Yêu Người Ở Bên Ta

Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi thấy Andy đang đứng gần chỗ tôi. Anh đã tắm và mặc áo phông xanh sáng, quần soóc sọc, mang thắc lưng da đan.

"Chào anh," tôi nói, hắng giọng và nghĩ rằng quần soóc sọc trông thật buồn cười với bất kỳ ai quá năm tuổi.

"Chào," anh nói cụt lủn khiến tôi hiểu ngay rằng giấc ngủ không thay đổi được vấn đề của anh. Vấn đề của chúng tôi.

"Anh đi đâu vậy?" tôi hỏi, để ý thấy chìa khóa ô tô trong tay anh và chiếc ví phồng ra ở túi sau.

"Đi mấy việc linh tinh," Andy nói.

"Okay," tôi nói, cảm thấy trỗi lên cơn giận với cái cách khăng khăng khước từ đối mặt với chuyện tối qua, không chịu hỏi xem điều gì không ổn, hỏi xem tại sao tôi lại ngủ trên trường kỷ, băn khoăn hoặc quan tâm xem tôi có hạnh phúc ở Atlanta này chăng.

Anh quay chùm chìa trên ngón trỏ - một thói quen đang bắt đầu chọc điên tôi - và nói, "Thế anh sẽ gặp em sau nhé?"

"Vâng. Sao cũng dược," tôi lầm rầm.

Tôi quan sát anh bước mấy bước trễ nải về phía cửa rồi phát cáu. "Này!" tôi nói, sử dụng đúng cách phát âm của người miền Nam.

Andy quay lại, lạnh lùng nhìn tôi.


"Anh có chuyện quái gì vậy?" tôi nói, giọng vút lên.

"Chuyện của anh?" Andy hỏi, một nụ cười mỉa mai kéo xệch khóe môi anh.

"Phải. Chuyện của anh," tôi nói, nhận ra rằng lối cãi nhau của chúng tôi vô cùng phức tạp, có lẽ bởi vì quá ít khi xảy ra điều này với chúng tôi. Trên thực tế, tôi không thể nhớ được một trận chiến nào về bất cứ chuyện quan trọng gì kể từ khi chúng tôi kết hôn.Tôi vẫn hết sức tự hào về điều đó.

"Em mới là người ngủ trên trường kỷ," Andy nói, bước lại trước lò sưởi, vẫn nghịch chùm chìa khóa. "Thế là kiểu gì vậy?... Chúng ta luôn bảo sẽ không bao giờ làm như thế…"

Tôi hất phăng cái chăn ra khỏi chân, ngồi dậy, và cuối cùng đi thẳng vào vấn đề. "Thế quái nào mà đêm qua anh lại không bênh em?"

Andy nhìn tôi, như thể đang cẩn thận suy xét câu hỏi, và rồi nói, "Từ khi nào mà em cần ai đó cứu giúp em?...Dạo này em dường như hoàn toàn độc lập cơ mà."

"Câu đó có nghĩa là gì?" tôi bật lại anh.

"Em biết nó có nghĩa là gì," anh nói - câu này thậm chí còn khiến tôi điên hơn.

Có phải anh ám chỉ chuyện tôi hoàn toàn một mình ở đây trong khi anh làm việc và chơi golf? Hay là chuyện tôi chẳng có gì chung với các bà các cô trong xóm? Hay là chuyện chúng tôi chẳng mấy khi làm tình nữa - và nếu có, chúng tôi cũng hiếm khi chuyện trò sau đấy?


"Em thực sự không hiểu nó có nghĩa gì," tôi nói ríu cả lưỡi. "Nhưng cái em hiểu đích xác là sẽ tuyệt biết bao nếu chồng em nói gì đấy với con quỷ cái đó và gã chồng mặt đỏ lựng ngu độn của cô ta khi cô ta…"

"Khoan đã nào. Khi cô ấy gì chứ?" Andy nói. "Khi cô ấy đùa một tí về rượu ấy hả?"

