Yêu Người Ở Bên Ta

"Em có thực sự nghĩ rằng cô ấy phát điên lên vì vụ chụp ảnh của em không?" Suzanne hỏi tôi vào buổi sáng hôm sau khi tôi gọi cho chị từ một cửa hàng quà tặng ở LaGuardia, kể tóm tắt cho chị nghe về buổi tối hôm trước và khẩn khoản xin chị lời khuyên về việc phải đối diện với Margot như thế nào khi chúng tôi gặp cô ấy dưới cổng trong vòng mấy phút nửa. "Có thể chỉ là do em hoảng hốt quá chăng?"

Tôi căng thẳng dõi theo Andy trong dãy người chờ mua cà phê trong quán Starbucks và nói, "Đúng như vậy mà. Chắc chắn đấy. Ngoại trừ một câu tạm biệt qua loa thì cô ấy không hề nói lại gì với em. Không một lần nào."

Suzanne hắng giọng nói, "Trong một buiổi tiệc lớn thì chuyện đó có gì lạ cơ chứ? Chẳng phải có rất nhiều bạn bè xung quanh à? Bọn em có thể thường xuyên kè kè bên nhau suốt cả đêm được không?"

Tôi chần chừ, biết rằng những câu hỏi này chính là kiểu châm chọc chẳng- mấy- tế- nhị của Suzanne đối với cái mà chị tin, và thậm chí từng có lần nói, là sự lệ thuộc quá sức giữa tôi và Margot. Và, mặc dù tôi thường tìm cách khéo léo đánh lạc hướng cuộc thẫm vấn và bảo vệ tình bạn của chúng tôi, nhưng bây giờ tôi không có thời gian để đẩy câu chuyện sang hướng khác đấy. Thay vì đó tôi lặp lại, "Nghe này, Suzanne. Cô ấy đương nhiên không vui vẻ gì trước toàn bô chuyện này… Và nói một cách công bằng - em không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cô ấy. Em cưới anh trai của cô ấy, chị nhớ chứ?... Giờ thì cho em ý kiến để giải quyết nó đi?"

Tôi nghe tiếng nước chảy và tiếng loảng xoảng của bát đĩa bữa sáng - hay trong trường hợp của Suzanne thì là bát đĩa ăn tối từ hôm qua. "Em nên làm gì hoặc chị sẽ làm gì trong hoàn cảnh của em?" chị hỏi.

"Em không biết. Trường hợp nào cũng được,’ tôi nôn nóng nói. "Chị nhanh lên… Andy sẽ quay lại trong vòng vài giây nữa."

"Okay," Suzanne nói, tắt vòi nước. "Được rồi, chị sẽ chủ động làm rõ mọi chuyện và nói để cho cô ấy hiểu mọi điều. Hãy thôi cái điệu bô kiêu căng, ngạo mạn ấy đi."

Tôi mỉm cười, thầm nghĩ, Được lắm, dĩ nhiên là chị sẽ làm thế, trong khi chị vẫn tiếp tục bài diễn văn của mình. "Ý chị là, có chuyện gì to tát đâu chứ? Bạn trai cũ của mình mang đến cho mình một cơ hội phát triển sự nghiệp để đời - chụp ảnh cho nhân vật nổi tiếng hàng đầu - và mình chớp lấy cơ hội ấy một cách khôn ngoan và hợp lý… vì công việc của mình, chứ không phải để nhen nhóm lại những câu chuyện lãng mạn."

Khi tôi không trả lời, Suzanne nhắc hỏi tôi, "Đúng chứ?"

"Ồ, phải," tôi nói. "Dĩ nhiên rồi."

"Okay. Vậy rồi em bay đến Los Angeles và ngoài dự kiến của em, Leo cũng đang ở đó. Không nằm trong dự định của em, đúng chứ?"

"Cũng đúng nốt," tôi nói, phần nào thỏa mãn với lời an ủi này, cho đến giờ nó vẫn hết sức chính xác, đúng với sự kiện đã diễn ra.

"Rồi, em từ chối lời mời ăn tối cũa Leo - sự thực là bỏ rơi anh ta hoàn toàn - và ở cùng với chị suốt buổi tối."

