Bên ngoài trời bỗng chói sáng, không biết mưa từ khi nào, gió tạt vào cửa, lưu lại vệt nước.
Gió thổi mưa to.
Trong phòng không ai nói gì, chỉ có tiếng thở trầm lắng lan tràn trong không khí.
“Em biết em đang nói cái gì sao?”- Đầu Trì Hải Bình cúi xuống, nhìn cánh tay đặt bên hông, đôi mắt thâm thúy, giọng nói thấp hơn rất nhiều. “Em muốn anh ở lại, chính anh cũng không chắc là không thể có chuyện gì phát sinh không!”
“Em biết rõ”- Dựa vào
lưng hắn, ngửi mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái của hắn, Hiền Vũ Tây không muốn buông ra, khóe môi còn lộ nụ cười thỏa mãn.
Nàng biết rõ hắn ở lại sẽ phát sinh
chuyện gì, nhưng cũng có lẽ không, bởi vì cho dù nàng chỉ cần coi nàng
như bạn bè… hắn hiểu ngầm mà lưu lại.
Bởi vì hắn không phải là nam nhân đi miễn cưỡng người khác, qua cách nhìn người, nàng cũng có phần tự tin.
“Biết rõ.. em còn dám để anh lại”- Đối với ngữ khí nhẹ nhàng, hắn cảm thấy bản thân ra xã hội nhiều năm bây giờ lại rất chật vật.
Hương thơm thiếu nữ như có như không
phiêu tán trong mũi hắn, thân thể mềm mại dán chặt vào lưng hắn, sự tín
nhiệm của nàng khiến hắn áy náy.
Dù ngoài miệng nói lời lí trí, nhưng
trong đầu hắn đã tưởng trượng cảnh xuân mơ màng sớm đã đem thân hình
nàng trần trụi hiện lên.
“Bởi vì em đợi đã lâu…. Đó là anh chẳng phải sao?’- Nói xong, hai tay nàng càng thuc hặt, ngữ khí ủy khuất.
Hắn à!! Trì Hải Bình không lên tiếng, trong đầu thầm trả lời vấn đề của nàng.
TỪ khi quá cô độc nơi thành thị, hắn chỉ
có một mình, rời giường ăn cơm, đi làm đi hợp, về nhà nhìn cách bày trí
trang hoàng ngẩn người, hoặc mở tivi coi hài kịch cho náo nhiệt rồi bật
cười.
Ai nói một người không tịch mịch?
Người nói những lời này nhất định không
phải hắn, bởi vì hắn ngày càng cảm thấy vô lực, cảm thấy bị tĩnh lặng
bao phủ. Ngoài cửa sổ mưa đột nhiên to hơn, rơi xuống mái nhà vang lên
âm thanh thật lớn, như muốn người đi bộ phải tìm chỗ trú.
Trì Hải Bình yên lặng, kéo hai tay bên hông ra tiếp tục đi.
Hiền Vũ Tây ngạc nhiên nhìn theo bóng
lưng, lần đầu tiên không đoán được suy nghĩ hắn. Cửa phòng bị kéo ra
đóng lại, sau đó tiếng cửa chính khóa lại, nàng sững sờ đứng đó không
tin được.
Hắn cứ như vậy mà đi.
Trong lúc đó, Hiền Vũ Tây bị kéo vào lồng ngực ấm áp, cả người bị nâng lên, chưa kịp phản ứng, cặp môi đỏ mọng
lập tức bị đôi môi lạnh như băng ngậm lấy.
Nàng ngu ngơ chốc lát, rồi nhận ra khí tức quen thuộc của chủ nhân.
Là hắn!!
Hắn không phải đi rồi sao?
Trì Hải Bình khẽ chạm môi nàng, sau đó
dùng đầu lưỡi nhu hòa quét quá, như chờ nàng hưởng ứng. Lần này đổi lại
nàng mất vui đẩy hắn ra, gương mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc.
“EM nghĩ anh đi rồi”
“Khỏa cửa”- Câu trả lời ngắn gọn súc tích, lại bị ngăn hôn, cố gắng kìm nén khát vọng trong lòng.