"Đùa mới vui làm sao," tôi nói.

"Ôi, thôi nào," Andy nói. "Cô ấy nghĩ đó là của Margot…Chuyện đó thực sự khiến cô ấy thành quỷ cái được hả?"

"Cô ta là quỷ cái. Điều đó chắc chắn biến cô ta thành kẻ hợm mình hơn bất kì ai…Một kẻ hợm mình chẳng cãi vào đâu đươc," tôi nói, nghĩ rằng đây chính là điều kinh tởm nhất ở Ginny và Craig. Những kẻ hợm mình luôn đáng kinh tởm, nhưng sẽ bớt đi nếu họ có mục đích gì đó. Nhưng Ginny và Craig chẳng có ý đồ gì hết - đơn giản bọn họ là những kẻ lố bịch không chịu nổi, những kẻ mà ý thức về bản thân gắn chặt với những thứ đó. Với xe sang trọng và rượu hảo hạng, với ngọc trai dẹt và quần soóc sọc.

"Vậy ra cô ấy là kẻ hợm mình," Andy nói, nhún vai. "Em vẫn thường chẳng để tâm gì kiểu người như thế…Thế mà bây giờ…bây giờ em lại nghĩ về chuyện tày đình bọn- Atlanta- khốn- kiếp này và xem như mọi thứ xúc phạm mình quá thể."

"Đêm qua đúng là có sự xúc phạm," tôi nói.

"Này, anh có đủ lý lẽ để kết luận là không đâu," anh nói, sử dụng giọng điệu luật sư kiềm chế của mình. "Nhưng cứ cho là có đi."


"Ừ. Cứ cho," tôi nói, nở một nụ cười rộng giả tạo.

Anh lờ câu châm biếm của tôi đi và tiếp tục," Thì cũng có thực sự đáng để làm em gái anh và Webb khó xử thế không?"

Em gái anh, tôi nghĩ. Andy không bao giờ đề cập đến Margot với vai trò là em gái anh khi anh nói chuyện với tôi, và tôi không thế không suy nghĩ ra rằng nó chính là sự phản ánh suy nghĩ của anh. Một suy nghĩ đang bắt đầu tác động lên suy nghĩ của chính tôi. Em đối ngược với họ, tôi có thế nghe thấy Suzanne nói. Em không thuộc về thế giới của họ.

"Hiển nhiên em nghĩ là có," tôi nói, nghĩ rằng đó là cái giá của việc có những người bạn ngu ngốc.

"Còn hiển nhiên anh nghĩ là không." Andy nói.

Tôi nhìn anh, cảm thấy hoàn toàn thất bại và cô độc, nghĩ rằng thật sự không thể cãi lại được một người chồng giỏi kiềm chế, lúc nào cũng cho mình là đúng, người vừa nói toạc ra với ta rằng anh ấy dành ưu tiên cho cảm giác của những người khác. Cảm giác của người khác còn hơn là của tôi, vây đấy. Thế nên tôi nói, "Rồi, anh tốt đẹp hơn em nhiều lắm. Rõ rồi."

"Ôi, thôi nào, Ellen. Bỏ cái kiểu sẵn sàng gây lộn ấy đi, được chứ?"

Tôi chợt nghĩ rằng anh hoàn toàn đúng - tôi rõ ràng đang có cái vẻ sẵn sàng gay lộn đây. Một trận thật lớn. Nhưng nhận thức ấy không làm dịu được lòng tôi. Nếu có chăng, nó chỉ khiến tôi tức giận thêm - và càng kiên quyết giữ vững thái độ đó hơn.

"Thôi đi làm việc linh tinh của anh đi," tôi nói, khoát tay với anh về phía cửa. "Em sẽ chỉ xiềng xích mình ở đây cả ngày."