Tôi gật đầu háo hức, nghĩ rằng tôi lẽ ra đã gọi cho Suzanne từ lúc ở quán bar tối hôm qua; tôi có thể ngăn được phần nào sự xung đột trong lòng với cuộc hội ý này.

Chị tiếp tục, "Và đến buổi chụp ảnh ngày hôm sau, em chỉ đứng với anh ta có mười phút tất tật, luôn luôn giữ bản thân mình trong phong cách làm việc hoàn toàn chuyên nghiệp. Đúng thế không?"

Xét theo nghĩa đen, tất cả những điều này cũng đều đúng, nhưng tôi băn khoăn, nghĩ tới những ý nghĩ đầy nhục cảm của tôi đêm trước buổi chụp, cái nhìn rơi rớt của Leo trong quán ăn; và dĩ nhiên, cả chuyến bay dài, gian díu, tim đập thình thịch, tay nắm trong tay. Rồi tôi hắng cổ và nói với giọng đôi phần kém thuyết phục, "Đúng."

"Và em không nói năng gì với anh ta kể từ khi em trở lại thành phố?"

"Không," tôi nói, nghĩ rằng điều này vô cùng đúng - và là một kỳ công đáng được vinh danh sau cả khối lần tôi muốn gọi cho anh. "Em không."


"Vậy nói cho chị nghe coi" Suzanne hỏi. "Có chỗ nào là xúc phạm ghê gớm tới gia đình Graham?"

Tôi lấy một quả cầu tuyết có chữ "Tôi yêu New York" từ trên giá chật ních đồ lưu niệm và nhẹ nhàng lắc nó. Khi ngắm nhìn những bông tuyết rơi trên tòa nhà Empire State, tôi nói, "Chẳng có chỗ nào cả, em đoán là thế."

"Suy nghĩ chuyện này xem," chị nói tiếp, cáu kỉnh hơn một chút. "Margot có biết em đã gặp Leo không?"

"Ồ…không," tôi nói. "Có vẻ như cô ấy chỉ đoán là có thông qua một kênh liên lạc nào đó… mà, dĩ nhiên là đúng như vậy thật."

"Liên lạc vì công việc," chị nói.

"Okay. Em nghe chị," tôi nói. "Vậy… chị có nghĩ là em nên loại bỏ sự hiểu lầm và nói với cô ấy tất cả những chuyên này?"

"Đương nhiên là không. Chị không bảo vậy," Suzanne nói. "Hai người có thể chơi trò gây hấn thụ động của cô ấy. Chị nghĩ em chỉ việc ngồi yên và chờ cô ấy đến tra vấn em."

"Nếu cô ấy không làm như vậy thì sao?" tôi hỏi, nghĩ về Courtney Finnamore, một trong những người bạn thân nhất của Margot trong trường đại học mà cô đã tẩy chay khi Courtney đã say khướt trong một bữa tiệc của hội nữ sinh và nôn mửa khắp chiếc Saab mới toanh của Margot. Mặc dù tỏ ra hối lỗi hết sức nhưng Courtney không đề xuất đưa xe đi rửa hay thanh toán tiền sửa chửa xe. vấn đề không phải tiền bạc, Margot khăng khăng, và tôi tin đúng là vậy; vấn đề là hành động thiếu ý thức và sự thô lỗ cục mịch không thể tưởng tượng nổi, cũng như cái suy nghĩ rằng bởi vì Margot nhiều tiền nên cô ta không cần phải để tâm tới việc thanh toán tiền rửa xe. Margot chẳng thể nào bỏ qua chuyện đó, nhắc đi nhắc lại rằng Courtney đã ích kỷ và hời hợt tới mức nào. Tuy vậy, mặc cho sự bực mình dữ dội này, Margot chưa bao giờ tranh luận với Courtney. Thay vì đó, cô chỉ lặng lẽ rút lui khỏi tình bạn ấy - thực tế là hết sức lặng lẽ đến mức tôi không nghĩ Courtney thật sự nhận ra sự thay đổi tình cảm trong Margot mãi cho đến khi Courtney kết hôn và nhờ Margot làm phù dâu. Sau một thoáng suy nghĩ hết sức nhanh gọn, Margot quyết định cô không thể làm người hai mặt nên đã lịch sự từ chối "vinh dự" đó, không đưa ra một lời giải thích, không một lý do bào chữa hay xin lỗi nào. Margot vẫn tham dự lễ cưới, nhưng rõ ràng là sau đó tình bạn của họ giảm sút mau chóng, và bây giờ, hai người chẳng nói gì với nhau nữa - thậm chí kể cả khi họ tình cờ gặp nhau ở cuộc hội họp của hội nữ sinh đại học trong lần về thăm nhà cuối tuần mùa thu năm ngoái.

