Giữa đêm tôi bị đánh thức bởi tiếng của chính mình và một giấc mơ về Leo sống động đến mức khiến tôi cảm thấy bối rối - gần như xấu hổ - chuyện khó xảy ra khi ta nằm một mình trong bóng tối. Khi nghe thấy Suzanne ngáy nhè nhẹ bên giường chị, tôi hít thở rồi chầm chậm tua lại tất cả những chi tiết sống động đó - bóng bờ vai rộng của anh phủ chụp lấy tôi; hai tay anh ở giữa đôi đùi tôi; miệng anh trên cổ tôi; và cú trượt nhẹ đầu tiên vào bên trong tôi.
Tôi cắn mạnh môi dưới, giác quan trở nên bén nhạy và bị kích thích bởi biết rằng anh chỉ cách tôi có một tầng lầu, đang ở trên chiếc giường giống hệt chiếc giường này, có lẽ đang mơ về một điều y hệt thế, có thể thậm chí cũng giật mình thức giấc và ước gì chuyện đó đang xảy ra. Y như tôi lúc này đây.
Thật quá đơn giản, tôi nghĩ. Tất cả những gì tôi phải làm là với lấy điện thoại gọi cho phòng 612 và thì thầm: Em lên gặp anh được không?
Và anh sẽ nói, Được, em yêu. Lên ngay nhé.
Tôi biết anh sẽ bảo tôi lên. Tôi biết bởi vì buổi chụp hình ngày mai - cái sự thật đích xác rằng cả hai chúng tôi đang ở trong cùng một khách sạn tại L.A này. Tôi biết bởi vì cái nhìn không thể lẫn vào đâu được của anh ở quán bar, một cái nhìn mà ngay cả Suzanne cũng không thể không nhận thấy. Nhưng quan trọng hơn cả, tôi biết bởi vì chúng tôi đã từng cảm nhận nhau tuyệt diệu biết bao. Mặc cho tôi cố gắng đến mức nào để chối bỏ và phớt lờ nó để tập trung duy nhất vào cách mọi thứ kết thúc, tôi vẫn biết chuyện đó đã như thế nào. Anh chắc chắn cũng còn nhớ tất cả.
Tôi nhắm mắt, tim dào dạt môt cảm xúc gần như sợ hãi, khi tôi tưởng tượng mình xuống giường, lặng lẽ rón rén đi dọc hành lang, tìm cửa phòng leo và gõ một tiếng, đúng như cách anh gõ phòng khách sạn của tôi suốt đợt chúng tôi tham gia bồi thẩm đoàn hồi xửa hồi xưa. Tôi có thể thấy rõ Leo đang chờ tôi phía bên kia cánh cửa, chưa cạo râu và đôi mắt lim dim, dẫn tôi tới giường anh, từ từ cởi quần áo tôi.
Khi đã vào trong chăn, sẽ không cần bàn cãi gì về lý do chúng tôi chia tay hoặc về tám năm qua hoặc bất cứ điều gì hay bất cứ ai khác. Sẽ không có một lời nào. Chỉ có âm thanh hơi thở, hôn hít, làm tình của chúng tôi.
Tôi tự nhủ chuyện này không thực sự đáng tính. Không đáng tính khi tôi đang xa nhà đến thế. Không đáng tính trong chính giữa lúc đêm khuya này. Tôi tự nhủ đó chỉ là dư âm mờ nhạt của một giấc mơ quá thỏa mãn và quá thật đến không kháng cự nổi.
Khi tôi thức giấc mấy giờ sau đó, ánh mặt trời đang chiếu xuyên qua cửa sổ, còn Suzanne đi lại quanh phòng, vừa thu dọn đồ đạc của cả hai chị em vừa xem ti vi tắt tiếng.
"Mặt trời lên cao rồi," tôi kêu lên.
"Phải," chị nói, ngước mắt khỏi chiếc túi đựng mỹ phẩm của chị. "Bọn mình quên sập rèm cửa."
"Bọn mình cũng quên cả thuốc đau đầu nữa," tôi nói, nheo nheo mắt vì cảm giác dật dật nhói nhói nơi thái dương bên trái và một thứ cảm giác chộn rộn của tội lỗi lẫn ăn năn gợi cho tôi nghĩ đến những khi ta xấu hổ lướt qua sân ký túc về phòng mình trong bộ dạng nhếch nhác sau một đêm quậy tưng thời đại học - cái buổi sáng sau khi chất cồn, nhạc xập xình và màn đêm khiến xui ta ôm hôn một kẻ nào đó mà ta thậm chí có thể chưa từng trò chuyện lấy một lời. Tôi trấn an mình rằng chuyện này không giống thế chút xíu nào. Chẳng có gì xảy ra đêm qua cả. Tôi đã ngủ mơ. Tất cả chỉ có thế. Giấc mơ đôi khi - thường xuyên - hoàn toàn vô nghĩa. Một lần hồi tuổi teen, khi đang đau phát cuồng với cuộc tra tấn siết chặt niềng răng, tôi có một giấc mơ gây kích thích thật kinh khủng về bác sĩ chỉnh nha của tôi, vị đầu hói chẳng có gì đặc sắc, vốn là ông của một thằng bạn cùng lớp. Và tôi có thể cam đoan rằng tôi không muốn bác sĩ Popovich một tí ti nào, dù là trong tiềm thức.
Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi biết giấc mơ này không phải không có nguồn cơn. Và quan trọng hơn, tôi biết rằng bản chất vấn đề không nằm trong giấc mơ. Nó nằm ở những gì tôi cảm nhận về sau, khi đã thức dậy. Nó nằm ở những gì tôi vẫn cảm thấy giờ đây.
Tôi vương vai ngồi dậy, cảm thấy thoải mái hơn khi thoát khỏi tư thế nằm bệt. Rồi, khi đã xuống giường, tôi chuyển sang điệu bộ nhanh nhẹn, chuyên nghiệp, thậm chí còn vận đến giọng điệu quả quyết kiểu công việc với Suzanne. Tôi không thể cho phép mình chìm đắm trong những tưởng tượng lầm lạc, kỳ cục khi đang có một buổi chụp hình vô cùng quan trọng, mang tính bước ngoặc sự nghiệp ngay trước mắt mình. Như lời thầy thông thái Frank của tôi thì, Đã đến giờ trình diễn.
Nhưng mấy giờ sau, khi đã hoàn thành triệt để công việc rà soát thiết bị và kiểm tra pin, xem lại sổ tay, gọi điện cho người trợ lý làm việc tự do để xác nhận lịch làm việc và dặn dò chủ quán ăn lần cuối để bà thực sự đóng cửa trong hai giờ đồng hồ theo như người của Drake yêu cầu, tôi đứng dưới vòi hoa sen, chìm trong màn nước nóng, vẫn không thôi nghĩ ngợi đến Leo. Ước gì mình đã mang theo quần áo đẹp hơn cho buổi chụp hình. Suy ngẫm mãi chuyện mình sẽ cảm thấy khủng khiếp ra sao nếu đêm qua gọi cho anh. Băn khoăn rằng biết đâu thực sự đáng làm như thế - và rồi nhiếc mắng bản thân vì đã nghĩ tới điều kinh khủng đến vậy.
Đang miên man thì Suzanne cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, hét to qua màn hơi nước dày đặc, "Em còn sống trong đó không?"
"Còn," tôi trả lời cộc lốc, nhớ lại cách chị thường dùng cặp tóc nạy khóa và xông thẳng vào phòng tắm trong khi tôi đang tận hưởng quãng thời gian riêng tư duy nhất có được trong cái ổ chật hẹp của chúng tôi thời còn tuổi teen.
