Đoàn người lén lút cuối cùng thuận lợi tới Thiên Long tự, Đoàn Quân Nhiên chạy vào trong, ăn đến thiên hôn địa ám không nói, còn muốn vác thêm đồ về. Tên Lý Ngữ Tường kia nhắm ngay lúc này mà bắt đầu tự cao tự đại, căn bản không chịu vác. Đương nhiên người có đạo đức chức nghiệp như Lâm Thiếu Hoa phải khuôn theo bao lớn bao nhỏ; trong lòng y, việc kiếm tiền phải cẩn thận cần cù mới không thẹn với lương tâm của mình.
Đám người mồ hôi đầy đầu, chậm chạm bò như ốc sên cuối cùng được đến được cổng sau của Thiên Long tự, Lâm Thiếu Hoa không biết thế nào mà bỗng nhiên nổi lên dự cảm không tốt. Quả nhiên ngay lúc mọi người muốn chuồn thì y nghe thấy có tiếng người mơ hồ truyền đến từ sau lùm cây bên kia.
.
“Đại sư không cần phải khách khí, tiễn đến đây được rồi, lần sau Tĩnh Lam lại đến bái phỏng đại sư.”
“Vậy thí chủ đi thong thả, lão nạp sẽ chỉ tiễn đến đây thôi.”
.
Lâm Thiếu Hoa mặt không chút thay đổi, trong lòng lại thầm kêu không tốt. Phụ chính vương cũng tới, xem ra là trốn không thoát rồi.
Thấy người ngày càng tới gần, vậy mà bọn họ bốn người thì bất động cả bốn, chẳng ai chạy nổi. Lâm Thiếu Hoa âm thầm thở dài, nhỏ giọng kể, nói, “Ngày xưa, có người cưỡi một con ngựa; người đó mang theo rất nhiều đồ ăn. Nhưng trên đường về nhà, người đó đụng phải hổ, bởi vì đồ ăn quá nặng, cho nên không thể chạy được, đương nhiên là bị lão hổ tuyệt tình làm thịt. Câu chuyện này nói cho chúng ta biết…”
“Uy! Đây không phải là lúc ngươi kể chuyện được không!” Bùi Phi vừa nghe đã bắt đầu phát cuồng. Lâm Thiếu Hoa trừng y một cái, lại hừ một tiếng. Bây giờ không phải lúc kể chuyện vậy thì còn chờ đến lúc nào nữa? Ngươi có bản lĩnh thì ngươi chạy trước đi!
“Ai, đây mới gọi là tự thân nhận thức đó.”
Lý Ngữ Tường cười híp mắt, dùng chiết phiến nhẹ nhàng gõ vào gáy Bùi Phi, biết y không thể phản kháng, cho nên thấy Bùi Phi lom lom ngó mình thì càng vui vẻ.
Lâm Thiếu Hoa nghĩ thầm, sao Lý Ngữ Tường này lại là đam mê ngược đãi cuồng thế mà…
“Tam thập tứ kế, thiểm vi thượng kế!” (ba mươi bốn kế, chạy là thượng sách)
Đoàn Quân Nhiên cực kì trách nhiệm hét to, sau đó chuẩn bị quăng bỏ cái bao lớn sau lưng. Nhưng vì lúc buộc đã thắt rất chặt vì sợ rơi, bây giờ có cố thế nào cũng không cởi được!
Lâm Thiếu Hoa cũng nỗ lực giãy dụa, nhưng bao của y là do Đoàn Quân Nhiên buộc, đương nhiên cũng ko thể cơi nổi. Giờ thì đúng là hay rồi!
Ngay khi mấy người bọn họ đầu đầy mồ hôi cuống cà kê lên thì vang lên tiếng quát sắc lạnh của Long Tĩnh Lam, “Ai ở đó?!”.
Xong rồi! Xong rồi! Lâm Thiếu Hoa ngửa mặt lên trời thét dài, cũng không vật lộn nữa, chuẩn bị thúc thủ chịu trói, sau đó thay hồn đổi xác, lại làm người lần nữa.
