Lâm Thiếu Hoa hỗn loạn, ý thức dần dần khôi phục, nhưng có cố thế nào cũng không thể mở mắt ra được; chỉ cảm giác như mình đang nằm trên giường, đệm chăn cưng cứng làm cho y có cảm giác hoảng hốt mơ hồ, giống như là mình đã quên mất việc gì đó vậy.
Ân, vừa rồi ta đang ở… Tướng công quán? Từ từ! Trong đầu hiện ra hình ảnh, hai gã nam nhân đáng khinh đang xé y phục của y… Không! Không!
Tim như bị vặn xoắn, muốn giãy dụa nhưng cả người lại như nhũn ra, không khỏi kinh hoảng. Y vừa mới ngất đi thôi, chẳng lẽ là trong lúc y ngất đi đã xảy ra chuyện gì đó… Sau gáy đổ mồ hôi đầm đìa, Lâm Thiếu Hoa mấp máy môi vài lần, giọng nói vang lên khe khẽ, “Đừng… đừng…”
Tay đột nhiên bị người kéo lại, một người nhích lại gần, cầm khăn tay lau mồ hôi cho y. Lâm Thiếu Hoa vốn là có chút thất kinh, nhưng khi người kia đến gần lại thoang thoảng có hương dược thảo thanh nhã. Mùi hương này… chợt nhớ đến giọng nói lạnh băng trước khi ngất đi kia, Lâm Thiếu Hoa lập tức bình tĩnh lại, bàn tay non mềm để mặc cho người đó nắm, thở đều đều.
Người kia cũng chẳng nói gì, nhưng thấy y không hề kích động nữa thì cười cười thỏa mãn, bởi vì đôi tay khiến người ta an tâm kia khẽ run lên một cái.
Lâm Thiếu Hoa nuốt vài ngụm nước miếng, mở miệng, “Là ngươi sao?” Tuy rằng cảm thấy là hắn, nhưng vẫn cần xác định rõ ràng mới an tâm.
Người kia không trả lời, Lâm Thiếu Hoa vừa định nhắc lại lần nữa, cằm bỗng nhiên bị nâng lên, có thứ gì đó ấm áp đặt lên môi y. Là hôn, người kia đang hôn y!
Ngây ra một lúc, lại bị người kia nhân cơ hội xâm nhập. Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi, cũng là nụ hôn đầu đời của Lâm Thiếu Hoa. Mặt y lập tức đỏ bừng, không thể mở mắt làm cảm giác càng thêm nhạy bén, thẹn thùng vô cùng, nhưng ngay cả động cũng không thể được.
Một lúc lâu sau, Dương Húc Nghi mới buông y ra. Lâm Thiếu Hoa thở dồn dập, tưởng sẽ lại ngất tiếp. Mãi sau mới bình thường lại; lần này y chỉ cắn đôi môi mỏng, không dám nói nữa, khó chịu ngoảnh mặt qua một bên.
Không biết tại sao, nhìn thấy y hờn dỗi làm mình làm mẩy thế này, Dương Húc Nghi lại cười khẽ. Nhìn cánh môi hồng nhuận, màu sắc xinh đẹp tựa như quả lựu vậy, thật muốn nếm lại thêm lần nữa quá.
Hắn lại bá đạo cúi người xuống hôn Lâm Thiếu Hoa, mà Lâm Thiếu Hoa rõ ràng đang mơ màng, chỉ khẽ rên rỉ vài tiếng. Nhưng y càng phản kháng, Dương Húc Nghi lại càng muốn hôn y. Nhìn thấy lông mi của y bất an khẽ run, trong lòng hắn chỉ thấy ngứa ngáy không thôi.
“Ngươi ngươi ngươi!” Lâm Thiếu Hoa tức giận cực kì, đỏ mặt hét, “Ngươi làm cái gì a!”
“Trừng phạt.”
“Hở?”
“Trừng phạt hành vi ngu xuẩn hôm nay của ngươi.”
“Ta cũng là vì tìm hoàng thượng…”
“Câm miệng!”
Lúc này, giọng Dương Húc Nghi đã nghe ra giận đùng đùng, lại lạnh đến dọa người, “Dám chạy đến nơi như Thập Tam Nhai, Lâm Thiếu Hoa, ta thật sự bội phục ngươi rồi đấy! Đi hoa phố còn chưa tính, cái dạng như ngươi cũng dám tiến vào tướng công quán sao! Lớn tồng ngồng đến thế này rồi mà còn bị người lừa! Trong đầu ngươi có phải chỉ có đống thư sách chết tiệt kia không hả?! Nếu không phải ta với Bùi Phi tìm được ngươi, xem hôm nay ngươi còn phải bị hai tên cặn bã kia…”
Tiếng rống giận như núi băng búi tuyết đỏ sập, bỗng nhiên cứng đờ, trong giọng nói lạnh lùng khãnh khốc kia lại có gì đó như khủng hoảng, “Đừng tra tấn ta như vậy có được không? Nếu ngươi có chuyện gì, ta sẽ hận mình chết mất.”