"Em căng thẳng hay chỉ là quá bẩn thế?" chị hỏi tiếp, trong khi chùi tấm gương bằng một cái khăn và bắt đầu đánh răng.
Tôi tắt vòi nước và vặn tóc, thừa nhận rằng, đúng, tôi đang căng thẳng. Nhưng tôi không thú nhận rằng lý do thật sự khiến tôi căng thẳng chỉ liên quan chút xíu đến chụp ảnh Drake.
Thật kỳ lạ khi nhìn thấy hai người họ ở cùng nhau, chuyện trò một cách nghiêm túc về món burger (của Leo) và món salad Hy Lạp (của Drake). Trong giây lát, đầu óc tôi lại vuột đi, trôi vào tất cả chi tiết đó. Tôi quan sát thấy tóc họ đều màu nâu sậm, nhưng trong khi Drake chưng bộ râu lún phún tỉa gọn và mái tóc bóng lộn hơi dài, Leo lại râu ria cạo nhẳn, có vẻ thủ cựu hơn. Cả hai đều mặc áo phông đen, nhưng áo của Leo là một mẫu của Gap, còn của Drake là áo bó và tốt hơn ( và có lẽ phải đắt gấp năm lần). Ông cũng chú trọng đến các phụ kiện thờii trang với một chiếc khuyên tai tròn bằng bạc, mấy cái nhẫn và cặp kính hàng hiệu màu hổ phách.
Tuy nhiên, quan trọng hơn phục trang và vẻ bề ngoài của họ, tôi bị thu hút bởi không khi thư thả, điềm tĩnh quanh bàn họ. Trước sự tán thưởng của Leo, Drake có vẻ không hề phòng bị, thậm chí còn giữ thế chủ động trước những câu hỏi mà hiển nhiên là ông đã trả lời cả ngàn lần, còn Leo thì trông hết sức thoải mái, gợi cảm. Tôi để ý thấy anh không còn dùng cuốn sổ màu vàng thông dụng quen thuộc mà thay vào đó là chiếc máy ghi âm nhỏ màu bạc, lúc này được anh đặt riêng ra bên cạnh lọ muối và hạt tiêu. Thực tình thì, không tính đến cái máy thu âm đó và nhận thức rành rành rằng Drake là Drake, Chẳng có cách nào để coi cuộc phỏng vấn này là buổi làm việc. Thậm chí đám cảnh vệ lôi- thôi- nhưng- vẫn- cực- kỳ- sang- trọng, mà tôi đoán chừng là tùy tùng của Drake, đang lễ phép đứng cách một đoạn bên cạnh quầy thu ngân, còn có vẻ đề cao Leo hơn nữa; tôi đã từng thấy những kiểu nhân viên quan hệ công chúng xúm đông xúm đỏ quanh những ngôi sao kém vang danh hơn với những người phỏng vấ tiếng tăm hơn, canh chừng những câu hỏi không phù hợp hoặc ngớ ngẩn. Rõ ràng đội đó đã xác định rằng Leo là một gã cừ khôi - hoặc ít nhất là một nhà báo cừ khôi.
"Khỉ thật," Suzanne vừa nhìn chằm chằm vừa thì thầm khe khẽ. "Khuôn mặt người đó uy lực quá."
Tôi gật đầu, mặc dù biết rõ chúng tôi đang không nhìn vào một người đàn ông, và chiêm ngưỡng Leo thêm một giây cuối.
Rồi tôi nói, "Okay. Vào việc thôi," và bắt đầu tháo dỡ thiết bị, quan sát hàng loạt vị trí, tìm kiếm nơi có ánh sáng tự nhiên đẹp nhất. "Cố hành động cho giống một trợ lý nhé, nghe không?"