Anh đảo tròn mắt và thở dài. "Okay, Ellen. Cứ tử vì đạo đi. Cứ theo cách của em đi. Anh sẽ gặp em sau." Rồi anh quay người bước về phía cửa.

Tôi nhăn mặt làm trò và chĩa cả hai ngón trỏ về phía lưng anh, rồi lắng nghe tiếng cửa ga ra mở và tiếng chiếc BMW của Andy nổ máy chạy đi, bỏ tôi lại trong lặng yên náo động. Tôi ngồi im một lát, cảm thấy tiếc nuối cho chính mình, tự hỏi tại sao Andy và tôi lại rơi vào nơi đây, trong cả chốn Georgia này lẫn chốn tình cảm hôn nhân chăng. Một cuộc hôn nhân mới chưa được tròn năm. Tôi nghĩ về chuyện mọi người vẫn nói năm đầu tiên là khoảng thời gian khó khăn nhất và băn khoăn khi nào - có chăng - nó sẽ trở nên dễ dàng hơn. Và, trong những phút giây yên lặng ấy, tôi đầu hàng trước một điều tôi đã dự định làm suốt từ khi chúng tôi về sống ở Atlanta.


Tôi đi lên cầu thang đến phòng làm việc, lục sâu xuống tận cùng đáy ngăn kéo bàn và lôi tờ tạp chí Platform bị cấm đoán mà tôi chưa từng giở kể từ bữa tiệc chia tay New York của chúng tôi.. Không hề giở ngay cả khi tôi nhìn thấy tờ tạp chí trong giá để báo tại nơi xếp hàng chờ thanh toán ở siêu thị Kroger hay khi Andy tự hào khoe với bố mẹ tờ anh mua.

Trong vài phút, tôi chỉ nhìn chằm chằm trang bìa in hình Drake. Rồi, có một cái gì đó nhói lên trong tôi, tôi hít thật sâu, ngồi xuống và giở đến bài báo. Tim đập thình thịch khi tôi nhìn thấy dòng tên in đậm, và từng đoạn bài viết của Leo, và những bức ảnh của tôi - những bức ảnh gợi lên mọi cảm xúc của ngày hôm đó - nỗi rộn ràng nao nức, niềm khát khao. Những cảm xúc hoàn toàn xa lạ với những ngày này.

Tôi nhắm mắt, và khi mở ra, tôi bắt đầu đọc, vội vã nghiến ngấu cả bài báo. Khi đọc xong tôi lại đọc hai lần nữa, chậm rãi và cẩn thận, như thể đang tìm kiếm một ý nghĩa ẩn mật, đa chiều chứa dưới từng khổ, từng câu, từng chữ - tôi cố tìm mãi, lật đi lật lại, cho đến khi đầu óc quay cuồng, và tất cả những gì tôi muốn là được giao tiếp với Leo.

Thế nên tôi vẫn cứ tiếp tục.

Tôi bật máy tính lên và gõ địa chỉ e- mail của anh rồi gửi thư cho anh:

Leo,

Em vừa đọc bài báo của anh. Thật tuyệt vời. Hết sức mãn ý. Cảm ơn anh lần nữa về mọi điều.

Mong anh vui.

Ellen

Rồi, trước khi kịp phê phán bản thân, tôi nhấn gửi. Ngay khi nhấp chuột vào biểu tượng ấy mọi thất vọng, oán hờn và lo âu trong đời tôi đều tan biến sạch. Đầu đó trong sâu thẳm, tôi biết mình đã làm sai. Tôi biết đang hợp lý hóa hành động của mình và lo ngại rằng chắc hẳn tôi thậm chí đã gây sự với Andy để có cớ làm chuyện này. Tôi cũng biết rằng tôi chỉ đang rước thêm rắc rối vào cuộc đời mình. Nhưng lúc này đây, tôi cảm thấy rất thoải mái. Thực sự thoải mái. Thoải mái hơn những gì tôi đã cảm thấy trong một thời gian dài, rất dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui