Dự báo thời tiết cho biết đợt không khí lạnh đầu tiên của năm nay sẽ đến vào ban đêm, có nơi xuất hiện gió giật mạnh cấp ba cấp bốn.
Trong căn phòng tạm bợ bằng thiếc trên mái, thỉnh thoảng có gió mạnh rít gào, bóng đèn vàng treo trên mái nhà đung đưa trái phải, làm bóng người ở dưới cũng đung đưa theo.
“Anh nói lại lần nữa xem!”
Họng súng đen ngòm lạnh ngắt chạm vào giữa lông mày của tôi, lúc này Viêm đang cầm súng, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt đầy căm hận.
“Viêm, cậu đi chết đi.” Tôi lặp lại lời nói.
Hai tay hắn bắt đầu run lên, càng ngày càng mạnh, giống như những chiếc lá khô tiêu điều trước gió.
Tôi rướn người về trước, nắm lấy khẩu súng, nhắm mắt và nói: “Hiện tại hắc bạch lưỡng đạo đều đang tìm cậu.
Không có sự giúp đỡ của tôi, cậu không có cách nào trốn khỏi đây cả.
Nào, nổ súng đi.”
“Tại sao! Tại sao tôi lại phải chết?” Hắn lớn tiếng hỏi.
“Bởi vì Hàn Kiến An muốn cậu chết, anh ấy đã bắt đầu trả thù, và không ai trong chúng ta có thể chạy thoát.”
“Chó má!” Hắn tát tôi một cái thật mạnh, mắng: “Bây giờ thằng này sẽ đi giết hắn! Sau đó quay lại tính sổ với đồ khốn kiếp nhà anh!”
Tôi chạm vào nửa khuôn mặt, nói: “Viêm, cậu không thể tìm thấy anh ấy đâu, điều duy nhất bây giờ cậu có thể làm là giết tôi, sau đó bỏ trốn và rồi sẽ bị cảnh sát bắt giữ trong nay mai.”
“Nhiễm Dịch, rốt cuộc anh có trái tim không!?” Hắn bỏ súng xuống, nắm lấy cổ áo tôi lắc mạnh: “Tôi làm nhiều chuyện vì anh như vậy, bây giờ chỉ vì một câu nói của hắn, anh lại muốn tôi phải chết! Anh muốn tôi phải chết!”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ chết cùng với cậu.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Viêm nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một con quái vật, lúc lâu sau, cậu ta nở một nụ cười vô cùng khó coi, khó coi còn hơn cả khóc.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, thổi vào làm những tấm sắt kêu lên sột soạt, bóng đèn càng lúc càng rung lắc, dường như toàn bộ không gian đang lắc lư không ngừng trong sự hỗn loạn.
Tôi tiến lại gần ôm lấy khuôn mặt lạnh lùng ấy, hôn lên đôi môi run rẩy của Viêm, thâm nhập từng chút từng chút vào người đàn ông này một cách nhẹ nhàng nhất.
“Viêm, ra tay đi, nếu như sau khi giết tôi mà cậu vẫn không hết hận, cậu cứ việc phân thây tôi.”
Tôi vòng tay ôm lấy cậu ta, úp mặt vào lồng ngực nghe từng nhịp tim đang đập liên hồi.
Lần này Viêm cầm súng chĩa vào thái dương của tôi, nhịp tim hai chúng tôi đồng thời đập rất nhanh, cảm thấy hơi lạnh, tôi đưa tay vào trong quần áo của hắn, hấp thu chút nhiệt độ cơ thể của Viêm.
“Anh đang run, có phải vì sợ hãi không?” Viêm đột ngột hỏi.
Khẽ gật đầu, tôi cũng là con người, cận kề cái chết sao mà không sợ.
“Cho dù sợ nhưng anh vẫn muốn làm vậy sao?”
Tôi lại gật đầu không chút do dự.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài đẩy tôi ra.
Không có cái ôm của Viêm, gió lạnh tràn vào nhà lập tức vây lấy tôi, tôi ngây người nhìn hắn, không thốt nên lời.
