Lâm Thiếu Hoa ở thái y viện ngủ đến thiên hôn địa ám, liên tiếp gặp ác mộng. Lúc thì mơ thấy Dương Húc Nghi cầm sổ của mình vẽ tranh loạn xạ, xé hết toàn bộ những bản ghi chép trước kia mà mình khổ sở lắm mới có được; lát sau lại mơ thấy Đoàn Quân Nhiên khóc sướt mướt, nói là đêm qua ăn dược hoàn của Dương Húc Nghi, cả người dài ra, lông lá xù xì; lúc thì lại mơ thấy Phụ chính vương Long Tĩnh Lam nổi trận lôi đình với y, trách móc y không bảo vệ hoàng thượng cho tốt, sau đó Thái Phó đại nhân góp lời, bảo cứ đưa y đến làm thị đồng bên cạnh Dương Húc Nghi …
Chúng ta tạm thời bỏ lại Lâm Thiếu Hoa ở đây. Lý Ngữ Tường mang theo Bùi Phi cùng đoàn sứ thần, lúc này đã rời khỏi thành Đại Lý, về lại Thiên triều. Bùi Phi bị Lý Ngữ Tường hạ mê hồn tán, nằm trong xe ngựa, bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không biết tình cảnh mình thảm biết bao nhiêu.
Mà Lý Ngữ Tường cưỡi trên con ngựa cao to, cười đến miệng mồm muốn méo mó, ánh mắt giảo hoạt như hồ ly đều như có pháo hoa bắn tưng bừng, nghĩ thầm: Bùi Phi a Bùi Phi, tiểu tử ngốc nhà ngươi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn điện ta a, cứ chịu số phận bất hạnh đi nhé ~ Aha ha ~
Vừa nghĩ tới chờ Bùi Phi mở mắt, thấy trên đỉnh đầu là ngự trướng Kim long của Thiên triều thì sẽ giật mình đến thế nào, Thất hoàng tử, không, thực tế phải nói là hoàng thượng Thiên triều Lý Ngữ Tường trong tay đã nắm ngọc tỷ, quả thực cười đến mức thiếu chút nữa là rơi bịch xuống khỏi lưng ngựa.
Đại Lý không nhạy tin tức, không biết một tháng trước hắn đã đăng cơ, phụ hoàng làm thái thượng hoàng, chạy vội đến Miêu Cương du sơn ngoạn thủy với phụ thân hắn rồi.
Lý Ngữ Tường đã tính toán xong, chỉ còn chờ bắt chước hai lão ngoan đồng kia; chờ khi nào hắn về già, sẽ lại đưa Bùi Phi quay về Đại Lý. Ha ha, nghĩ đến cảnh tượng khi đó, hoàng đế Lý Ngữ Tường cơ trí của chúng ta chợt cười ra tiếng, làm cho đám thị vệ xung quanh nghe mà rụng rời chân tay.
(lão ngoan đồng: ý chỉ những người già mà tính tình vẫn như trẻ con – tham khảo thêm về lão ngoan đồng trong Thần điêu đại hiệp của Kim Dung)
“Chạy đi! Mau chạy đi! Càng nhanh rời khỏi biên giới Vân Nam càng tốt!” Lý Ngữ Tường phân phó. Hừ, ra khỏi Vân Nam, Bùi Phi cho dù có chạy cũng không thể chạy về. Hắn sẽ không bao giờ để y thoát khỏi mình!
