Yêu Người Như Thế

Ân Tiếu Mặc trên môi vẫn là nụ cười xấu xa, giương cái bụng to đùng cười ta giễu cợt. Ta tức nghiến răng mà chẳng thể làm gì, chưa nói ta đánh không lại y, đánh lại giờ ta cũng không dám đánh, đụng vào cái bụng kia, đến lúc đó bị ăn vạ thì tính sao? Còn chưa nói y vừa giúp ta một chuyện lớn, chứ để Tiểu Trạch đi theo Đại hoàng tử trở về, hôm nay còn không phải sẽ mất một lớp da?

Người cần tìm đã tìm được, cũng đến lúc ta nên đi rồi. Linh Nhi hôm nay thật tri kỷ đặt một bình hoa xinh đẹp bên cửa sổ. Hoa nhỏ màu trắng trên nền lá xanh, có điểm giống hoa nhài, nhưng so với hoa nhài thì thơm hơn nhiều. Ngày mai phải lựa lời hỏi nàng ấy có muốn ra cung hay không, ta sẽ đưa nàng ấy đi cùng.

“Nhược, tỷ có cảm thấy hơi nóng không?”

Ha, tự nhiên nhắc tới khiến ta cũng cảm thấy có điểm nóng. Không phải, là càng lúc càng nóng.

Êu êu Ân Tiếu Mặc ngươi cởi đồ làm gì? Này này không được vớ vẩn nhé.


Nhưng mà thực sự rất nóng. Ta mặc đồ ngủ còn nóng như vậy, y mặc nhiều đồ thế kia chắc chắn còn nóng hơn.

Trời đất xoay chuyển một cái, ta chỉ kịp nhìn thấy một vệt trắng, sau đó thì đầy một miệng nước. Nha đầu này sao càng ngày càng thô lỗ như vậy?

Chuyện tiếp theo xoay chuyển nhanh đến mức ta còn chưa kịp hiểu hết, tại sao lại một đám người kéo đến Đông cung này? Phát hiện mỏ vàng sao?

Vân Vũ Quân quăng ta xuống hồ, ném Ân Tiếu Mặc cho nam nhân họ Diệp kia, chuyện đến nước này, nếu ta còn chưa hiểu, ta chính là đồ ngốc. Ha ha, Linh Nhi tốt của ta.

Tiếu Mặc bị mang đi rồi, khuôn mặt Ngạo Vân đau khổ phóng lớn trước mắt ta. Đứa trẻ đáng thương.


“Để ta đi đi thôi.” Mà ta còn khứa thêm một nhát dao vào trái tim đầy thương tổn của hắn. Ta đúng là một thân tội lỗi tràn đầy. 

Vũ Quân cùng Ngạo Vân nói gì đó nữa, thần trí ta đã mơ màng đến mức nghe không rõ, chỉ thấy Ngạo Vân gọi ra ảnh vệ mà tiên hoàng để lại cho hắn, nói gì đó rồi ôm ta vào trong tẩm điện của hắn.

Chuyện sau đó, ha ha các ngươi cũng biết mà. Nam nhân cùng một nữ nhân trúng xuân dược, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa. 

Vấn đề là sau đó, ngoài không còn thấy Linh Nhi, ta còn không thấy cả Ngạo Vân nữa. Không khí Đông cung căng thẳng nặng nề khiến người ta bất an. Ba ngày sau, ảnh vệ đưa ta rời khỏi hoàng cung, trở về Lan Nhược Phường, từ đầu đến cuối, Ngạo Vân chưa hề xuất hiện. Đáng lẽ ta nên tức giận, gã đàn ông phụ bạc kia, xuống giường liền trở mặt không nhận người! Thế nhưng tại sao ta lại cảm thấy bất an thế này? 

Tháng tám mùa mưa, trời mưa không ngớt suốt cả tháng trời, nước sông Cảnh Mục dâng cao bất thường. Trong cái thời tiết khiến người ta buồn rầu này, một tin tức như quả lựu đạn ném xuống hồ nước đang sôi sục, huyện Vĩnh Thường đê chống bão vỡ, nước sông Cảnh Mục tràn vào châu huyện, nước cao hơn mái nhà, người chết vô số. Chuyện này vốn không liên quan nhiều đến ta, ta nhiều lắm chỉ có thể gửi đi một ít lương thực cứu trợ cho người dân vùng lũ đỡ đói mà thôi. Ta bây giờ vẫn đang rất ấm ức vì sao đồ phụ lòng kia trở mặt vô tình, còn không thèm đến nhìn ta một cái. Con nòng nọc nhỏ nhà ta tâm trạng cũng không tốt. Không biết đám người Đại hoàng tử kia tiêm nhiễm cái gì vào đầu nó, từ khi trở về cứ luôn hỏi ta mãi: “Mẹ, đại ca ca có phải là cha con không?”


Ta thực sự rối loạn lắm, nếu nói thật cho con ta, nó lại bỏ đi thì ta làm sao bây giờ? Con người chính là đê tiện như thế. Khi người ta cần ngươi, ngươi không coi ra gì, nhưng đến khi người ta không còn cần ngươi nữa, chính ngươi lại cảm thấy không chịu được.

Lại một tháng trôi qua, mưa vẫn không hề có dấu hiệu sẽ ngừng, tin tức từ huyện Vĩnh Thường cũng bị trì trệ không thông. Tiểu Trạch như con cá nhỏ thiếu nước, cả  ngày ủ rũ, không thèm nói chuyện với ta. Ta biết chuyện có cha đã trở thành cái gai trong lòng nó, nhưng mà biết nói thế nào bây giờ.