“Anh thắng rồi.” Nở nụ cười vô cùng ảm đạm trên mặt, hắn nói: “Anh đã sớm nhìn thấu tôi không thể nhẫn tâm.
Lí do anh đến tìm tôi chỉ là muốn mọi thứ mau kết thúc sớm thôi.”
Tôi im lặng, dời ánh mắt đi nơi khác, không thể chịu nổi khi nhìn vào mặt Viêm nữa.
“Nhiễm Dịch, nói đi, anh muốn tôi làm gì.”
“Viêm…tôi…” Cổ họng lúc này như bị nghẹn lại.
Cậu ta chạm vào mặt tôi rồi cười nhẹ, nhìn tôi bằng cái nhìn dịu dàng mà tôi chưa từng thấy bao giờ, đôi mắt mảnh mai ấy đang gợn những làn sóng lấp lánh ẩm ướt.
Tim tôi chợt đau, cổ họng chua xót, sợ phải mặt đối mặt với cậu ta lần nữa, lại muốn nhìn cậu ta cho thật kỹ.
“Nhiễm Dịch, xoay người, sau đó rời khỏi đây, nhớ kỹ đừng bao giờ quay đầu lại.”
Khi sự sống và cái chết cận kề, tôi không thể nào giữ được bình tĩnh, tôi nhìn sâu vào mắt Viêm lần cuối, sau đó hoảng sợ quay người chạy đi.
Như thể có thú dữ và dòng nước lũ đang đuổi theo sau lưng, tôi dùng hết sức lực toàn thân chạy điên cuồng giữa những hành lang tối tăm đổ nát, từng tiếng bước chân như đang giẫm vào trái tim của chính mình.
Hai giờ sáng, cơn mưa phùn kéo dài mấy ngày đêm vẫn không dứt.
Đối diện mà tới trừ những giọt mưa còn có A Báo đang mua thuốc lá trở vể, hắn giơ tay vẫy tôi rồi lon ton chạy tới muốn cùng tôi nói chuyện.
Nhưng tôi lại làm như không thấy, lướt qua hắn thật nhanh rồi chìm vào màn đêm vô tận.
Phía sau truyền đến tiếng súng.
Sạch sẽ, gọn gàng và vang dội…
Tôi không quay đầu lại, một lần cũng không, có lẽ do tôi đột nhiên nhớ đến giọng nói sảng khoái và hào hùng ấy.
Cậu ấy nói tên cậu ấy là Viêm, nghĩa của Viêm là sự thiêu đốt nóng cháy, hai chữ lửa được xếp chồng lên nhau – gọi là Viêm.
Vào một đêm mưa phùn tán loạn, gió lạnh gào thét, ngọn lửa từng cháy trong lòng bàn tay tôi bây giờ đã tắt.
Viêm à, hãy tiếp tục bùng cháy mạnh mẽ ở kiếp sau, nhưng nhớ kỹ, đừng bao giờ gặp lại tôi, dù có gặp cũng đừng tự đặt bản thân mình vào lòng bàn tay của tôi nữa.
Tay của tôi rất lạnh, trong lòng càng lạnh hơn, tất cả đều là nơi cậu không thể sống sót.
Hàn Kiến An thì khác, bàn tay của anh thật ấm áp, bàn tay ấy nhẹ nhàng và chậm rãi dạo quanh ngực tôi.
Đầu ngón tay của anh rất đẹp, hình tròn, móng tay trong suốt, mỗi đốt ngón tay đều thon dài và cân đối.
Đôi bàn tay này nên thích hợp để chơi piano hoặc vẽ tranh, nhưng không nghĩ tới khi anh cầm dao mổ lên, ngón tay và lưỡi dao màu bạc lại hòa hợp với nhau một cách lạ lùng như vậy.
Anh cầm lên hộp dụng cụ cạnh giường, vừa mở ra, các loại dụng cụ y tế đủ chủng loại liền xuát hiện trước mắt.