"Rõ," chị nói, cùng lúc bà chủ quán, một phụ nữ mập mạp tên là Rosa, trong niềm vui sướng choáng váng hiện hữu chẳng mấy tương thích với đôi mày cau có, hỏi liệu bà có thể mang cho chúng tôi thứ gì không ít nhất lần thứ ba kể từ khi chúng tôi bước vào quán. Tôi cảm giác rằng hôm nay là một ngày chói sáng trong sự nghiệp của bà, cũng giống như của tôi - mặc dù chỉ một trong hai chúng tôi có được tấm ảnh huy hoàng cỡ 8x10 của Drake, và một dấu ấn sắp được ghi nhận.
Tôi bảo Rosa chúng tôi không cần gì, cảm ơn, nhưng bà vẫn cố nài, "Không cả nột ly nước hay cà phê?"
Tôi rất dễ bị kích thích khi uống cà phê, thế nên đồng ý với đề nghị một ly nước của bà, trong khi Suzanne không hề ngại ngần hô to yêu cầu món sữa lắc dâu tây
"Tuyệt vời. Chúng tôi nổi tiếng với các món sữa lắc," Rosa nói một cách tự hào và vội vàng đi thực hiện nhiệm vụ.
Tôi ném cho chị gái mình một cái nhìn quở trách, nhưng cũng pha chút thích thú.
Chị nhún vai. "Chị biết nói gì với em đây? Chị làm việc hiệu quả nhất khi có tác động của đường. Em không muốn người của em hoạt động hiệu quả nhất sao?"
Tôi đảo tròn mắt, nhẹ cả lòng khi nhận ra trợ lý thật của tôi, một thanh niên có khuôn mặt tươi sáng tên là Justin, vừa đến mang theo mấy chiếc đèn chiếu sáng lớn hơn và một thiết bị đi thuê thật quá sức cồng kềnh để mang theo lên máy bay. Sau khi giới thiệu bản thân và nói chuyện với nhau đôi câu, tôi nêu ra các ý định chụp ảnh mà theo tôi là tốt nhất, rồi hỏi ý kiến của cậu ta, khiến cậu có vẻ rất vui. Niềm vui sướng của cậu, đến lượt nó, khiến tôi cảm thấy như thể mình là một tiền bối chuyên nghiệp và giúp tôi có được sự củng cố lòng tự tin hết sức cần thiết. Justin đồng ý với đánh giá của tôi về bối cảnh và ánh sáng, thêm vào một ý kiến của cậu, rồi cả hai chúng tôi đi vào phần việc chính là chuẩn bị bố cục, đọc thiết bị đo sáng và chụp thử hai kiểu để kiểm tra. Trong khi đó, Suzanne tỏ ra chẳng mấy hữu ích vì còn mải cố hết sức nghe lén cuộc phỏng vấn.
Khi chúng tôi di chuyển loanh quanh quán ăn nhỏ ấy, tôi không thể ngăn mình nghe lỏm hú họa một câu hỏi của Leo và vài mẩu tin thú vị từ Drake, cho đến khi rốt cuộc Justin và tôi đã sẵn sàng. Tôi liếc nhìn đồng hồ, nhận ra chúng tôi chuẩn bị xong sớm hơn so với lịch trình, và lần đầu tiên trong ngày - có thể thậm chí trong cả tuần, cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Cho đến khi tôi nghe Leo gọi tên mình, Vậy đấy, và tôi quay lại, thấy anh và Drake đang chăm chú nhìn tôi với vẻ chờ đợi.
"Lại đây đi," Leo vẫy tay ra hiệu như thể chúng tôi là bạn bè nối khố, và anh vừa tình cờ gặp người bạn thứ ba trong bộ tam một thời từng dính tít lấy nhau của chúng tôi.
Tim tôi ngừng đập trong tích tắc- vì vô số lý do. Hay ít nhất là hai.
"Kinh chưa. Anh ta đang nhìn em chằm chặp,’ Suzanne lầm bầm phía sau cốc sữa lắc. Và rồi nói thêm, "Bất kể em làm gì, đừng có vướng vào những sợi dây đó."
