra, hôn ước, họ Ngụy.
Bỗng nhiên, cậu chàng thông suốt, lật đật chạy theo Sở Diên dò hỏi:
"Họ Ngụy, Nam viện. Ôi! Đệt. Lão đại không phải là chị dâu nhỏ đó chứ."
Phương Thành nhìn Sở Diên, ánh mắt không khác gì nhìn một tên ngốc:
"Cậu nói xem, Nam viện còn nhà họ Ngụy thứ hai sao."
Ngôn Hi Lạc đứng bần thần, mẹ nó, đây chính là duyên phận. Đi hết một vòng lớn như vậy, kết quả lão đại vẫn thua trên tay Ngụy Hi Hòa.
Sở Diên khẽ thở dài, cậu cùng hai người trở về Bắc viện. Ngôn Hi Lạc đã từng hỏi Sở Diên rằng, liệu cậu có yêu một người từ cái nhìn đầu tiên không. Cậu im lặng không đáp, bởi cậu chưa vì ai mà rung động cả.
Rất nhiều năm sau, khi chàng thiếu niên kiêu ngạo năm nào đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, trải qua bao nhiêu mất mát và nỗi đau, cậu mới hiểu được ý nghĩa của sáu từ đó. Hóa ra, "yêu từ cái nhìn đầu tiên" không phải vừa gặp đã yêu, mà khi Sở Diên nhìn thấy Ngụy Hi Hòa, đã định sẵn cả một đời của cậu đều giành cho cô ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...