Hàn Kiến An cầm lấy găng tay cao su, xỏ vào từng ngón tay, hết ngón này đến ngón khác.
Động tác điêu luyện thoải mái trông thật đẹp.
Vì từng muốn hiểu được con người anh ấy, tôi đã tham khảo qua rất nhiều tư liệu và kiến thức về ngành pháp y.
Vì vậy, tôi có thể nhận biết hết tất cả mọi thứ trong hộp vali dụng cụ, nhiệt kế điện tử để đo tử thi, cưa xương, búa đập xương, dao đục xương, dao mổ, dao cạo…
Lưỡi dao lướt trên da, không có cảm giác gì mấy, một lúc sau, chất lỏng từ từ chảy ra từ miệng vết thương, tiếp theo đó là cuồn cuộn thi nhau trào ra ngoài.
Lúc này, tôi mới bắt đầu cảm thấy hơi đau, ban đầu giống như bị kiến cắn, nhưng thời gian trôi qua, cơn đau dồn dập xuất hiện, rồi cuối cùng sẽ đạt đến mức độ đau đớn vô cùng dữ dội.
Tôi biết đây chỉ là sự khởi đầu, vì vậy tôi nghiến răng muốn siết chặt tấm ga trải giường.
Nhưng Hàn Kiến An đã trói hai tay tôi vào đầu giường, anh ấy trói chặt đến mức tôi không thể cử động được.
Sau đó anh khóa ngồi trên eo tôi, khi chiếc đục xương được giáng xuống, đôi mắt tôi tối sầm, không thể kiểm soát được mà run rẩy.
“Kiến An! Đau quá … Cầu xin anh làm ơn nhanh lên!” Tôi hét lên.
“Nhịn đi, đây là điều mà cậu đáng phải chịu!” Hàn Kiến An hét lớn.
Anh tăng nhanh tốc độ, cây dao đục xương đâm vào ngực tôi một lần nữa, ngay cả trong cơn đau đớn tột cùng như thế, tôi vẫn cảm nhận được lồng ngực của mình đang dần bị đục khoét, sau đó là xương sườn được cạy ra.
Trước mắt là một đống tia sáng hỗn độn, tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, tôi bắt đầu giãy dụa theo bản năng, nhưng cuối cùng tôi không thể làm gì được, cơn đau khiến tôi gần như phát điên.
Tôi liên tục gọi tên anh ấy: “Tôi đau quá…Kiến An…Kiến An…”
“Tôi biết, tôi biết, Nhiễm Dịch, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi…”
Các giác quan của tôi bắt đầu ngừng hoạt động, không thể nhận biết được giọng nói của anh ấy đến từ đâu, dường như nó đang ở ngay bên tai, và dường như nó cũng đến từ một nơi rất xa rất lạ.
Quả nhiên Hàn Kiến An không có lừa tôi, khi chất lỏng nóng hổi và cơn đau dữ dội đồng thời ập đến, tôi sẽ không còn cảm giác được bất cứ gì nữa.
Vừa rồi tôi có vô số cơ hội để nói lời tạm biệt với anh ấy, nhưng tôi đã không, bởi vì tôi không muốn cùng anh ấy phân rõ giới hạn, tôi có một cảm giác mơ hồ mạnh mẽ rằng ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa được chúng tôi.
Tôi không biết mình đã chết chưa, cũng không biết mình đang ở nơi nào, tôi chỉ nghe thấy tiếng đàn vi-ô-lông của Paganini, ngửi thấy mùi thơm của cây bụi xanh.
Âm thanh mành trập cửa ‘lạch cạch lạch cạch’ truyền tới gợi nhớ lại rất nhiều kỷ niệm, thanh xuân của tôi chỉ gói gọn trong một nháy mắt, khoảnh khắc bắt đầu và kết thúc, đều cùng xuất hiện giữa mùa hè năm tôi mười bảy tuổi.