Đáp án quá mức ngắn gọn, đủ khiến nàng
định thần lại, sau đó chủ động chụp lên môi hắn, khóa chặt cổ hắn, sợ
hãi vươn cái lưỡi đinh hương đáp trả
Hai người hấp thu hương vị của nhau, nàng đi cà nhắc leo lên người hắn, cả hai thân hình dính sát không khoảng cách.
“Đúng.. chính là như vậy… Tiểu Vũ, nhiệt tình hưởng ứng ta”- Thừa dịp dừng lại, Trì Hải Bình lên tiếng chỉ đạo tiểu nữ nhân.
“Như vậy a?”- Học động tác của hắn, nàng dùng đầu lưỡi miêu tả môi hắn, khiêu khích chơi đùa lưỡi hắn, sau đó linh hoạt rút về.
Hắn một tay giữ lấy mặt nàng, một tay ôm mông nàng xách lên, làm cho nàng bớt cà nhắc, trực tiếp đối diện cùng hắn.
“Học sinh ưu tú”- Hắn nhìn qua lẩm bẩm nói, sau đó quay lại với đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.
Lần đầu hôn thiếu đi sự ôn nhu, chỉ có
cuống quyến mãnh liệt cướp lấy, như muốn hút khô lấy nàng. Hắn không
buông tha bất cứ gì trong miệng nàng, bất cứ chỗ nào có thể thì dùng
lưỡi quấn lấy, thậm chí nàng sợ hãi rút về hắn cũng không cho phép, bá
đạo yêu cầu nàng phải hưởng ứng.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng sấm, hắn mới buông nàng đang không kịp thở, để nàng nằm trên ngực hắn thở phì phò nghỉ tạm.
Hắn yên lặng chờ nàng bĩnh tĩnh lại, ôn
nhu lấy tay vuốt lấy mái tóc dài mềm mại sau lưng nàng, hưởng thụ thời
gian yên tĩnh của hai người.
Thật khiến người ta không tin được, hắn
như mới 17, 18 tuổi, chỉ muốn hôn mà không ngừng được. Hơn nữa người làm hắn kích động lại là một tiểu cô nương.
“sau đó thì sao?”- Sau khi thở đầu lại, Hiền Vũ Tây ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời khó hiểu.
Nàng cũng không phải nữ sinh từ nhà trẻ
ra, nàng hiểu nam nhân có nhu cầu thì sẽ không chỉ tới đây là ngừng. Trừ khi nàng không khơi dậy được hứng thú của hắn, như vậy thật đau lòng
“EM còn muốn tiếp tục sao?”- Vuốt sợi tóc nàng đan trên tay, Trì Hải Bình nhìn vào mắt nàng muốn thấy được một tia sợ hãi.
Chỉ cần trong mắt nàng sợ hãi, hắn có thể ngăn mình không tiếp tục, nếu không buổi tối hắn đem mình trở thành
thánh nhân ngồi đó mà lòng loạn không thôi.
“Em nghĩ anh ở lại đây là vì thế này, không phải sao?”- Hay nàng tính sai.
“Em biết rõ chuyện sắp xảy ra còn muốn tiếp tục?”- Hắn không thể không nhắc nhở nàng hậu quả của việc tiếp tục.
“Đại thúc, em không phải đứa trẻ, em không cho rằng chỉ cần hôn lên tay hoặc hôn nhẹ miệng là sinh ra tiểu hài tử”
“Không phải chỉ là hôn, anh còn muốn làm nhiều hơn… thậm chí còn muốn tất cả, em không sợ sao?”- Trì Hải Bình chưa từng cùng bạn trên giường nói nhảm nhiều như thế.
Nhưng vì đối tượng là nàng, cho nên hắn
càng thêm thận trọng, cho nàng nhận ra hành vi của mình là sai lầm, lam
cho hắn phải hối tiếc về nhà tắm nước lạnh để hạ nhiệt,
“Là anh, nên em không sợ”- Hiền Vũ Tây nhìn chằm chằm hắn, sự tín nhiệm đầy kiên định, rung chuyển tâm hắn.
Hắn là người nàng đã định trước, nàng
không cách nào tưởng tượng ra ai trừ hắn, nàng còn có thể với ai làm
chuyện thân mật này chứ.
Nàng không cách nào tưởng tượng, nàng
nguyện làm cho những nam nhân khác nằm sấp trên người nàng thở dốc.