Lâm Thiếu Hoa đổ mồ hôi lạnh, ngơ ngác, không biết nói cái gì cho phải, trong đầu càng rối loạn. Dương Húc Nghi thật sự thật kỳ quái a, đã cho mình dược liệu mà hắn khổ cực lắm mới hái được; mình chọc giận hắn, nhưng hắn lại vẫn đi cứu mình; lại còn có bộ dạng như còn lo lắng hơn cả mình…
Nhưng, nhưng không phải hắn luôn ghét ta sao? Chẳng lẽ không phải như vậy? Nhưng mà cái này căn bản không thể a!
“Hừ!” Tựa hồ cũng ý thức được mình thất thố, Dương Húc Nghi hừ lạnh một tiếng, không để ý tới y.
Lâm Thiếu Hoa còn đang bận nghĩ lung tung. Người kia luôn có bộ dáng như muốn giáo huấn hay trả thù mình chi đó, nhưng, nhưng hẳn là sẽ chẳng ai như thế mà còn hôn thế này đâu nhỉ?
Trong trí nhớ của Lâm Thiếu Hoa, hôn là hành vi chỉ có thể có giữa hai người yêu nhau, cho nên khi Dương Húc Nghi ép buộc y, y có thể nghĩ đó là cách làm nhục mình để giải thích, nhưng người luôn căm ghét mình tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như là “nếu ngươi có chuyện gì, ta sẽ hận mình chết mất” đâu a.
Lâm Thiếu Hoa là người có hơi trì độn, nhưng y cũng phải không rành thế sự, cho dù không muốn đối mặt hay không muốn thừa nhận, nhưng cũng có thể cảm nhận được lúc Dương Húc Nghi hôn y, tim hắn đập rất nhanh…
Bỗng nhiên lúc đó, Lâm Thiếu Hoa cảm thấy Dương Húc Nghi thật ra không phải căm ghét mình, ngược lại hình như rất để ý đến mình. Cái này, cái này là chuyện khỉ gì vậy?
Lâm Thiếu Hoa nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc muốn chóng nhất, nhưng mắt lại không thể nhìn được, trong lòng có chút khủng hoảng. “Mắt của ta…” Nhỏ giọng hỏi.
“Là hiệu quả của mê hương thôi, ngủ một giấc là được.”
Câu trả lời của Dương Húc Nghi không mang theo chút tình cảm nào. Hai người lại trầm lặng một lúc. Có lẽ từ nãy đến giờ đều là bịa đặt, Lâm Thiếu Hoa cảm giác như Dương Húc Nghi đang chằm chằm nhìn mình, làm y căng thẳng đến không dám di động, trên trán lại lấm tấm mồ hôi.
“Đúng rồi, vừa nãy hoàng thượng đã đến thăm ngươi, bây giờ ngài hẳn là về nghĩ cách chỉnh người rồi đó.”
“Hở?” Lâm Thiếu Hoa không hiểu, “Vì sao a?”
“Đương nhiên là trả thù thay ngươi rồi. Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Khi nói lời này, tâm trạng Dương Húc Nghi cũng không tốt chút nào. Nếu Lâm Thiếu Hoa có thể thấy, chắc chắn sẽ thấy khi hắn nhắc đến ba gã dám khi dễ mình, gương mặt vốn đã băng tuyết ngàn năm không tan lại xanh mét thêm một phần, làm người ta nhìn thấy mà hoảng hốt.
.
Im lặng một lúc, Dương Húc Nghi như nhớ tới cái gì đó, đứng dậy muốn đi, nhưng một giây sau lại đứng cứng đờ tại chỗ.
Lâm Thiếu Hoa cũng không biết mình làm sao, chỉ cảm thấy như Dương Húc Nghi muốn rời khỏi, tay vô thức giữ chặt ống tay áo của hắn. Đến khi Dương Húc Nghi cứng đờ đứng đó thì chính y cũng lặng đi.
“Có chuyện gì sao?”
Nghe khẩu khí thì hình như hắn cũng chẳng vui vẻ gì a. Âm điệu lãnh đạm đến thế, là vì ta giữ chặt hắn sao? Phải nên sớm biết hắn không muốn…
Trong lòng Lâm Thiếu Hoa dâng lên nỗi đau xót khó hiểu, buông lỏng tay ra, lại có gì đó không muốn, nhưng vẫn cứ xoay người đưa lưng về phía Dương Húc Nghi, rầu rĩ không lên tiếng.
Có lẽ Dương Húc Nghi cũng không phải rời đi như y nghĩ, ngược lại có lẽ là cởi ngoại y lên giường nằm thôi. Lâm Thiếu Hoa hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn nhất quyết không chịu mở miệng nói chuyện.
Nghe thấy tiếng rắc rắc! của xương cốt vang lên, biết hắn đã khôi phục lại nguyên thân, một đôi tay mạnh mẽ lập tức vươn ra ôm lấy y.
Tim đập vô cùng nhanh, nhưng Lâm Thiếu Hoa khẳng định Dương Húc Nghi tuyệt đối sẽ ko làm gì mình; mặc dù hắn đã tổn thương mình rất sâu, nhưng không biết tin tưởng này của mình đối với hắn từ đâu mà đến, chỉ biết là vững chắc không thể chuyển dời.
Dương Húc Nghi quả nhiên cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng ôm y, cơ thể ngập đầy bá đạo mà lại cực kì ôn nhu; tất cả những kinh hãi lẫn khủng bố mà y đã phải trải qua hôm nay đều được hắn an ủi.
Lâm Thiếu Hoa gần đây luôn ghét lẫn sợ hãi sự đụng chạm của người khác, giờ đây không hiểu sao lại chẳng cảm thấy gì. Chợt nhớ mới trước đây, y cũng luôn run rẩy mỗi khi người nam nhân này đến gần, vậy mà lúcnày đây lại có thể thanh thản nằm trong lòng của hắn!
Nếu như Dương Húc Nghi thật ra không phải căm ghét ta…
Chẳng lẽ là thật ra ta cũng không ghét hắn?
Ông trời của ta!
Đây đều là cái gì a…
Thả lỏng người rồi rất mệt mỏi, cơn uể oải ập xuống; tuy còn rất nhiều chuyện khó hiểu, nhưng Lâm Thiếu Hoa lại hiểu rõ thật sự mình rất tin tưởng người nam nhân này, hơn nữa còn rất ỷ lại vào hắn. Nhiệt độ ấm áp cùng cái ôm ôn nhu quả thực là rất thoải mái, y chìm vào trong giấc ngủ nặng trĩu cảm giác an tâm.
Đến khi Lâm Thiếu Hoa có thể mở mắt ra được, y phát hiện mình đã có thể nhìn thấy, Lúc đó đã là sáng bạch, nghe thấy tiếng chim hót, nam nhân bên cạnh đã đi mất; đưa tay sờ giường, thấy giường đã lạnh, người kia hẳn đã đi từ lâu.
Lâm Thiếu Hoa nằm lại trên giường của Dương Húc Nghi một lúc, mở mắt nhìn đỉnh màn quen thuộc trước mắt, cảm thấy thật châm chọc. Lúc trước khi mình nằm ở trên cái giường này chỉ hận không thể bầm thay vạn đoạn tên kia, hiện giờ lại hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa.
Ai, Lâm Thiếu Hoa a Lâm Thiếu Hoa, ngươi cũng quá mềm lòng rồi đó.
Tha thứ cho hắn?
Phi!
Còn lâu!
Cứ thế ù ù cạc cạc tha thứ cho tên hỗn đản kia là quá hời cho hắn rồi…
Dù sao cũng không thể để cho hắn khi công khi dễ mình như thế được, nghĩ thế nào cũng thấy là mình chịu thiệt…
Trả thù hắn? Nhưng mà sâu trong lòng lại không muốn thương tổn đến hắn, vô luận là tổn thương trái tim hắn hay là thân thể hắn, Lâm Thiếu Hoa đều cảm thấy không thể hạ thủ được.
Suy nghĩ một lúc cũng chẳng nghĩ ra cái gì, hơn nữa đầu óc lại bắt đầu lan man đến nụ hôn kia, còn thêm cả cái ôm ấm áp, trên mặt bắt đầu nóng bừng…
Không, ngừng lại, mau ngừng lại, không thể nghĩ tiếp nữa!
Bẽ mặt! Quá bẽ mặt! Hỗn đản! Đều là ngươi làm hại!
Hừ! Lâm Thiếu Hoa nghiêng người, đạp mạnh chân vào giường, nhưng lại vì giường của Dương Húc Nghi quá cứng làm y đau cả chân.
__
Lúc Dương Húc Nghi bưng đủ loại điểm tâm phong phú tiến vào, đập vào mắt là cảnh tượng này: Lâm Thiếu Hoa tóc không buộc, y phục xộc xệch, cổ áo cũng hở ra, mặt mày ấm ức như bị khi dễ, tức giận đập đập chân trên giường, mắt còn mơ màng như có tầng hơi nước.
Bất động thanh sắc buông khay, Dương Húc Nghi đi tới, phủ thêm áo khoác cho y, thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy? Không thoải mái à?”
Ngày hôm qua đã kiểm tra thân thể Lâm Thiếu Hoa, hai gã hỗn đản kia đánh y một quyền, ngoại trừ cái đó ra thì không còn thương tổn nào khác.
“Giường của ngươi rất cứng, cấn ta khó chịu.”
“Hử?”
Dương Húc Nghi thoáng ngẩn người. Giường cứn? Nhìn Lâm Thiếu Hoa, thấy rõ rành rành chính là bộ dạng bới móc mà; nhưng hắn nghĩ lại, lại cười cười.
Không biết người kia cười cái gì mà kì quái thế, Lâm Thiếu Hoa đứng lên rửa mặt chải đầu, lúc ngồi xuống bàn còn phát hiện người kia vẫn cứ cười đến tít cả mắt.
“Uy! Ta không phải đã nói nụ cười của ngươi rất dọa người sao? Cười cái gì a!”
Lâm Thiếu Hoa tự thấy mình da mặt mình quá dày, lớn tiếng mắng hắn; bởi vì y đang dùng đũa của hắn, ăn đồ của hắn, lại còn mắng hắn, hình như cũng hơi quá đáng a.
Dương Húc Nghi lại bất ngờ không hề nổi giận, mà là dùng giọng điệu xấu xa lên tiếng, “A, yên tâm, ta sẽ làm giường mềm đi một tí.”
“Hở?” Lâm Thiếu Hoa hồ nghi nhìn hắn, bàn tay đang vói lấy điểm tâm cũng dừng khựng lại.
“Sau này ngươi nằm lên đây sẽ thoải mái hơn nhiều.” Dương Húc Nghi mặc dù vẫn trưng cái mặt ngay đơ như khúc gỗ nhưng cũng chẳng khó để nhận ra hắn đang dương dương tự đắc.
Sau này…
“Cái gì!”
Một lúc sau Lâm Thiếu Hoa mới chợt hiểu ra, tức giận đứng bật dậy, căm tức nhìn hắn; người kia lại dùng cơm như chẳng có việc gì, căn bản là bất vi sở động.
Ta tiếp tục trừng, trừng, trừng…
Quên đi, sao tên kia lại cứ như càng ăn càng ngon thế a… Lâm Thiếu Hoa đành phải mệt mỏi lần nữa ngồi xuống, ăn vài miếng liền phát hiện từ lúc mình cãi nhau với người này, căn bản là chưa thắng được lấy một lần, cho nên trong bụng trong dạ bực bội khó chịu lắm, lúc nhai cũng dùng lực hơn bình thường, lôi hết lửa giận ra sức thiêu cháy đống điểm tâm của người ta.
.
Ăn điểm tâm xong, Dương Húc Nghi nói cho y biết, nói hoàng thượng ở Hoa Dương điện chờ y, sau đó đi lo chuyện phối dược của mình, cũng chẳng thèm nói gì thêm với y. Lâm Thiếu Hoa mặc dù thấy có hơi hụt hẫng nhưng vẫn nghiêm túc đến Hoa Dương điện.
Hoa Dương điện rất sâm nghiêm, ngoài cửa còn có thị vệ canh gác. Lâm Thiếu Hoa đã thầm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lúc đi vào vẫn bị dọa cho hết hồn. Hai hắc y nhân che mặt đứng đó đập vào mắt y, trừng trừng nhìn y. Lâm Thiếu Hoa sửng sốt đứng ngây tại chỗ.
Mấy ý nghĩ trong đầu cứ loạn cào cào. Rốt cuộc là sao thế nào? Bè đảng phản bội? Nghịch tặc? Gian tế? Mưu sát? Các bản ghi chép về mọi vụ án liên tiếp lướt qua đầu Lâm Thiếu Hoa, cuối cùng hoàn toàn bị ngắt ngang khi một hắc y nhân cao lớn trong đó mở miệng, “Sử quan a, sao ngươi còn chưa chịu đổi hắc y phục đi a?”
Lâm Thiếu Hoa mặt không chút thay đổi, trong lòng lại đang nghĩ: chẳng lẽ bây giờ trong cũng lại lưu hành mốt mặc y phục đen che mặt sao?
“Bùi Phi, có chuyện gì vậy? Ngươi mặc như vậy làm gì?” Lâm Thiếu Hoa đi qua kéo cái khăn che trước mặt y, lộ ra khuôn mặt anh tuấn mà có chút ngô nghê của Bùi Phi.
“Không phải ta…”
“Chẳng lẽ là ngươi đến đây trộm thứ gì đó?” Sắc mặt Lâm Thiếu Hoa lập tức trở nên nghiêm túc.
“Cái… Không, không có!”
“Không có? Ngươi thành thật khai báo cho ta! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, quanh co sẽ bị nghiêm trị! Thay hồn đổi xác một lần nữa làm người!” Lâm Thiếu Hoa lớn tiếng quát.
Bùi Phi run cả chân, trưng ra bản mặt chân thật, “Ta thật sự không có…”
“Nguỵ biện!”
“Oan uổng a!” Bùi Phi ôm đầu điên cuồng hét lên.
“Ta muốn chép lại việc này của ngươi vào sử sách.” Lâm Thiếu Hoa vô tình lôi ra cuốn sổ con và cây bút lông.
“Đợi một chút! Từ từ!”
“Lịch sử vô tình vết xe chắc chắn sẽ không dừng lại.”
“Cái kia… Ta có thể sám hối với lịch sử được không?” Lần này thì hài tử Bùi Phi đã biết thông minh hơn.
Trong đại điện im ắng, nghe thấy tiếng loạt soạt khi Lâm Thiếu Hoa lật sổ, sau đó sập một tiếng, khép sổ lại, nói, “Được rồi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”
Bùi Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đau lòng lấy bạc ra. Hắc y nhân bên cạnh nhìn xem mà choáng váng.
“Như vậy, những người bên cạnh ngươi đều là đồng lõa cả sao?” Lâm Thiếu Hoa đánh giá hắc y nhân thân hình nhỏ xinh kia.
Đi lên kéo xuống khăn che mặt người đó, Lâm Thiếu Hoa cả kinh, “Hoàng thượng!”
Đoàn Quân Nhiên cũng rất khiếp sợ nhìn y, “Ái khanh, khanh thật lợi hại nha…”
“A?” Lâm Thiếu Hoa choáng váng, không thể hiểu nổi.
“Dạy trẫm đi! Dạy trẫm tuyệt chiêu lừa bạc của khanh đi mà, trẫm muốn đi lừa gạt!” Đoàn Quân Nhiên ưỡn lưng, hùng hùng hỗ hổ hét to.
Lâm Thiếu Hoa đau cả đầu.
“Hoàng thượng, ngài rốt cuộc là có dụng ý gì?” Lâm Thiếu Hoa hiện giờ tại cũng đã mặc hắc y, nhìn thấy trước mặt mình là Bùi Phi, lão Thái Phó cùng với Lý Ngữ Tường nửa đường từ đâu đó chui ra. Có ai giải thích cho y một câu xem, ở đại nội Hoa Dương điện trong hoàng cung, một đống quan lớn hoàng thân mặc bộ y phục dạ hành che mặt đứng quây thành vòng tròn thế này để làm cái khỉ gì thế a.
“Đúng vậy đó, trẫm chuẩn bị đêm nay đến Thiên Long tự trộm đồ ăn chay.” Đoàn Quân Nhiên bắt đầu đề xuất kế hoạch của mình.
Tuy rằng lão Thái Phó cùng Bùi Phi đều phản đối, nhưng có thể thấy rõ ràng là chẳng có tác dụng gì. Cái tên Lý Ngữ Tường kia lại là gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ biết thêm mắm dặm muối lẫn bôi mỡ dưới chân.
Lâm Thiếu Hoa vẫn nhất quyết không phát biểu thêm cái gì, y chỉ cần biết Đoàn Quân Nhiên nói cái gì thì làm cái đó. Bùi Phi hỏi y vì sao, y trả lời như đúng rồi, “Vô nghĩa! Hoàng thượng cũng không phải không cấp bạc, tại sao ta lại không đi!” Làm Bùi đại thị vệ giận đến ngất xỉu, ngã vào trong lòng Lý Ngữ Tường.
Vì thế, chỉnh đốn xong xuôi, lại vẽ mô phỏng trên bản đồ hồi lâu, lúc chạng vạng, một đám người rón ra rón rén mặc hắc y, che mặt, xuất lệnh bài ra lén lút chuồn khỏi hoàng cung. Toàn bộ thị vệ đều giả vờ mơ màng, ôm bụng cười đến lệch cả miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...