Từ lúc mười bốn đến khi mười bảy, tôi đã phải đấu tranh cùng số phận trong ba năm liền.
Làm hết tất cả mọi thứ có thể, thậm chí đem cả bản thân mình cũng dìm xuống nước, bất chấp dùng loại thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trả thù.
Hôm đó, tôi đi đến bờ hồ của công viên, có lẽ phải dùng rất rất nhiều nước mới có thể rửa sạch hết những thứ bẩn thỉu trên người.
Ngay khi tôi nhắm mắt chuẩn bị nhảy xuống hồ, Hàn Kiến An đột nhiên xuất hiện, anh ấy đã cố gắng hết sức để che giấu những lo lắng của mình, đối đãi với tôi như những vị khách du lịch bình thường khác.
Mặc kệ tôi có từ chối thế nào đi nữa, anh cũng muốn giúp tôi chụp những tấm hình miễn phí, thật là vụng về khi lấy cảm hứng để làm cái cớ, nhưng tôi lại không đành lòng vạch trần nó.
Anh ấy dùng nụ cười ấm áp nhất nhét tấm ảnh vào tay tôi, rồi bí mật đi theo tôi cho đến khi tôi bước ra khỏi cổng công viên.
Thực ra, Hàn Kiến An, có lẽ tôi nên hận anh.
Bởi vì từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu luyết tiếc nếu như phải chết.
Vì vậy, tôi vứt bỏ nhân phẩm, đạo đức, vứt bỏ luôn cả bản thân để phục vụ cha nuôi của tôi như một nô lệ.
Không hề phản kháng chống lại ông ta, lấy lòng ông ta bằng mọi cách có thể, ngoan ngoãn nghe lời còn hơn cả con chó trung thành nhất.
Dù có tủi nhục đến mức nào, bị đối xử thô bạo ra sao, tôi cũng có thể chịu đựng, thậm chí phục tùng.
Chỉ vì có thể nhìn trộm anh vào mỗi cuối tuần, cái giá mà tôi phải trả là sự đau đớn và tủi nhục mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Anh từng hỏi, vì sao người đó lại là anh, nhưng tôi không biết nên trả lời như thế nào.
Mà thời điểm khi cuộc sống này sắp kết thúc, mọi thứ chợt trở nên thật đơn giản và rõ ràng, thì lúc này, tôi đã có thể trả lời một cách chắc chắn rằng, người đó phải là anh!
Nếu không phải là anh, tôi đã sớm chết đi vào năm tôi mười bảy tuổi.
Nếu không phải là anh, dù vận mệnh có nghiệt ngã đến đâu cũng không thể làm tôi cúi đầu.
Nếu không phải là anh, dù thế giới này có tăm tối đến mấy, tôi cũng sẽ không gục ngã.
Hàn Kiến An, khi đó rốt cuộc là anh đã cứu tôi hay đã giết tôi?
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng nên biết ơn anh.
Và sự báo đáp của tôi là lấy đi hết những gì anh trân trọng, làm trái tim của anh trở nên trống rỗng, trong thế giới của anh chỉ còn lại một mình tôi thôi.
Chỉ có như thế thì anh mới không bỏ rơi tôi như sơ Charlotte.
Dù sống hay chết, tôi vẫn sẽ luôn chiếm trọn trái tim anh, để linh hồn của anh ấn đầy dấu ấn thuộc về tôi, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không rời…
Có thể sẽ bị Thượng đế phán xét, bị thế gian chỉ trích, nhưng tuyệt không bao giờ hối hận.
Bởi vì tôi là Nhiễm Dịch, tôi yêu anh theo cách của Nhiễm Dịch, đuổi theo anh, dây dưa với anh.
Cuộc sống dị dạng thì dùng cách dị dạng để kết thúc.
Tình yêu méo mó thì tiếp tục kéo dài một cách méo mó hơn.
Hàn Kiến An, nếu thân tôi đang ở địa ngục, thì làm sao tôi có thể để anh lại một mình trên thế giới này đây.
Hết chương 30..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...