Mặc dù không thể biết chắc rằng sự ly cách đó có xảy ra giữa tôi và Margot hay không, tôi vẫn thấy trào lên nỗi lo lắng khi nói với Suzanne, "Margot không phải kiểu người thích tranh luận với người khác."

"Em không phải ‘người khác’. Em là cái- gọi- là bạn thân nhất của cô ấy. Em đang muốn nói với chị là Margot không bao giờ truy vấn em về những chuyện như thế này sao?" Suanne huýt sáo cho câu nói thêm phần kịch tính.

"Em không biết. Có lẽ là cô ấy sẽ truy vấn em." Tôi nói, gai cả người trước cách chị dùng từ cái- gọi- là trong khi tôi cố gắng nhớ ra một lần nào đó Margot tranh luận với tôi. Mỉa mai thay, dẫn chứng duy nhất mà tôi nhớ lại là kỷ niệm liên quan tới Leo. "Cô ấy tranh luận với em khi em chia tay với Leo và em suy sụp rồi trở thành kẻ thất bại ngu ngốc…"

Suzanne nghiêm khắc ngắt lời, "Em không phải kẻ thất bại ngu ngốc. Em đã đau khổ rất nhiều. Có sự khác nhau đó."

Cảm nghĩ này dĩ nhiên đã xoa dịu lòng tôi, bởi vì chẳng ai lại muốn tin mình từng là kẻ ngu ngốc - hay một kẻ thất bại, dĩ nhiên lại càng không phải một kẻ thất bại ngu ngốc, nhưng tới lúc này, tôi quả thật không còn thời gian nói chuyện nữa vì Andy đã trên đường mang cà phê tới chỗ tôi. "Anh ấy đến đây rồi," tôi nói, "Cho em một kết luận đi."

"Kết luận là đây là chuyện riêng của em và Andy… không phải giữa em và em chồng, người bạn thân nhất suốt đời hay bất kỳ ai khác," chị nói, phì ra từ người bạn thân nhất suốt đời một cách châm biếm. "Nhưng nếu em cảm thấy cần phải làm rõ mọi hiểu lầm thì em cứ làm như vậy…"

"Okay," tôi nói.

"Bất kể em định làm gì, dù thế nào cũng đừng nhát như thỏ đế. Và không được qụy lụy hay né tránh… hiểu chứ?"

"Hiểu rồi," tôi vừa nói vừa nhận tách cà phê từ tay Andy và trao cho anh ánh nhìn cám ơn. Tôi không nhớ mình đã bao giờ cần caffein một cách khẩn cấp như lúc này chưa.


"Nghe này Ellie?" Suzanne nhiệt thành nói.

"Vâng?"

"Nếu em quỵ lụy hay né tránh… em sẽ tạo ra một định kiến tồi tệ là bản thân mình thấp kém hơn người miền Nam."

Lời khuyên của Suzanne vang lên bên tai tôi khi Andy và tôi mua quả cầu tuyết với ý thích lãng mạn chợt nảy ra vào phút cuối rồi vòng quanh góc đi ra cổng.

Không quỵ lụy hay né tránh, tôi nghĩ, tự hỏi rằng đó có phải là một thái độ mà tôi đã thể hiện tối hôm qua. Tôi biết mình không quỵ lụy vì chẳng có lời trao đổi nào cả nhưng có phải là tôi né tránh? Có phải tôi đã lảng tránh Margot bằng với, hoặc có lẽ là nhiều hơn cả Margot lảng tránh tôi? Nếu đúng vậy, có thể tôi đã làm tình hình trở nên xấu hơn, thổi phồng nỗi lo lắng nhỏ bé của Margot thành mối nghi ngờ khủng khiếp. Và, mặc dù tôi chắc chắn cô đã nhìn thấy tên Leo, có thể tôi cũng đã phóng đại phản ứng của cô trong đầu tôi, dựa theo lương tâm khuất tất của chính mình, những cảm xúc quá dữ dội về chuyến chuyển cư của vợ chồng tôi, và ít nhất thì chỉ có một cốc rượu cũng đủ để bóp méo sự thật. Có thể sáng nay mọi việc sẽ được nhìn nhận theo cách khác. Đó là điều mà mẹ tôi thường nói, và khi chúng tôi tới, Margot và Webb đã đứng chờ sẵn ở cổng, tôi bắt chéo hai ngón tay hy vọng rằng hôm nay cô sẽ chẳng làm gì khác với thông thường cả.

Tôi hít thở thật sâu và lên tiếng chào trước đầy hăng hái, hy vọng rằng giọng mình không quá giả tạo như những gì tôi cảm nhận bên trong.

Như thường lệ, Webb bước đến hôn lên má tôi, "Chào buổi sáng, người đẹp!"

Margot, trong chiếc áo len chui đầu màu hải quân tuyệt mỹ, chiếc quần trắng thanh lịch, và đôi giày đế bằng màu hồng anh đào rất phù hợp với màu son môi của cô, ngước mắt khỏi cuốn tiểu thuyết của Nicholas Sparks và mỉm cười. "Xin chào! Phần cuối buổi tối hôm qua như thế nào?"

Đôi mắt xanh của cô di chuyển từ tôi sang Andy, rồi quay lại tôi và tôi chẳng tìm ra một dấu hiệu nào trên gương mặt hay giọng nói hay thái độ của cô để đoán được rằng cô đang tức giận hay buồn bã. Ngược lại, cô trông dường như vẫn là con người ấm áp, gần gũi của ngày thường.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi ngồi xuống bên cạnh cô và đưa ra một câu trả lời an toàn. "Vui vẻ thôi," tôi nói nhẹ nhàng.

"Hơi vui vẻ quá ấy chứ," Andy nói, huých vào sườn tôi và ném đống túi xách của chúng tôi xuống cạnh chân. "Có lẽ anh không nên làm chầu rượu cuối cùng lúc hai giờ sáng ấy nhỉ."

Margot đánh dấu nhớ vào trang sách, gấp lại và thả nó vào chiếc túi đen to rộng của cô. "Hai người quay lại khách sạn lúc mấy giờ?" cô hỏi chúng tôi.

Andy và tôi nhìn nhau và nhún vai.

"Ba giờ, chắc thế?" tôi nói, lúc này đã gần như cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

"Khoảng như vậy," Andy nói, bóp bóp thái dương.

Margot nhăn mặt lộ vẻ thông cảm. "Em phải nói rằng… đây là một trong những điều tuyệt vời nhất khi mang thai. Suốt chín tháng liền thoát khỏi mọi cuộc rượu chè nhậu nhẹt."

"Em yêu, em đã thoát khỏi mọi cuộc rượu chè nhậu nhẹt suốt chín năm rồi," Webb nói.


Tôi cười, nghĩ rằng có lẽ anh ta đã đúng khi nói vậy. Trên thực tế, tôi đếm trên đầu ngón tay những lần Margot mất kiểm soát ở trường đại học hay trong tuổi hai mươi của chúng tôi. Và khi nói "mất kiểm soát" tôi không có ý là nhảy ngực trần trong tiệc tùng - ý tôi là, rút cặp kính sát tròng tuyệt hảo ra và búng vào bụi cây trên đường về nhà sau bữa tiệc, hoặc đánh bay cả túi to khoai tây chiên.

Sau vài phút nói chuyện vu vơ, nhẹ nhàng nữa, Webb nói rằng anh ta phải kiếm tờ báo trước khi chúng tôi bay. Andy đề nghị đi cùng, vậy là Margot và tôi đột nhiên phải ở lại một mình, trong khoảnh khắc dường như là khoảnh khắc thật lòng.

Quả nhiên, đúng là như thế.

"Okay, Ellie," cô nói vội vã. "Tớ muốn nói chuyện với cậu đến chết đi được."

Tớ lại nghĩ hoàn toàn ngược lại, tôi nghĩ, đưa mắt nhìn ngang sang cô và nhận ra gương mặt cô có vẻ tò mò hơn là kết tội.

"Tớ biết," tôi chần chừ nói.

"Leo?" cô nói, đôi mắt mở to, không chớp.

Bụng tôi cuộn lên một chút khi nghe gọi tên anh ấy, và tôi đột nhiên mong rằng anh có cái tên phổ biến hơn một chút, như là Scott hay Mark chẳng hạn. Một cái tên hòa chung trong những mối quan hệ và giao tiếp thông thường khác. Nhưng trong đời tôi, chỉ có một Leo.

"Tớ biết," tôi lại nói, trì hoãn bằng cách uống một hơi dài cà phê. "Tớ lẽ ra đã kể cho cậu sớm hơn… tớ đã định nói… nhưng việc chuyển nhà… em bé của cậu… Quá nhiều thứ làm xao lãng…"

Tôi nhận ra mình đang nói lắp ba lắp bắp, và Suzanne có thể xem lối nói chuyện của tôi tương tự như kiểu quỵ lụy nhát như thỏ đế, vậy nên tôi lấy lại tinh thần và cố gắng chuyển sang cách khác. "Nhưng chuyện không hoàn toàn giống như bề ngoài… tớ… tớ chỉ tình cờ một hôm đụng độ anh ta trên đường, và bọn tớ chỉ gặp nhau chớp nhoáng… Rồi, một thời gian ngắn sau đó, anh ta gọi cho trợ lý của tớ và sắp xếp vụ Drake. Và thật sự, chuyện là thế đấy…"

Những lời tôi nói đó cũng đủ chân thật để khiến tôi không cảm thấy day dứt vì đã biên tập lại câu chuyện - bỏ qua việc tôi đã gặp anh ở Los Angeles, và sau đó nữa là chuyến bay cùng nhau về thành phố.

Margot trông rõ ràng nhẹ nhõm hẳn. "Tớ biết nó chỉ có như thế thôi mà," cô nói. "Tớ… chỉ nghĩ là cậu lẽ ra phải nói với tớ chuyện đó chứ?" cô rụt rè nói thêm câu cuối, tỏ ra thất vọng nhiều hơn phán xét.

"Tớ thật ra đã định như vậy… và tớ đã muốn nói trước khi tờ tạp chí xuất bản," tôi nói, không chắc liệu đó có phải sự thực hay không, nhưng dù sao thì do vẫn còn sự ngờ vực đó nên tôi sẽ không phải buộc tội chính mình. "Tớ xin lỗi."

Tôi lại nghĩ về những điều Suzanne nói, nhưng tự nhủ rằng một lời xin lỗi giản đơn còn xa mới bị gọi là quỵ lụy.

"Cậu không cần phải xin lỗi," Margot nói nhanh. "Ổn mà."

Một khoảnh khắc im lặng dịu dàng trôi qua giữa chúng tôi, và ngay khi tôi tưởng mình đã hoàn toàn giải thoát được sự khúc mắc này, cô xoay đầu nút chiếc hoa tai kim cương một vòng và hỏi thẳng thắn, "Andy có biết không?"

Vì một vài lý do , đó là câu hỏi tôi đã không liệu trước, và nó bùng lên cảm giác tội lỗi và sự váng vất còn dư lại trong tôi. Tôi lắc đầu, nhận biết hầu như chắc chắn đó không phải là câu trả lời mà cô mong đợi.

Hẳn vậy rồi, cô nhìn tôi bằng ánh mắt sầu muộn và hỏi, "Cậu có định nói không?"

"Tớ… có lẽ là nên thế?" tôi nói, lên giọng như một câu hỏi.

Margot xoa tay lên bụng. "Tớ không biết," cô trầm tư nói. "Có lẽ là không."


"Thật sao?"

"Có lẽ là không," cô nói lại quả quyết hơn.

"Cậu không nghĩ là anh ấy sẽ để ý tới… dòng tên à?"

Tôi hỏi Margot, bất chợt nhận ra rằng chúng tôi không có kiểu kết hợp phân tích và lên kế hoạch thế này đã nhiều năm rồi. Nhưng mặt khác thì, chúng tôi cũng chẳng cần phải thế. Ngoài một vài vụ tranh luận ngớ ngẩn xảy ra trong khi bàn kế hoạch đám cưới của chúng tôi (trong đó Margot đứng về phía tôi), Andy và tôi chưa bao giờ có mối bất hòa thật sự - ít nhất là không theo kiểu phải nhờ tới sự can thiệp hay thông đồng của một người bạn gái.

"Chắc là không đâu," Margot nói. "Anh ấy là đàn ông… Và liệu anh ấy có biết tên họ của Leo không?"

Tôi nói với cô rằng tôi không chắc lắm. Anh ấy đã từng biết, tôi nghĩ, nhưng có lẽ anh đã quên.

"Và thật sự," cô nói, bắt tréo chân qua mắt cá, "dù sao thì nó cũng có vấn đề gì chứ?"

Tôi nhìn cô, chín mươi phần trăm kinh ngạc vì những suy nghĩ mà cô vừa nói ra, và mười phần trăm lo lắng rằng nó có thể là cái bẫy mà một người chị em chân thành bày ra với người kia.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã, tôi có thể thấy câu nói đó của Suzanne trong lúc tôi gật đầu vu vơ và chờ Margot nói hết suy nghĩ.

"Leo đâu có phải là tình yêu lớn của đời cậu hay cái gì tương tự," cuối cùng cô nói.

Khi tôi không lập tức trả lời, Margot nhướn đôi lông mày tỉa cong khéo léo lên cao và nhìn tôi, rõ ràng đang chờ đợi sự xác nhận và đoan chắc.

Vậy là tôi nói với tất cả sự kiên quyết mà tôi có thể, "Không, anh ta chẳng là gì cả."

Lần này tôi biết mình đang nói dối, nhưng tôi đâu có sự lựa chọn nào đâu nữa chứ?

"Anh ta chỉ là… một anh chàng nào đó từ thởi xửa thời xưa," Margot nói, giọng kéo dài.

"Phải," tôi nói, co rúm lại khi nghĩ về chuyến bay chúng tôi đã cùng đi.

Margot mỉm cười.

Tối ép mình cười lại với cô.

Rồi, ngay khi có tuyên bố mở cửa đón khách chuẩn bị khởi hành chuyến bay, hai ông chồng của chúng tôi cùng đi tới mang theo một xếp báo, tạp chí và nước đóng chai, cô tựa người ra sau và nói giọng quả quyết, "Vậy cậu nghĩ sao nếu bọn mình cứ tiếp tục như vậy và giữ bí mật này cho riêng bọn mình thôi?"

Tôi gật đầu, hình dung ra lúc hai chúng tôi vừa mải mê quét những mảnh vụng dưới tấm thảm Oriental bát ngát vừa cùng ngân nga hát theo bài hát chủ đề của Golden Girls, một trong những chương trình truyền hình yêu thích nhất mà chúng tôi thường xem sau lúc tan trường thời đại học.

"Mọi thứ đều ổn thì kết thúc ổn thôi," Margot nói, những lời nói, thật kỳ lạ, vừa yên ủi lòng tôi lại vừa dội lên trong tôi những dự cảm chẳng an lành. Những lời nói đó vọng lên trong đầu tôi khi bốn chúng tôi cùng nhau bước dọc theo hành lang rồi từ từ đi xuống đường băng hướng về cuộc đời mới của tôi, một sự khởi đầu mới tinh, và một cái gì đó mang đến cảm giác gần như là cứu rỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui