Thủ Đô, năm 2000.
Trời đã vào hạ, ánh nắng vàng nhạt bao phủ khắp sảnh sân đại viện. Trên bầu trời xanh biếc, những làn mây trắng lững lờ trôi, xa xa, những đàn chim đang chao lượn trên tầng không bao la.
Dưới gốc cây đại thụ, một cậu bé đang ngồi ôm gối, ánh mắt cậu ngước nhìn đàn chim sẻ đi tìm mồi. Cậu bé xinh xắn, đáng yêu đang ngồi một mình, tay nhỏ của cậu đang ôm một con khủng long màu xanh lá, khuôn mặt nhỏ cau có, phụng phịu. Cậu nhóc phồng má, giống như một con sóc nhỏ đang tức giận, cánh tay ngắn trắng nõn đang không ngừng đánh lên con khủng long:
“Sở Thiên thối tha, năm nào cũng thế, sinh nhật con cũng không về? Cha là đồ lừa gạt.”
Cậu ngồi thủi lủi trong một góc, cảm thấy thật tủi thân, ấm ức. Đôi mắt đen láy, to tròn như hạt nhãn đã ngân ngấn lệ, cánh mũi đỏ bừng thế nhưng cánh tay ngắn ngủi quệt lên mắt để không cho nước mắt rơi. Cậu nhìn con khủng long, thầm thì, giọng điệu có vẻ uất ức lắm:
“Mày nói xem, Sở Thiên có về kịp sinh nhật tao không? Ông ấy đã hứa sẽ về kịp mà.”
Sở Thiên đáng ghét, năm nào cũng thế, đều quên sinh nhật cậu. Cậu nhóc lúc này đã không kìm nén được nữa mà òa khóc, cậu ôm đầu gối khóc nức nở. Tiếng khóc càng ngày càng lớn, từng giọt nước mắt tuôn ra như chuỗi trân châu bị đứt hạt, dường như bao nhiêu ấm ức trong lòng cậu cũng từ đó trút ra. Tiếng thút tha thút thít cũng lớn dần.
Đang khóc hăng say thì đột nhiên dứới chân cậu xuất hiện một đôi giày búp bê màu hồng, Sở Diên vẫn còn sụt sùi ngước lên nhìn. Là ai dám cả gan dám nhìn cậu khóc.
Cậu bé ngước lên, trước mắt cậu là một cô bé trạc tuổi mình. Cô bé mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp màu xanh nhạt, khuôn mặt khả ái dễ thương, làn da trắng như sữa bò, đặc biệt là đôi mắt biết cười, cong cong hình bán nguyệt, giống như mặt trăng trong đêm đông giá lạnh. Mái tóc tơ mềm mượt được búi củ tỏi, phần tóc mái lưa thưa còn rủ đằng trước, càng toát lên vẻ ngây thơ, đáng yêu. Trông cô bé thánh thiện, trong sáng không khác gì một tiểu thiên sứ hạ phàm.
Bàn tay trắng nõn của cô bé đặt vào tay cậu một nắm kẹo thỏ sữa, là loại kẹo mà cô bé thích nhất.
“Này, tặng cậu đó, đừng buồn nữa. Ông nội mình nói, ăn kẹo ngọt sẽ quên đi nỗi buồn đó.”
Sở Diên ngẩn ngơ, quên cả việc mình đang khóc. Cậu nấc cục, khuôn mặt nhỏ đã đỏ ửng lên, phần vì vừa mới khóc xong, phần lại vì xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy. Cậu vùng vằng giận dữ:
“Ai thèm buồn chứ, chỉ có trẻ con mới ăn kẹo thôi.”
Nói xong cậu chạy đi mất, tay vẫn giữ khư khư nắm kẹo của Ngụy Hi Hòa đưa cho như sợ cô cướp mất. Cô bé đứng đó ngẩn người, không hiểu tại sao cậu ấy lại giận dữ với cô. Cậu không phải trẻ con sao? Hi Hòa cũng chỉ muốn an ủi cậu một chút thôi. Con người này, rõ là kì quái.
Sở Thiên chạy được đoạn xa thở hổn hển, nhìn nắm kẹo sữa trong tay, trong lòng không hiểu sao trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Buổi chiều.
Sở Thiên nhìn đám trẻ con đang chơi đùa trong đại viện mà trầm tư suy nghĩ. Mấy thím giúp việc nhà khác đi chợ không khỏi nhìn sang bên này, Ngụy tiểu ma vương này, hôm nay lại không giở trò gì quậy phá đi.
Sở Thiên quả thực là đứa trẻ có gương mặt mang tính lừa gạt cao. Thoạt nhìn, Sở Thiên mang dáng vẻ đáng yêu, xinh xắn, ai nhìn vào cũng thích. Đôi mắt đen láy, lanh lợi, sáng như những vì sao trời hạ, cái miệng nhỏ chúm chím đỏ tươi, làn da trắng vẫn phảng phất mùi sữa. Lúc cậu tức giận, hai má phồng nên như một chú sóc nhỏ, đặc biệt đáng yêu. Cậu bé xinh xắn, dễ thương thật khiến các cô, các dì trong đại viện này yêu thích, không muốn buông tay.
Thế nhưng, tính cách của cậu thì ghê gớm, nghịch ngợm, khiến cả đại viện này lúc nào cũng gà bay chó sủa. Mấy người lính gác hay những người giúp việc trong đại viện đều hay trêu đùa, gọi cậu là Sở tiểu ma vương.
Chuyện lạ là Sở tiểu ma vương hôm nay lại không giở trò quậy phá, chỉ ngồi yên tĩnh một mình. Phương Thành từ đám trẻ bước ra, thấy Sở Diên lâm vào trầm tư, bèn hỏi:
“Diên ca, mai là sinh nhật cậu, phải vui lên chứ? Sao lại ủ rũ thế. Hay là chú Sở lại không về kịp. ”
Sở Diên khẽ liếc nhìn cậu, không nói gì. Ánh mắt cậu nhìn về phía xa, buồn buồn.
Ba Sở Diên lại đi công tác chưa về, e rằng ngày mai cũng không về kịp tham dự sinh nhật của đứa con trai nhỏ.
Phương Thành nhìn cậu liền hiểu, vỗ vai an ủi:
“Hay là tớ tặng cậu mô hình máy bay chiến đấu mới nhất, ông ngoại vừa mua cho tớ đó.”
Sở Diên lắc đầu, ngỏ ý không cần. Ông nội cậu từng nói rằng, đã là quân tử thì không thể cướp đồ của người khác thích, huống chi cậu cũng không thiếu mấy món đồ chơi nhỏ đó.
Cùng lúc đó, Ngôn Hi Lạc chạy tới. Thân hình Ngôn Hi Lạc mập mạp, người núc ních mỡ, vì chạy nhanh lên mặt đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm áo. Cậu chạy đến bên Sở Diên, ánh mắt nhìn thấy vài cái kẹo sữa bên cạnh không khỏi sáng lên, lại đúng là loại kẹo sữa cậu thích nhất:
“Ngụy Diên, có kẹo sữa sao? Cho tớ được không?”
Ngôn Hi Lạc nhanh tay định lấy hai cái kẹo sữa bên cạnh Ngụy Diên thì bị cậu phát hiện, đánh vào tay Hi Lạc.
“Ai cho ăn mà ăn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...