“A Trạch ơi, A Trạch à, mẹ sắp buồn chết rồi, mau mau ra nói chuyện với mẹ nào.”

Thằng oắt con ngước mắt nhìn ta một cái rồi lại cụp mi xuống, tiếp tục nằm bò ra bàn. Bây giờ bạo lực cũng không trấn áp được nó nữa rồi.

Trong cung tin tức truyền ra khiến ta không biết nên vui hay nên buồn nữa, Hoàng hậu quản thúc không nghiêm, để cho cháu gái Liễu Nhu Yên ngông cuồng phách lối, chọc giận Thái hậu. Hiện tại quyền chưởng quản hậu cung một nửa giao cho Hiền phi, Liễu cô nương kia bị tước thân phận tú nữ, đuổi ra khỏi cung, Thái hậu nương nương tức giận công tâm, nằm trên giường bệnh. Hiền phi kia cũng là người ghê gớm, quyền lớn vừa đến tay liền ngay lập tức ăn các phi tần khác gắt gao, Thục phi không phục liền bị phạt cấm túc một tháng. Liền chuyện này, Hoàng đế cũng nhắm mắt là ngơ.


Một đám nữ nhân ăn no rỗi việc, ngày ngày nghĩ cách tranh giành ánh mắt của một người đàn ông, có đôi khi ta nghĩ, cuộc sống của họ bi kịch đến nhường nào. Có đôi lần, ta chợt nhớ đến Dư tần cùng đôi mắt treo veo thuở nọ, hai người họ, ở một thế giới khác nhất định sẽ hạnh phúc, đúng không? 

Thế đạo này trói cuộc người con gái quá nhiều, dù là bất công hay oan ức, họ cũng chỉ có thể im lặng mà chịu đựng. Ta là người mang tư tưởng tiến bộ, nhưng một mình ta tiến bộ cũng không thể xây dựng một xã hội mới tiến bộ. Ta không có lòng mang thiên hạ, cũng không đủ tâm sức mang thiên hạ. Ta ích kỷ, ta yếu đuối, qua một lần sống lại cũng chưa hề thay đổi. Nữ chính truyện xưa thường mang chí lớn, nhưng xã hội nữ quyền bình đẳng lý tưởng của họ ta nhìn không thấy, chỉ thấy cả máu người vô tội trong số những kẻ chết đi. Ta không dám đánh đổi nhiều như vậy. Đánh đổi bình yên của ta, đánh đổi nếp sống của vô số người khác thậm chí cả máu của họ, ta không dám.

Ân Tiếu Mặc vẫn hay cười chế nhạo ta nữ nhi tình trường, ta lại cười y không nam không nữ chẳng giống ai. Người trong giang hồ chê cười yếu đuối, lại không biết phận nữ nhi thể hiện yếu thế một chút sẽ dễ dàng sống qua ngày hơn. Ta thường nói Vân Vũ Quân không nên là người giang hồ, lòng nàng ấy mang thù hận, nhưng ngoài thù hận ra thì còn có tâm hồn thiếu nữ. Vân Vũ Quân vì thù hận mà trang bị cho mình lãnh khốc vô tình, nhưng trái tim nóng đầy tình yêu của nàng ấy cũng không cách nào che dấu. Một cô gái như thế đáng được sống trong yêu thương hạnh phúc hơn là chốn giang hồ mưa máu gió tanh.

Còn Lãnh Lăng Lăng thì hoàn toàn là một con thiêu thân lao đầu vào lửa. Cô gái nhỏ vì tình yêu vô vọng của mình mà bất chấp tất cả, như con lừa một mực lao đi dù phía trước là ngõ cụt. Ta từng gặp mặt nam nhân kia, ánh mắt hắn luôn dừng trên người cô gái nhỏ, tràn đầy đau khổ đôi khi lại có chút nhu tình, cái đầu chứa đựng đầy drama cẩu huyết của ta từng nghĩ, hay họ có mối thù giết cha? Sự thật chứng minh, chuyện cẩu huyết trên đời này nhiều lắm, còn là chuyện sau máu chó hơn chuyện trước cơ.

Còn Ân Tiếu Mặc ấy à, ta từ nay không dám gọi y là không ra nam không ra nữ nữa, vì bụng y đã lớn thế kia rồi cơ mà. Họ Diệp nọ là hậu nhân Thần y cốc, có quan hệ họ hàng gì đó với Ngạo Vân. Ân Tiếu Mặc và Diệp Minh là kiểu chuyện tình oan gia hoan hỉ, từ đầu đánh nhau, đánh từ Huyền Vương phủ Mạc quốc đánh đi, không hiểu sao lại đánh đến trên giường rồi. Ân Tiếu Mặc cường thế thành tính, nếu họ thật sự thành đôi, Diệp công tử kia chỉ sợ sẽ phải ăn không ít thiệt thòi đâu.

Mưa vẫn không có dấu hiệu sẽ ngừng, nước sông Cảnh Mục vẫn không ngừng dâng lên, tin tức từ huyện Vĩnh Thường gửi về vẫn luôn là tin xấu, số người chết và mất tích lên đến hàng ngàn, người còn sống lũ lượt rời bỏ quê hương di tán đi nơi khác tìm cơ hội sống sót. Ở thời đại nào cũng vậy, quan làm dân chịu, nếu khi trước quan lại địa phương không tham chút lợi trước mắt, cẩn thận, nghiêm túc mà làm đê, có phải sẽ không có thảm cảnh hôm nay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui