Đây là lý do của các ngươi?” Long Tĩnh Lam âm lãnh đặt câu hỏi, ngồi trên chỗ cao cao, bày ra thiết diện trước sau như một, trừng mắt nhìn ba người quỳ bên dưới.
Dương Húc Nghi, Lâm Thiếu Hoa, Lê Tử.
Choang! Một tiếng, bát trà bay ra ngoài, dọa cho Lê Tử khẽ run rẩy, Lâm Thiếu Hoa cũng mấp máy miệng. Cái này hay quá rồi, ba tên hoạt nhân (1) mặc kệ hoàng thượng ngay trên con phố sầm uất nhất, thật đúng là tử tội cũng không đủ a.
__
Đương nhiên, tiểu hoàng đế của chúng ta tuyệt đối không lạc mất được, chẳng qua là bước chân theo mùi hương chạy đến Thiên Long tự, được trụ trì đại sư giữ lại mời dùng cơm mà thôi. Nhưng là bởi vì lần này đồ ăn mới được nghiên cứu chế biến thật đúng là rực rỡ muôn màu, làm cho Đoàn Quân Nhiên dính chặt vào tự viện, mãi đến khuya cũng chẳng thấy trở lại.
__
Cũng khó trách Long Tĩnh Lam cầm tờ giấy trương long phượng vũ (rồng bay phượng múa, ý chỉ chữ viết đẹp) kia, nhìn mấy chữ đơn giản trên đó, lửa giận bốc cao. Ai, trong ngực không có Đoàn Quân Nhiên, hắn như thế nào đều ngủ không an ổn.
Ha ha, mấy người các ngươi làm lạc mất Nhiên Nhiên, vậy thì hảo hảo lo mà mất ngủ cùng ta đi! Long Tĩnh Lam âm hiểm nghĩ, lộ ra nụ cười quỷ dị, làm cho ba người quỳ bên dưới cứ gọi là mồ hôi ròng ròng.
“Nếu hôm nay hoàng thượng không trở lại, vậy cả đám các ngươi hảo hảo sám hối đi. Bắt đầu từ bây giờ, mỗi người luân phiên kể chuyện ma, ai kể mà làm người ta không sợ hãi thì lôi ra ngoài đánh hai mươi đại bản!”
Long Tĩnh Lam cầm ly trà do cung nữ dâng lên, cười lạnh nói biện pháp xử phạt mấy người. Đám cung nữ thị vệ quanh đó đều nơm nớp lo sợ.
Phụ chính vương các hạ! Ngài ngủ không được cũng không thể lôi chúng ta ra làm đồ chơi a!
Lê Tử khóc không ra nước mắt, cái này là biện pháp gì a, tại sao phải kể chuyện a, thức đêm là kẻ thù của sắc đẹp đó a ~
Dương Húc Nghi mặt không chút thay đổi, trong đầu lại nghĩ: chuyện ma nhiều như vậy, kể chuyện gì mới được a?
Chỉ có Lâm Thiếu Hoa, sắc mặt hệt như ,đậu hủ hấp hành thoắt xanh thoắt trắng. Y sợ nhất là chuyện ma đó nha! Không muốn! Không muốn đâu!
…
Tục ngữ có câu: gần mực thì đen, gần đèn thì rạng (2), nhưng mà cũng có người nói: gần mực chưa chắc đã đen, gần đèn chưa chắc đã rạng.
Sự thật chứng minh, người nào mà ở bên gia hỏa Đoàn Quân Nhiên ngốc nghếch này, tuyệt đối sẽ là người không bình thường!
Nghiêm túc, bình tĩnh, cơ trí, uy nghiêm như Phụ chính vương Long Tĩnh Lam, lại có thể tự mình đi kể chuyện ma…
Mồ hôi tuôn rơi…
__
Tuyên Long điện luôn yên tĩnh trang nghiêm, đột nhiên bị lệnh tắt hết toàn bộ đèn đóm, sau đó đóng cửa sổ lại, cung nữ thị vệ nhất loạt đều ngồi trên chiếu, bắt đầu luân phiên kể chuyện, khụ, nói đúng ra thì là kể chuyện ma.
Long Tĩnh Lam kể chuyện ma chưa được 1/3 thì cung nữ trong điện đã bị dọa ngất cả đống, cho nên hắn cực kì đắc ý, cơn giận khi nãy đã tiêu một ít, xấu xa hỏi, “Sử quan a, ngươi cảm thấy bổn vương kể thế nào?”
Lâm Thiếu Hoa đã sớm tay chân lạnh lẽo, chỉ còn thiếu điều mất mặt kêu hét lên, làm sao còn nói gì được nữa, đành phải khen ngợi vài câu, tuyệt không còn bộ dáng ngoại trừ Đoàn Quân Nhiên thì chẳng còn để ai vào mắt như trước kia nữa, làm cho Long Tĩnh Lam cảm thấy hả lòng hả dạ.
Mà Dương Húc Nghi trời sinh có thể nhìn ban đêm, đang âm thầm quan sát bộ dáng đáng yêu của Lâm Thiếu Hoa nhát gan, khóe miệng cũng cong cong theo, ánh mắt vốn băng lãnh cũng có chút dịu dàng.
“Rồi, tiếp theo.”
Mọi người lại bắt đầu rút thăm. Tuy là đen thui nhưng dù sao ở đây có nhiều người, cũng rất thú vị. Dương Húc Nghi thừa dịp với không ai phát hiện, lén lút ôm lấy Lâm Thiếu Hoa từ phía sau; khi y sắp sửa thét lên thì dùng miệng ngậm lấy môi y. Lâm Thiếu Hoa nhất thời cứng đờ cả người, bất động trong lồng ngực hắn.
“Ngươi…”
Nhỏ giọng kháng nghị, tuy rằng núp trong bóng tối nhưng lại hôn nhau ngay trước cả đống người trong điện, thật đúng là điên rồi… Mặt Lâm Thiếu Hoa đỏ như nhỏ máu đến nơi, nhưng Dương Húc Nghi dường như còn chưa thỏa mãn, bàn tay to vén lên vạt trường bào của y, muốn sờ vào trong. Lâm Thiếu Hoa xấu hổ, đành phải đè chặt tay hắn lại.
“Ngươi điên rồi sao… Nhiều người như vậy!”
“Bọn họ không nhìn thấy đâu.”
“Không được!”
“Được!”
“!”
Lâm Thiếu Hoa ngửa đầu, dựa vào bả vai Dương Húc Nghi, cả người run run, mặt nóng rát như bị kim châm, nhưng trước mắt vẫn tối đen một màu, rồi lại nghe thấy rất nhiều giọng nói của những người xung quanh; cảm giác lo sợ hoảng hốt này trước đây chưa từng có, xúc cảm ở nơi đó cũng càng thêm rõ ràng.
Rốt cuộc không rảnh bận tâm đến chuyện ma nữa, đầu óc hay lý trí Lâm Thiếu Hoa cũng chẳng biết là đã từng tồn tại, y hoàn toàn bị dục vọng của bản thân vây chặt, máu cả người đều dồn hết vào nửa người dưới, quay cuồng đấu tranh như trong biển lửa dưới địa ngục vậy.
“Cầu xin tha thứ đi.”
Dương Húc Nghi ác ý nói nhỏ bên tai, Lâm Thiếu Hoa run lên một cái, quật cường nghiêng đầu qua.
Dương Húc Nghi một tiếng cười khẽ, “Cái dạng gì đây?”
Nói xong, tay dùng sức sờ. Lâm Thiếu Hoa giật nảy người, miệng bị che kịp lúc, không thể kêu lên được.
“Còn không thừa nhận?”
Thật đúng là nhân nhi biệt nữu a…
“Buông… ra…”
Lâm Thiếu Hoa đã đến cực hạn, trước mắt lóe lên luồng sáng trắng, ngón chân co rút cuộn tròn lại.
“Ngươi không nói, ta sẽ không buông.”
Dương Húc Nghi xấu xa hôn nhẹ lên tai y, làm Lâm Thiếu Hoa run rẩy liên tục.
“…”
“Nói mau!”
Không biết vì sao, cũng không phải thẹn thùng hay xấu hổ, Lâm Thiếu Hoa chỉ cảm thấy mở miệng rhật khó khăn; mà Dương Húc Nghi thì rõ ràng là không nhẫn nại nổi nữa.
“Một cơ hội cuối cùng nga ~”
Dương Húc Nghi bói tay kia vào vạt áo trước ngực y, bạo ngược đụng chạm vào nụ hoa non mềm trước ngực. Lâm Thiếu Hoa rốt cuộc không nhịn nổi nữa, gục đầu xuống, môi ngập ngừng mấp máp, “Ta thích ngươi ta thích ngươi…”
Một câu nói ra, Dương Húc Nghi buông lỏng tay, Lâm Thiếu Hoa co giật run rẩy, sau đó hệt như con búp bê vải mềm nhũn ngã xuống. Trong lòng hai người như đã được thứ gì đó lấp đầy, căng tràn, thật an tâm, thật thỏa mãn.