Chỉ có hắn, nam nhân tên Trì Hải Bình, nàng mới nguyện , mới cam tâm.
Trì Hải Bình cảm thấy trái tim mình đập
nhanh, nhảy cẫng lên vui mừng, ánh mắt lạnh như băng nay vì sự thẳng
thắn của nàng mà dần dần ôn nhu.
“Anh hỏi em lần cuối cùng”- hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nghênh đón đáp án: “Không hối hận sao/”
“Em nói rồi, là anh em sẽ không hối hận”
“Rất tốt” – Hắn cúi người ôm lấy nàng về giường. “Bởi vì hối hận cũng không kịp”
Ngoài cửa mưa rơi tí tách không ngừng,
tiếng sấm chớp giật lên, làm cho căn phòng yên tĩnh rung lên, chỉ có ánh sáng của sét để làm tầm nhìn, Hiền Vũ Tây cuối cùng cũng phát hiện điều lại.
“Hình như cúp điện”- Hẳn là lúc hai người đang hôn nhau. “Để em đi lấy nến”- Nói xong nàng xuống giường.
“Đừng nhúc nhích”- Trì Hải Bình nhanh hơn một bước ngăn nàng lại. “EM nói anh biết nến ở đâu, anh lấy cho”
“Dưới giường”- Những gì đồ trong nhà nàng đều nhét dưới giường cho đỡ phiền toái.
Trì Hải Bình tìm tòi một lát, thì lấy ra
một hộp đựng nến, sau đó lại tìm cái bật lửa nhưng không thấy, cuối cùng hắn lấy trong túi mình ra bật lên đốt đặt ở bốn phía.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng
sáng lên nhờ ánh lửa, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, trong phòng lại càng
thêm cảm giác của khác sạn.
Trì Hải Bình đi về ngồi bên giường, Hiền
Vũ Tây nằm trên đó mắt ngóng nhìn, ánh lửa lóng lánh hòa vào nhau che
dấu đi khát vọng trong lòng.
Tay hắn run tẩy chậm rãi cởi nút áo trước ngực nàng, làm cho nội y màu trắng che phú cặp vú mềm mại dần dần hiện ra.
Hắn hít thật sâu, nhìn cảnh mỹ lệ trước
mắt mà hít thở không thông, sau đó tiếp tục cởi bỏ váy đồng phục, kéo
khóa xuống, bộ váy đồng phục chỉnh tề bị quăng vào góc giường, để lộ ra
hai chân thon dài trắng nõn cùng quần lót màu trắng.
“Muốn em giúp anh sao?”- Hiền Vũ Tây nằm trên giường nhìn hắn bên trán đổ mồ hôi, làm nàng khẩn trương, cố gắng hòa hoãn không khí.
Trì Hải Bình chỉ liếc nhìn nàng, dùng tay cởi đi áo sơ mi cùng quần dài trên người, lộ ra dáng người rắn chắc: “Không cần”
“để em xem”- Hiền Vũ Tây nuốt nước bọt nói.
Nàng hiện tại không biết vì khẩn trương
hay vì nhìn thấy hắn trần truồng mà như thế, dáng người của hắn thật sự
khiến người ta nhìn thấy mà muống sờ…
Hia tay chống xuống hai bên gò má nàng,
hắn do dự quan sát nàng, đem sự khẩn trượng cùng dục vọng nhỏ nhoi thu
vào mắt, hắn nhịn không được vén những sợi tóc của nàng ra sau: “EM rất khẩn trương?”
“có chút”- Nàng thành thật trả lời, dù sao lúc này mà phủ nhận thì có gì tốt chứ.
“Lần đầu sẽ đau”- Hắn dừng lại, hôn lên trán nàng. “Nhưng anh sẽ cẩn trọng, sẽ không để em không thoải mái”
Không cần hỏi, hắn cũng biết hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng, cho nên hắn có nghĩa vụ cho nàng một lần đầu tiên tốt đẹp.
“Ừ”- Mắt nàng không biết vì sao lại rưng rưng rơi lệ xúc động.
Có lẽ vì quá lâu không ai dùng nghữ khí ôn nhu như thế nói với nàng.
“Em tin anh mà”- Hiền Vũ tây nó, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Đêm không cô độc, đang bắt đầu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...