“Thật to gan! Dám trộm đồ trong tự viện! Người đâu! Lột khăn của bọn chúng xuống cho ta!” Long Tĩnh Lam vung tay lên, thị vệ bên người lưu loát chạy qua.
“…”
Lúc khăn che mặt bị giật xuống, Lâm Thiếu Hoa phát hiện sắc màu trên mặt Phụ chính vương Long Tĩnh Lam đúng là muôn màu muôn vẻ nha.
Mồ hôi…
Mồ hôi.
Mồ hôi!
“Đoàn Quân Nhiên!” Thanh âm cuồng nộ của Long Tĩnh Lam vang vọng trong Thiên Long tự lâu thật lâu mà chưa chịu biến mất.
Đến lần thứ 100 lẩm bầm rằng: “Ta thật là xui xẻo”, Lâm Thiếu Hoa thấy Dương Húc Nghi từ phía sau Long Tĩnh Lam đi ra. Y còn tưởng mình hoa mắt, dụi dụi một hồi, mở mắt ra, thấy vẫn là tên kia!
Nhất thời miệng đắng lưỡi khô, nói không nên lời nói, Lâm Thiếu Hoa ngây ngốc nhìn Dương Húc Nghi đi tới, người khác đều ảo não theo thị vệ lui ra, chỉ có mình y là vẫn đứng ngẩn ra ở đó.
Dương Húc Nghi nhìn y, có vẻ chẳng chút bất ngờ. “Lâm Thiếu Hoa, ngươi thật là có bản lĩnh nha. Đêm qua vào tướng công quán, khuya nay lại vào Thiên Long tự, thật đúng là chuyển hình chuyển quá nhanh nha. Ta nói ngươi có cái gì tốt nào?”
Lâm Thiếu Hoa trừng hắn, nhưng áp lực sau lưng làm y không thể ngẩng đầu được, đưa tay lau mồ hôi, có chút mệt mỏi, “Uy, ngươi bỏ cái bọc này xuống cho ta trước đã được không, nặng muốn chết!”
Dương Húc Nghi nhướng một bên mày, lười biếng nỏi, “”Uy”? Đây là thái độ ngươi cầu xin người khác giúp đỡ đó hả?”
“Ngươi nhanh lên! Lúc này còn tính tính so đo cái gì chứ.” Lâm Thiếu Hoa cuống đến độ kéo hắn. Cho xin đi, y sắp bị ép đến biến dạng rồi nè, tại sao cái tên luôn để ý đến y kia đột nhiên không dễ nói chuyện thế? Rõ ràng lúc sáng còn quan tâm đến y lắm mà a.
Dương Húc Nghi quan sát y một lúc, lắc đầu, “Thái độ của ngươi không thích hợp, không được.”
Lâm Thiếu Hoa tức giận đến xoay người muốn tìm thị vệ hỗ trợ, nhưng quay đầu lại mới phát hiện thị vệ đã đi đâu hết rồi, chỉ còn có mỗi một mình Dương Húc Nghi vẫn đứng trong sân này với y mà thôi.
Cách bọc nặng kia sắp đè chết y đến nơi rồi; Lâm Thiếu Hoa cũng chẳng biết mình nghĩ thế nào, hay là đầu óc bị nước vào, hoặc là bị pháo nổ tung rồi, hoặc là bị rối loạn thần kinh chẳng hạn, dù là nguyên nhân nào đi nữa thì chính y cũng không tin nổi trong tình cảnh ấy đột nhiên lại nói một câu mà chính y cũng chán ghét, “Húc Nghi, ta thật sự rất khó chịu, ngươi mặc kệ ta sao?”
Hiệu quả của những lời này đúng là ngay tức khắc. Ánh mắt Dương Húc Nghi lập tức thay đổi, vội vàng tháo cái bao nặng nề sau lưng y xuống. Lâm Thiếu Hoa đứng ở đó, quẫn đến tay chân không biết để đâu mới được.