Tôi hít một hơi thật sâu, tự động viên mình lần cuối, rồi cảm thấy may mắn vì đã không đi giày cao gót, rảo bước đến bên chiếc bàn giờ đang có mấy nhân viên của Drake lãng vãng xung quanh.
Leo nhìn bọn họ, như thể họ vô hình, và nói với tôi, "Chào, Ellen."
"Chào, Leo," tôi nói.
"Ngồi một chút đã," anh nói, trong khi tôi nghĩ câu nói dường như rất quen thuộc. Tuy nhiên, nghĩ cho thật kỹ thì câu trao đổi đó đúng là lời anh nói hôm qua - điều đó nghĩa là không phải nó dường như quen thuộc. Đầu óc rông dài thế đủ rồi, tôi nghĩ trong khi ngồi xuống bên cạnh Leo. Anh dịch người, nhưng chỉ một chút xíu, thế nên chúng tôi vẫn ngồi sát nhau đủ để có thể cầm tay nhau nếu chúng tôi có ý định.
"Ellen, đây là Drake Watters. Drake, đây là bạn thân của tôi, Ellen,’ Leo nói trong một khoảnh khắc cũng kỳ lạ không kém lúc trước. Tôi thật tình không thể tin nổi mình đang được giới thiệu với Drake - và Leo chính là người giới thiệu.
Theo bản năng tôi toan chìa tay ra, nhưng rồi nhớ Frank từng nói về chuyện nhiều ngôi sao lớn bị ám ảnh sợ vi khuẩn, thế nên tôi chỉ gật đầu kính trọng với Drake.
"Xin chào, Drake," tôi nói, tim đập thình thịch.
"Rất vui được gặp cô, Ellen," ông nói với ngữ âm Nam Phi du dương của mình. Trông ông có vẻ lạnh lùng đúng như tôi đã từng tưởng tượng, nhưng đồng thời, nơi con người ông có gì đó không hề hào nhoáng, thậm chí còn giản dị đến ngạc nhiên.
"Tôi cũng rất vui được gặp ông," tôi nói, dừng lại đó, vì nhớ lại một lời khuyên khác của Frank: hồi chuông báo tử cho một tay nhiếp ảnh là làm mất hứng ngôi sao - đối tượng chụp hình - bằng những câu hỏi khúm núm. Dù sao thì, không phải nói thế nghĩa là trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ gì, ngoại trừ: tôi đã, nói thế nào nhỉ, bị quyến rũ hoàn toàn bởi bài hát đó của ông. Mặc dù nói thật, tôi biết cả triệu năm nữa tôi cũng không bao giờ thốt ra thứ gì kỳ cục đến vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy khá quan ngại rằng tôi có thể sẽ làm thế - một mối e sợ tương tự với nỗi sợ hãi rằng ta sẽ, chẳng cần lý cớ gì, ném mình xuống từ ban công một tòa nhà thương mại.
Đúng lúc này, một người trợ lý xoa hai bàn tay vào nhau biểu thị rằng chuyện phiếm thế là đủ rồi. "Cô là Ellen Dempsey?" anh ta nói, cũng bằng chất giọng Nam Phi, Nhưng chát hơn giọng của Drake.
"Vâng,’ tôi nói, ngay lập tức thầm ước mình đã đổi tên giao dịch sau khi kết hôn với Andy.
"Cô có mười lăm phút để chụp hình," một trợ lý khác chỉ dẫn tôi, phần nào ra vẻ chiếu cố.
"Không vấn đề," tôi nói, rồi quay lại nhìn Drake. "Chúng ta bắt đầu được chứ?"
"Được," ông nói, gật đầu đúng kiểu ngôi sao nhạc rock - hết sức thản nhiên, lạnh lùng. "Cô muốn tôi ở đâu?"
Tôi chỉ vào chiếc bàn phía sau chúng tôi, chuyển mình vào trạng thái hành động một cách vô thức. Không còn thời gian để lo sợ nữa. "Ngay đằng kia," tôi hướng dẫn ông. "Chỉ việc di chuyển về phía cửa sổ thôi. Và ông có thể mang tách trà theo không? Tôi muốn lấy cận cảnh nó."
"Tuyệt," Drake nói, nháy mắt. "Tôi chưa có bức nào như vậy, chưa từng."
Khi ông đứng lên khỏi ghế, tôi thấy Leo nhìn tôi bằng một ánh mắt chỉ có thể miêu tả là trìu mến. Tôi gửi lại anh một nụ cười chúm chím, thân tình, cũng gần như trìu mến.
"May mắn nhé," anh thì thầm, ngước lên nhìn tôi.
Tôi ngừng lại, đắm chìm vào đôi mắt anh. Rồi, dù biết rõ như vậy là ngu ngốc, tôi nói, "Chờ em nhé?"
Leo mỉm cười. "Đã định vậy. Em không thể tống khứ anh dễ thế."
Tôi mỉm cười đáp lại, chợt nghĩ ra rằng mnình sẽ không thể che dấu mối liên lạc với Leo trong chuyện này mãi được. Andy và Margot sẽ thấy tên anh ở vị trí tác giả bài báo. Mọi người sẽ biết. Tên chúng tôi sẽ được in cùng nhau, cùng với tên của Drake, tất tần tật trên cùng trang báo ấy. Nhưng khi cầm máy ảnh lên, tôi tự nhủ rằng ngày hôm nay hẳn nhiên đáng giá để đổi bằng chút xíu rắc rối.
Mười lăm phút tiếp theo là khoảng thời gian căng thẳng để chụp chín mươi tư bức ảnh trong khi đưa ra cho Drake những chỉ dẫn với giọng đều đều không đổi: Ngồi đây, đứng kia, qua trái tí xíu, nâng cầm một chút, mỉm cười, không cười, cười nửa miệng, đặt tay lên cốc, đặt tay lên bàn, đặt tay vào lòng, nhìn ra cửa sổ, nhìn qua vai tôi, nhìn thẳng vào máy. Rồi: Okay. Tốt rồi. Cảm ơn Drake.
Và tôi hoàn thành. Hoàn thành một cách hết sức hạnh phúc. Và điều tuyệt nhất, phần sung sướng nhất là tôi biết tôi có bức hình mỹ mãn số một. Tôi luôn biết khi tôi có bức ảnh như thế - và hôm nay thậm chí còn chắc chắn hơn thường lệ. Drake, với luồng ánh sáng tự nhiên hợp lý phía sau, tạo nên hiệu ảnh gần như một vầng hào quang mỏng manh; ghế đỏ tương phản với áo đen và tách trắng; đường nét nhắc nịch của bàn, cửa sổ, và hình thể của chính Drake. Hoàn hảo.
"Cảm ơn. Ellen Dempsey," Drake nói, mỉm cười. "Không đau tí nào."
Tôi mỉm cười - không, cười rạng rỡ - đáp lại ông, ghi nhớ cách ông gọi cái tên thường tình của tôi như với một vần thơ, một dòng nhạc của ông. Tôi phấn khích tột độ cả trong cảm xúc lẫn cơ thể.
Thế rồi, sau khi Drake đã biến mất cùng người của ông, Justin đã đóng gói xong thiết bị của chúng tôi, Rosa đã trưng bức chân dung của bà có chữ ký của Drake nổi bật ngay cạnh máy đếm tiền, còn Suzanne đã ngồi xuống bên quầy hàng để nếm thử kẹo sô cô la mạch nha, rốt cuộc tôi còn lại một mình với Leo ở góc trong cùng của quán ăn, dựa lưng vào tường, nhìn sâu vào mắt anh, một lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...