Bùi Phi đáng thương của chúng ta, không chỉ có bị hai chủ tử không lương tâm bán cho hồ ly Lý Ngữ Tường, mà còn phải lập tức xa xứ, hơn nữa tương lai sẽ còn là nhất quốc chi mẫu (người ‘phụ nữ’ đứng đầu một nước =))), mẫu nghi thiên hạ …
Trời ạ! Bùi Phi, oán này không đến người khác được đâu nha, thật đúng là ngươi đã đốt nhiều nhanh khói cho tổ tiên ngươi lắm đó nha. Có câu này cũng rất đúng này: vật cực tất phản a…
(vật cực tất phản: một việc khi đá tốt đến một mức nhất định thì sẽ có xu hướng phát triển theo hướng ngược lại. Ở đây là do anh thị vệ đốt nhiều nhang khói quá, tổ tiên cũng lỡ phù hộ quá đà, kết quả là ảnh ‘đoạn tử tuyệt tôn’ ╮(╯_╰)╭ )
Lâm Thiếu Hoa vừa mới mơ thấy Đoàn Quân Nhiên tứ hôn cho mình, lúc vén khăn hỉ lên lại thấy tân nương là Dương Húc Nghi, làm y lúc đó đâm đầu vào cột, lấy cái chết tỏ rõ ý chí. Bỗng đâu một trận loảng xoảng loang choang tiếng chén đúa khua nhau đánh thức y dậy.
“Ta không muốn!” Lâm Thiếu Hoa đạp chăn, hét lớn.
“Không muốn cái gì?” Dương Húc Nghi nhướng mày, lạnh lùng nhìn y.
“Ta không muốn thú ngươi làm lão bà.” Lâm Thiếu Hoa vẫn còn hoảng hốt.
Y thấy rõ khóe miệng Dương Húc Nghi giật giật mấy cái, “Ngươi suy nghĩ lung tung cái gì đấy?”
Lâm Thiếu Hoa lúc này mới kịp phản ứng, hóa ra vừa nãy là mình nằm mơ, bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói, “May quá, may quá, nếu ngươi thật sự mặc phương quan hà bí của tân nương tử, ta sẽ bị hù chết mất.”
“Nga?” Dương Húc Nghi ý vị thâm trường ‘nga’ một tiếng, mắt đảo mấy lần, làm Lâm Thiếu Hoa nhìn mà ứa mồ hôi lạnh.
“Ngươi ngươi ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì a!” Lâm Thiếu Hoa bi ai phát hiện mình bây giờ càng ngày càng không có can đảm đấu với Dương Húc Nghi. Tên này luôn có cách chỉnh y thảm nhất.
“Ta đang nghĩ…” Dương Húc Nghi tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ.
“A?”
“Ngươi mặc phượng quan hà bí sẽ là bộ dạng gì nhỉ?” Quả nhiên những lời Dương Húc Nghi nói ra miệng đều có thể hù chết người ta.
Lâm Thiếu Hoa khẽ run rẩy, “Ngươi đừng có nghĩ nữa, ta có chết cũng không làm chuyện này. Ta là nam nhân!”
Dương Húc Nghi hừ một tiếng, khinh thường nói, “Hôm nay hoàng thượng đã bắt Thái Phó đại nhân đi đày đến Thiên Long tự rồi đó; nếu ta nói với Phụ chính vương là muốn có ngươi, không chừng cũng có thể được a.”
“Cái gì? Thái Phó đại nhân đến Thiên Long tự sao?” Lâm Thiếu Hoa tự động lược bỏ câu sau, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Đúng vậy, cho nên ngươi cũng phải giác ngộ đi a.” Dương Húc Nghi nguy hiểm áp sát người đến gần, làm Lâm Thiếu Hoa sợ tới mức mặt nháy mắt trắng bệch.
“Giác ngộ cái gì?”
“Giác ngộ phải trở thành người của ta.” Ngữ khí mờ ám, hơi thở phả nhẹ vào sau tai, Dương Húc Nghi dường như đã quen với phản ứng ngu ngốc chậm chạp của y, cũng chẳng chờ mong y sẽ nghi ngờ. Bởi vì Dương Húc Nghi hiểu rõ, đối với người như Lâm Thiếu Hoa, không nói rõ ra là sẽ không thể trông cậy vào cái gì cả. Cái này thì chính hắn đã tự thể nghiệm qua.
“Ta không phải đã…” Nói tới đây liền nghẹn lại, mặt Lâm Thiếu Hoa hết trắng rồi đỏ, đỏ rồi lại trắng, quay đầu qua chỗ khác, nghe thấy tiếng cười phì của Dương Húc Nghi.
“Ngươi muốn nói cái gì? Đã là người của ta sao?” Dương Húc Nghi nhẹ nhàng hôn nhẹ lên tai y, cười nói, “Thì ra ngươi đã sớm yêu ta a?”
“Cái gì mà yêu!” Lâm Thiếu Hoa kịch liệt phản bác, mặt lại đỏ bừng bừng, sau đó run run một chút, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta làm sao có thể thích loại gia hỏa tự kỉ cuồng như ngươi! Phi phi phi!”
Dương Húc Nghi vẫn cười cười như cũ, chẳng qua là ngữ khí đã trở nên nghiêm túc, “Không phải ta cười, là ta đang thổ lộ, ngươi cũng phải đáp lại một câu chứ.”
“Vừa nãy là câu trả lời đó! Ta không thích ngươi!” Lâm Thiếu Hoa giận đến run người.
Sau đó Lâm Thiếu Hoa căm hận dùng cơm chiều. Sao y lại có thể ngủ được cả một ngày thế này? Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi; với tính siêng năng làm việc như y mà nói, đây là chuyện chưa từng có.
Chuyện chưa từng xảy ra lại liên tục phát sinh, liên tiếp hai tháng, đều là Dương Húc Nghi thượng triều, Lâm Thiếu Hoa ngoan ngoãn ở thái y viện làm mễ trùng (sâu gạo, ý chỉ những người hết ăn lại nằm nhà ý), trong mấy ngày đó, hai người ầm ĩ không ngừng, nhưng cũng chẳng có lần cãi nhau nào lớn.
Lâm Thiếu Hoa hiện ở bên Dương Húc Nghi, thật ra thì cũng chẳng kinh khủng như trong tưởng tượng.
Kỳ quái, rõ ràng là ở trong nhà người khác ngủ ăn đọc sách, vậy là lại như chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn. Dương Húc Nghi không nói, y cũng chẳng nghĩ đến chuyện rời khỏi.
Chẳng lẽ trong lúc bất tri bất giác ấy, y đã hình thành thói quen ở trong này luôn rồi sao? Hay là trong tiềm thức của y, y đã xem nơi này như ‘nhà’ của mình?
Đúng vậy, so với căn nhà yên tĩnh trống rỗng kia của mình, dường như nơi này cho người ta cảm giác ấm áp hơn tuy nói là ở chung với Dương Húc Nghi cũng không thể gọi là vui vẻ, nhưng y lại cảm thấy an tâm đến khó hiểu.
Sống cùng nhau thế này, chỉ vì một câu nói:
Ta thích ngươi.
Dương Húc Nghi… Thật sự thích ta sao?
So với trước kia, khi nghĩ đến Dương Húc Nghi ghét mình, Lâm Thiếu Hoa phát hiện có thể ăn cơm, nói chuyện với một người thích mình thì thoải mái hơn nhiều.
Trước kia y vẫn ôm cảm giác bài xích, sợ hãi với Dương Húc Nghi, thậm chí là có chút hận thù trong lòng; lúc ở cạnh hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên, cũng chẳng thấy yên tâm.
Nhưng đột nhiên, dường như toàn thế giới đã bị đảo lộn. Dương Húc Nghi không thay đổi cái gì, nhưng tất cả phản ứng của y đối với hắn đã biến mất tòan bộ; cảm nhận được sự giúp đỡ, chăm sóc của hắn, thỉnh thoảng có tranh cãi, có hành vi thân mật, cùng với vài thủ đoạn ép y phải ở lại thái y viện; tất cả đều như lẽ đương nhiên, mà chính y cũng tiếp nhận tất cả…
Ngày hôm đó, hai người cùng ngồi ăn cơm, Dương Húc Nghi đột nhiên mở miệng hỏi, “Ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”
“Hở?” Lâm Thiếu Hoa có chút mơ màng. Suy nghĩ? Suy nghĩ cái gì a?
“Lần trước ta đã nói, ta muốn ngươi trở thành người của ta.” Dương Húc Nghi bất động thanh sắc nhắc nhở y.
“Sao ngươi lại hỏi thế? Hiện giờ không phải ngày nào ngươi với ta cũng ở cùng nhau sao?” Lúc Lâm Thiếu Hoa nhỏ giọng nói ra những lời này, tim cứ đập vang rền. Cái này có coi như là đồng ý không a? Mất mặt quá a! Tên hỗn đản kia không biết cười mình thế nào đây!
Nhưng sau đó, lời Dương Húc Nghi nói ra lại làm y hoàn toàn bất ngờ, “Không, ta không phải ý này. Tuy là ta đã được ôm ngươi, nhưng ta không thấy thỏa mãn. Ta muốn lòng của ngươi, muốn trái tim thuần khiết trước đây của ngươi, ngươi đã hiểu chưa? Sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả của ngươi đều là của ta.” Ánh mắt Dương Húc Nghi sâuthẳm, không nhìn ra bất kì cảm tình nào.
Lâm Thiếu Hoa không hiểu lắm, Dương Húc Nghi cũng không hỏi nhiều. Hắn cảm thấy không cần phải ép Lâm Thiếu Hoa quá, cái gì đến rồi cũng sẽ từ từ đến thôi.
.
Sau khi cơm nước xong, Dương Húc Nghi nhanh chóng thu dọn rồi đi tắm, để lại một mình Lâm Thiếu Hoa nhàm chán xoay quanh trong phòng. Khi y bước đến cửa ngọa thất, ngẩng đầu liền thấy bức họa trong phòng.
Vô thức đi qua, đưa tay vém tấm rèm xuống, nhìn thiếu niên xinh đẹp kia, Lâm Thiếu Hoa có cảm giác gần như là hốt hoảng, nhớ tới Dương Húc Nghi vừa hỏi câu kia… Hắn muốn lấy cái gì mới được chứ?
Là trái tim thuần khiết sao? Của mình trước kia?
Từ từ! Hình có chỗ nào đó không đúng!
Vì sao Dương Húc Nghi luôn nhắc tới chuyện trước kia? Mình và hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm hắn cứ nhớ mãi không quên? Dường như người Dương Húc Nghi thích là mình trước kia, ngay cả bức họa cũng là vẽ y của ngày trước.
Trong đầu hồi tưởng lại những hình ảnh khi ở cùng Dương Húc Nghi, chợt nhớ tới một ít hình ảnh đứt quãng, làm Lâm Thiếu Hoa cảm thấy cả người rét run, cánh tay vô thức vòng qua bả vai.
Y của trước kia sao? Thì ra là Dương Húc Nghi thích y của trước kia.
Nhớ tới những ngày mới quen biết Dương Húc Nghi, hắn đối với mình rất ôn nhu, luôn tìm chuyện để nói, nghĩ cách đến gần mình; khi đó mình đối xử với hắn rất lạnh nhạt, nhưng hắn cũng không tức giận, lạnh lùng châm chọc hắn, hắn cũng thường lộ ra vẻ mặt thương tâm mất mát; rồi sau đó lại lôi kéo làm quen với mình, khi đó mình còn nghĩ sao người này lại có da mặt dày đến vậy.
Khi đó Dương Húc Nghi thậm chí có thể nói là hiền như khúc gỗ, bị mình không kiên nhẫn ngắt lời thì cũng chỉ đứng một chỗ cúi đầu, không dám phản bác lấy một câu; mình tùy ý âm thầm khi dễ hắn, chẳng thèm ngó ngàng gì tới hắn, khinh bỉ hắn, nhưng mình đi đến đâu là y như rằng có thể thấy hắn ở chỗ đó.
Lâm Thiếu Hoa còn nói với Bùi Phi: Dương Húc Nghi quả thực giống một con chó ngốc, muốn người ta thích, nhưng chỉ bị ghét bỏ.
Còn tưởng rằng hắn trời sinh là người thành thật, mãi cho đến sau này y mới hiểu, tính tình Dương Húc Nghi tồi tệ không ai bằng, đối đãi với bất kì kẻ nào cũng đề rất thờ ơ.
Hắn đã thay đổi từ lúc nào vậy?
Là sau lần cãi nhau ở cửa cung ngay đó sao?
Dương Húc Nghi thay đổi.
Không, phải nói là đúng thái độ của hắn thay đổi, những thứ khác, hắn cũng chưa hề thay đổi.
Như vậy, sau khi thay đổi thái độ, hắn đã làm cái gì?
Không còn ngây ngốc muốn y yêu thích như con cún con nữa, cũng không còn ngày ngày dính lại bên y nữa, cũng chẳng cẩn thận nhận lỗi, không tìm mọi cách thu hút sự chú ý của y…
Những thứ đó, Dương Húc Nghi sẽ không làm lại, những việc nhìn qua tưởng chừng như đơn giản đó.
Dương Húc Nghi cường bạo y.
Chuyện tàn nhẫn như vậy, chảy nhiều máu như vậy, Lâm Thiếu Hoa cho tới bây giờ cũng không biết đến trên đời này lại có chuyện đau khổ như thế; từ đó về sau hình thành nên vết thương thật sâu trong lòng y, ngủ không được, sợ người khác đụng chạm, tim lúc nào cũng đập rất nhanh.
Vì sao! Vì sao lại đối xử với ta như vậy?!
Là vì ngươi phát hiện người ngươi muốn tìm không phải ta sao?
Đúng vậy a! Ngươi người muốn tìm, người ngươi thích, không phải ta a!
Thân thể Lâm Thiếu Hoa không tốt, đau khổ như thế làm ngực y đau nhói. Ôm lấy ngực trái, toàn thân dơm dớp mồ hôi lạnh, trong đầu cũng hiểu ra nhiều điều: hiện giờ Dương Húc Nghi đối xử với y không tồi, nói thích y… Vì sao thái độ tồi tệ của hắn lại chuyển biến một lần nữa?
Vừa nãy hắn đã nói, không phải hắn muốn thân thể của y, mà hắn muốn trái tim; nhưng lại không phải là cái hiện tại, mà là cái trước kia!
Chẳng lẽ là…
Ôm đầu, đau xót làm y muốn rơi lệ, những hình ảnh lướt qua đầu như đã luân hồi chuyển sang kiếp khác giờ lại được thả về. Rốt cuộc y nhớ lại những lời Dương Húc Nghi đã nói khi cường bạo y, thanh âm gầm lên giận dữ như cơn hồng thủy, ngập tràn bên tai, làm tai y rung lên đau đớn…
“Ngươi chỉ cảm thấy tiền hữu dụng phải không?”
“Ngươi sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa!”
“Người như ngươi khiến ta quá thất vọng!”
Ngươi như vậy, ngươi như vậy, ngươi như vậy…
Ta bây giờ thì sao?
Thì ra, quẩn quanh trong một vòng tròn thật lớn, chỉ là vì ngươi muốn biến ta lại như trước sao…
Ha ha, ha ha, thật sự là quá buồn cười …
Sự thật mà mình luôn giấu kín trong lòng, không chịu thừa nhận, còn có ý nghĩa gì nữa? Thật vất vả mới quyết tâm thích một người, vậy mà người đó lại không phải thích mình…
Nội tâm yếu đuối của Lâm Thiếu Hoa rốt cuộc không chịu nổi đả kích này, trước mắt biến thành một màu đen, vươn tay vịn cột giường, thân thể lung lay vài cái, hôn mê bất tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...