Dương Húc Nghi vừa mới dỡ bọc xuống, trong bụi cây bỗng có người nhảy ra. Tuệ Thước cười hì hì nhận lấy bọc đồ ăn, còn cố ý nói riêng một câu, “Nha, lại thêm một đôi nữa a!”
Lâm Thiếu Hoa vừa thẹn vừa giận, giơ tay tặng cho Dương Húc Nghi còn đang đắm chìm trong hạnh phúc một cái tát, sau đó chạy vội theo đám binh sĩ như con thỏ chạy trốn.
Tiếp theo cũng chẳng chút trì hoãn, bọn họ phải vội vàng về cung để chờ phán xét. Long Tĩnh Lam phát hỏa lớn vô cùng, mắng hết người này đến người khác. Dương Húc Nghi đứng bên cạnh, vui sướng khi người gặp họa, cứ cười mãi, trên mặt còn có dấu vết đỏ ửng.
Lâm Thiếu Hoa phiền não vô cùng, cũng chẳng biết sẽ bị hắn trả thù thế nào; chỉ cần nghĩ đến thôi là da đầu đã lạnh buốt. Mặc dù nói lúc ở bên người kia lúc nào cũng cãi nhau không ngừng, nhưng trải qua sự kiện cứu người hôm qua, cũng coi như quan hệ giữa cả hai vất vả lắm mới dịu xuống được, xem ra lại vì cái tát hôm nay mà hỏng bét cả rồi.
“Sử quan! Ngươi thì sao? Thật đúng là trung thành tận tâm a, Hoàng thượng hồ nháo như thế nào ngươi cũng đều đi theo có phải không?”
Rốt cục cũng mắng đến ta rồi, Lâm Thiếu Hoa nghẹn ngào. Cái này cũng không phải ta cam tâm tình nguyện nha, còn không phải là bạc gây họa sao, muốn trách thì ngài cũng đừng có trách ta a.
Khụ vội mấy tiếng, vừa định nói lời sám hối, ngẩng đầu ên đã thấy Dương Húc Nghi đang nhìn mình, khóe miệng khẽ cong, bộ dáng như đang châm chọc mình.
Lâm Thiếu Hoa đang nghĩ, vừa thấy Dương Húc Nghi là lại kích động, trong lòng có cơn sóng mênh mông cuộn trào mãnh liệt, thoắt cái đã biến thành người không phải y.
Cho nên lúc Long Tĩnh Lam cao cao tại thượng nổi giận đùng đùng, một người bé nhỏ không đáng kể như y cao ngạo ngẩng đầu, lớn tiếng nói, “Hạ quan là sử quan, chính là phụ trách ghi chép mỗi lời nói mỗi hành vi của Hoàng thượng, đương nhiên là phải đi theo bên cạnh Hoàng thượng.”
Vừa nói xong, Lâm Thiếu Hoa đã hối hận, hối hận đến xanh cả ruột. bạc quan trọng a, nhưng chọc đến Phụ chính vương, chính y cũng chịu thua thiệt a. Cứ nói người ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, nhưng chính y cứ ngã hết lần này đến lần khác a.
Long Tĩnh Lam đương nhiên tức giận, lạnh lùng nói, “Được, ngươi còn ngang ngược, không biết hối cải a. Ta đây sẽ hảo hảo cho ngươi tỉnh lại. Ngự y!”
Lần này Dương Húc Nghi mặc trường bào màu lam cười tươi tiêu sái đi ra, trong con ngươi đen sẫm hiện lên bốn chữ rõ to: “ta biết ngay mà”. Mặt Lâm Thiếu Hoa lập tức không còn chút huyết sắc, biến thành tái nhợt, cả người cũng bắt đầu run run.
Bị lừa! Bị lừa rồi!
“Lâm đại nhân, hạ quan sẽ phụ trách giám sát ngài tỉnh lại vậy ~” Dương Húc Nghi cười nói, không phải quỷ dị bình thường nha, sau đó tay cực nhanh. Lâm Thiếu Hoa chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không nói nổi một câu.
Chắc chắn lại bị hạ thứ dược kì quái gì đó rồi. Lâm Thiếu Hoa hoàn toàn câm nín. Sao mình lại xung khắc với mấy thứ này vậy a!
Tiếp theo Long Tĩnh Lam lại bổn cũ soạn lại, ném Bùi Phi cho Lý Ngữ Tường xử lý. Lâm Thiếu Hoa cuống đến đầu đầy mồ hôi, nhưng chính y cũng bó tay chịu trói.
Dương Húc Nghi chào Long Tĩnh Lam xin cáo lui, lúc đi ngang qua Đoàn Quân Nhiên còn bất động thanh sắc nhét vào tay y một thứ gì đó.
Lâm Thiếu Hoa giật mình há miệng. Chẳng lẽ là hắn muốn đầu độc ta? Nhưng Dương Húc Nghi quay người lại, ngữ khí châm chọc, “Sao vậy? Lâm đại nhân? Hay là ngài không có chân? Đi không được sao?”
Lâm Thiếu Hoa rầu rĩ, nhưng vẫn cứ phải đi theo hắn, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Có một ngày không đến thôi mà mình lại nhớ gian phòng ngập tràn mùi thuốc đến vậy. Lâm Thiếu Hoa nghĩ nghĩ, cảm thấy uất nghẹn. Nói là trước lạ sau quen, vậy chứ đây đã lần thứ mấy rồi không biết! Y hùng hổ bước nhanh vào, đặt mông ngồi xuống giường, kết quả là bất ngờ mà “A” lên một tiếng.
Lâm Thiếu Hoa kinh ngạc sờ sờ giường. Không ngờ Dương Húc Nghi lại thật sự lót thêm đệm rất dày, sờ vào thật mềm, lại còn thoải mái nữa. Bởi vì không thể nói nên Lâm Thiếu Hoa chỉ biết dùng sức đập đập lên tấm nệm thoải mái kia, như là mèo con cún con vừa tìm được trò chơi mới mẻ vậy.
“Uy, ngươi định đập cho giường của ta lủng nguyên một lỗ đấy à?” Tên hỗn đản Dương Húc Nghi thật biết phá hoại bỗng nhiên xen mồm vào.
Lâm Thiếu Hoa không chút khách khí trừng hắn, há to miệng, phát hiện mình còn kém cả tên câm, ngay cả mấy tiếng ‘a a u u ơ ơ’ cũng không phát ra được, hoàn toàn là con cá chỉ biết hít vào thở ra.
“Đừng phí sức, dược ta cho ngươi ăn là ‘phong hầu mật’ mười hai canh giờ tới đứng hòng phát ra bất cứ tiếng động nào.” Dương Húc Nghi thấy y vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ móc móc họng, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng đầy châm chọc.
Lâm Thiếu Hoa nghe vậy lại càng nhụt chí, có chút u sầu ngẩng đầu lên, lại hoảng sợ. Dương Húc Nghi cách y gần như vậy từ khi nào? Hắn đã đến bên giường từ khi nào? Khôi phục nguyên dạng từ khi nào? Tại sao y lại không phát hiện ra a!
Không ổn…
Thân thể phút chốc cứng đờ, Lâm Thiếu Hoa không tự chủ được lui về sau, đôi mắt trắng đen rõ ràng cứ chằm chằm nhìn hắn. Dương Húc Nghi nhướng lông mày, hiển nhiên là không vừa ý với phản ứng của y.
Thấy Dương Húc Nghi bỗng nhiên đè người xuống, Lâm Thiếu Hoa cuống đến tây đẩy chân đá, kết quả vẫn bị người kia kéo tay lên đỉnh đầu, nụ hôn bá đạo mà vẫn không mất phần ôn nhu hạ xuống, quả thực là không khác mấy so với lúc y mơ.
Ngô…
Lâm Thiếu Hoa ngay từ đầu vẫn cứ liều mạng giãy dụa phản kháng, nhưng sự ôn nhu của Dương Húc Nghi dần làm y bất giác nhắm mắt lại, lạc trong cảm giác dịu dàng xa lạ này.
“Trừng phạt!”
Hở? Mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt Dương Húc Nghi rất nghiêm túc, Lâm Thiếu Hoa ngơ ngác nhìn hắn. Vẻ mặt thanh thuần hệt như cún con này hiển nhiên làm ngự y lãnh diện bị phá vỡ thế công ngay lập tức, gần như là nghiến răng nghiến lợi rít, “Đáng chết!”
Một giây sau, môi lại bị che kín. Lâm Thiếu Hoa thực nghi ngờ, không hiểu Dương Húc Nghi có phải muốn làm mình chết ngạt hay không. Nụ hôn thực sự rất dễ chịu, nhưng trong đầu y liên tục hiện lên những đốm sao nhỏ lòe lòe chớp tắt a…
Đừng a, xin lão thiên a, đừng có để y ngất đi mất mặt vậy được không!
Sự thật chứng minh, Dương Húc Nghi thật là nhiệt tình quá mức, Lâm Thiếu Hoa vinh quang ngất đi mất.
__
Đến khi tỉnh lại, Lâm Thiếu Hoa cùng Dương Húc Nghi mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đều rất ăn ý lập tức quay đầu qua chỗ khác, khắp mặt Dương Húc Nghi đều lan ra một màu hồng, thật khiến người ta khó có thể chịu nổi a.
“Ngươi cứ ngồi đó trước đi, ta đi pha trà.” Tựa hồ Dương Húc Nghi thật sự rấtngượng ngùng, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Chờ hắn đi ra ngoài, Lâm Thiếu Hoa mới nhẹ nhàng thở ra, đứng lên đã thấy tấm ván gỗ khuất sau tấm rèm che, lòng hiếu kì lập tức trỗi dậy. Đây rốt cuộc là bảo bối gì a? Thật sự vô giá đến vậy sao, chẳng lẽ là chí bảo tổ truyền của Dương Húc Nghi?
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng giá, tay ngứa mà lòng cũng ngứa; mặc dù nói có muốn lấy đi là vấn đề lớn, nhưng mà nhìn thử một chút chắc không sao đâu ha?
Nghĩ vậy, Lâm Thiếu Hoa vươn tay vén tấm rèm vải kia ra, kết quả là dùng sức quá lớn, không ngờ lại giật luôn tấm vải xuống!
Oa! Không phải chứ! Sao lại vậy a! Nếu như bị Dương Húc Nghi phát hiện mình rình coi bảo bối của hắn, không biết lại sẽ lại bị chỉnh thế nào nữa đây. Cúi đầu nhìn tấm vải trong tay mình, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến hình ảnh hôn Dương Húc Nghi, mắc cỡ chết được!
Lâm Thiếu Hoa cố gắng lắc đầu, lại ngẩng lên, trợn mắt há mồn nhìn quyển trục họa khảm vào tấm ván gỗ kia. Y đã hoàn toàn ngẩn tò te rồi. Trên bức họa là một mỹ nhân, môi hồng răng trắng, tóc mai như mây, mặc một bộ tố y (áo tơ trắng), mỉm cười ngoái đầu nhìn lại, ước chừng khoảng 13, 14 tuổi. Nhưng mấu chốt vấn đề là, có là tên ngốc đi nữa cũng có thể nhận ra, người trong tranh này rõ ràng giống hệt y lúc lớn lên a!
.
“Ta pha mấy loại, xem ngươi thích uống lại nào nhất…” Dương Húc Nghi vừa bưng khay vào, đột nhiên chết lặng. Lâm Thiếu Hoa quay đầu nhìn hắn, hai người đều hóa đá.
Trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt Dương Húc Nghi tránh khỏi ánh mắt Lâm Thiếu Hoa, buông khay xuống, bình tĩnh nói, “Uống trà đi.” Sau đó lại yên lặng đi qua lấy rèm vải lên che lại, dù thế nào cũng không thể che giấu động tác kia cẩn thận biết bao nhiêu.
Lâm Thiếu Hoa thưởng thức trà Phổ Nhị nồng đậm, nhưng thực sự thì y chẳng nếm ra được hương vị gì, trong đầu cũng xuất hiện từng đoạn loạn thất bát tao lẫn suy nghĩ lộn xộn lần lượt lướt qua. Hiện giờ y có thể khẳng định chắc chắn: Dương Húc Nghi tuyệt đối không phải ghét y hoặc là không để ý đến y, nhưng lại đến mức đặt bức họa của mình vào phòng ngủ rồi lại coi như bảo bối, rốt cuộc là người này nghĩ thế nào a!
Hơn nữa càng kỳ quái hơn nữa là rõ ràng người trên bức họa này là y, nhưng lại không phải y của bây giờ, mà là y lúc còn là thiếu niên. Bức họa lại giống đến thế, ngay cả vẻ mặt thần sắc cũng đều được nắm giữ tỉ mỉ; chẳng lẽ Dương Húc Nghi đã từng gặp mình ngày trước? Nhưng mà có nặn cả óc ra thì y cũng chẳng có chút ấn tượng nào cả!
Từ từ! Lâm Thiếu Hoa chợt nhớ tới đến những lời Dương Húc Nghi đã nói đêm hôm hắn cường bạo y, hình như là người trước đây gì gì đó; nhưng mà lúc ấy y đau muốn chết, lời hắn nói y hoàn toàn không thể nhớ được, chỉ có ấn tượng mơ hồ. Nói vậy là Dương Húc Nghi thật sự biết mình?
Lão thiên a! Không phải là ta mất kí ức đó chứ!
Sắc mặt Lâm Thiếu Hoa lúc đỏ lúc trắng, Dương Húc Nghi nhìn không được, đành phải kiên trì mở miệng, “Trước đây ta đã gặp ngươi.”
Thấy Lâm Thiếu Hoa mở lớn mắt, Dương Húc Nghi hối hận muốn chết. Biết ngay là y không nhớ mà. Quá đáng! Dám quên hắn như vậy, uổng cho hắn bao nhiêu năm nay đều nhớ đến y, đến mức nằm y cũng mơ thấy y!
Nhìn thấy Dương Húc Nghi như sắp sửa độc chết người đến nơi, Lâm Thiếu Hoa cũng biết mình hình như hơi quá đáng, ngượng ngùng cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
“Quên đi, không nói cái này nữa.” Dương Húc Nghi tâm tình không tốt, uống hết trà rồi kéo Lâm Thiếu Hoa lên giường, “Ngủ đi.”
Lâm Thiếu Hoa lại không nghe lời, chỉ chăm chú nhìn hắn, trưng ra bộ dáng tội nghiệp, dùng bàn tay trắng nõn vuốt cái cổ non mịn của y, nhăn mặt nhíu mày.
Biết là y khó chịu khi không thể nói được, Dương Húc Nghi lấy một viên dược từ trong túi gấm, đặt vào lòng bàn tay mình. Lâm Thiếu Hoa cũng chẳng cần nghĩ nhiều, thè lưỡi ra liếm. Nuốt dược xuống, lại phát hiện sắc mặt Dương Húc Nghi càng khó nhìn.
Thổi tắt nến, nghe thấy tiếng Dương Húc Nghi cởi y phục, Lâm Thiếu Hoa ho một tiếng. Oa, có thể phát ra tiếng nhanh như vậy a, rốt cục cũng có thể hát ra tiếng rồi a. Kết quả là Lâm Thiếu Hoa kích động, liều lĩnh mở miệng hỏi, “Dương Húc Nghi, tại sao ngươi lại treo bức họa của ta trong ngọa thất (phòng ngủ) a?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...