Dương Húc Nghi sau đó cũng không nói câu gì, chỉ ôm Lâm Thiếu Hoa đã mềm nhũn cả người; hắn đang không ngừng hồi tưởng, muốn vĩnh viễn khắc sâu câu kia vào trong lòng.
Sau đó có một lần, hắn nói cho Lâm Thiếu Hoa biết suy nghĩ của hắn khi đó, lại bị người kia nói hắn thật ngốc. Thiên hạ thanh tú môi hồng trăng rắng mặc bộ y phục màu nguyệt bạch xen lẫn xanh ngọc nói cho hắn: khi nào ngươi muốn nghe, nói bao nhiêu lần, chỉ cần nói cho ta biết không phải là được rồi sao?
Người luôn cứng ngắc lại thích nói lễ giáo như thế, khi bước đến trước tình yêu chân thành lại cố chấp đến vậy… Người như vậy, có thể nào làm hắn không động tâm?
__
Lại trở lại thái y viện, hai người đều đã buồn ngủ cực kì, nằm xuống là ngủ say, chìm sâu vào giấc mộng. Lâm Thiếu Hoa lại không phát hiện mình và Dương Húc Nghi nằm cùng nhau, chẳng có cảm giác gì là mất tự nhiên cả; lòng phòng người đã dựng nên bấy lâu, trong lúc bất tri bất giác ấy rốt cuộc cũng đã biến mất.
Ngày hôm sau, Đoàn Quân Nhiên trở lại, ngồi trên long ỷ ngủ gà ngủ gật; đến khi hỏi ra mới biết, đêm qua y ăn quá nhiều, ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Long Tĩnh Lam vừa cười vừa tức, mắng cho một trận, nhưng chính hắn cũng bó tay hết cách với y.
Lâm Thiếu Hoa nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy thật hâm thần. Hai người kia cứ tự nhiên đến với nhau, chẳng ai hoài nghi đối phương, cũng chẳng ai dao động; tuy nhìn như lúc nào cũng cãi cọ ầm ĩ, nhưng đều chỉ nhận định có mỗi người kia, không cần phải nói thích, vậy mà cảm giác thích đó đã sớm tồn tại, hơn nữa còn như tâm ý tương thông.
Mà mình và Dương Húc Nghi lại quanh co lòng vòng bỏ qua bao nhiêu là con đường, bây giờ nghĩ lại hóa ra là quá thiệt thòi, nhưng cũng rất thú vị. Mỗi lần đấu khí, cãi nhau, bị thương tổn, đều đã biến thành từng giọt từng giọt yêu, cô đọng, tích lũy; dường như yêu đã ở ngay đó, tồn tại trong không khí, trong từng hơi thở, nhưng dù có mở to mắt vẫn không thể nhìn thấy.
Là không thấy, hay là không chịu nhìn? Thì ra nhiều khi, lúc mọi người nhìn, tưởng là yêu chưa có, nghĩ rằng yêu chẳng tồn tại, nhưng đến khi thật sự mất đi rồi mới thấy hối hận.
May mà y đã thuyết phục được lòng mình, thổ lộ tâm ý, cho nên chưa hề bỏ lỡ, cũng không phải hối hận, đó chẳng phải là hạnh phúc nhất sao?
Cho dù từng có một vài kí ức không thoải mái, nhưng đã được kết cục tốt đẹp chồng lên, hơn nữa hiện tại những khoảnh khắc vui vẻ có được càng thêm trân quý; đường vòng, đi một lúc cũng là cả ngày.
Lâm Thiếu Hoa hạ triều, bước chân thoải mái, bất tri bất giác bước đến cửa thái y viện, tự giễu cười cười, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ, đi vào, khẽ gõ lên cánh cửa gỗ, ôn nhu nói, “Ta đã trở về!”
__________________________________
(1) Hoạt nhân (活人): chỉ những người vì kiếm sống mà phải vất vả ngược xuôi. Ở đây chỉ ba người đều là thần tử, ăn lương của vua, phải lo cho vua.
(2)Nguyên văn của câu này là: cận chu giả xích, cận mặc giả hắc (近朱者赤, 近墨者黑): gần son thì đỏ, gần mực thì đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...