216.
Sau đó tôi thường phổ cập khoa học cho Từ tiên sinh, tôi là người bao dung, nếu anh gặp một người con gái khác thì tôi sẽ cho anh tan lớp sau một giây.
Sau đó có lẽ tiềm thức Từ tiên sinh chấp nhận giả thuyết này, lúc tôi mệt mỏi quá mức giở trò vô lý, anh sẽ không so đo với tôi, quá lắm thì không thèm nói lời nào.
Tôi cảm thấy mình như người bán hàng treo bảng “miễn trả giá”, không được dân chủ lắm nên nói với anh, “Anh vẫn có thể phát biểu ý kiến của mình, em cũng đâu phải hít-le, đúng không?”
Anh thở dài: “Em thật không thể phân rõ trái phải, ưu khuyết điểm đều là em.
Bây giờ anh không nói lời nào cũng không được?”
Tôi ngẫm lại, nói: “Nếu chưa đến mức này thì những ý kiến bất đồng cùng lắm được xem là cãi nhau, chưa kể, chuyện cãi nhau này không nghiêm trọng như anh nói đúng không?”
Anh dứt khoát: “Khó nói lắm, nếu cãi nhau về chuyện này, chỉ cần em chịu giở bản lĩnh thì khả năng rất lớn…”
Anh cũng thực tiếc mạng.
Tôi thật sự không thể làm gì anh.
217.
Tổng kết lại, chúng tôi không có bình lặng và thú vị như trước.
Với vấn đề này, tôi với Từ tiên sinh thảo luận cả đêm.
Mở đầu là từ bộ phim anh thích, anh nghiêm túc xem phim, tôi nói với anh: “Em cảm giác năm nay mệt hơn trước.
Mệt lòng.”
Anh vươn tay niết tai tôi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tôi nghĩ xem nên tâm sự chuyện công việc với anh thế nào.
Anh rất ít khi nói với tôi những cảm xúc tiêu cực trong công việc.
Anh gặp nhiều khó khăn, thường xuyên một mình thức đêm uống rượu, thức đêm làm việc, nhưng rất ít khi nói với tôi những chuyện không hay trong công việc.
Trong tiềm thức anh vẫn luôn bảo vệ tôi.
Làm phiền đại ca này, đừng có niết lỗ tai tôi có được không? Tôi muốn nói chuyện đứng đắn với anh, anh lại làm thành không khí mờ ám, không làm chút việc gì đó thì không được.
Thật ra cường độ công việc của tôi cũng không nhỏ, nhưng tôi sẽ than thở với anh, cùng anh chửi sếp.
Tôi hỏi anh: “Anh có ghét sếp mình không?”
Anh ngạc nhiên: “Sao lại hỏi vậy? Anh với anh ta không có mâu thuẫn gì với nhau, năng lực của anh ta rất tốt, rất ưu tú.”
Nói xong lại bổ sung: “Người cũng không tồi.”
Nhìn đi, giới giỏi giang thành công chỉ chú ý đến năng lực và nhân cách, những người bình dân nhỏ nhoi như tôi mới chú ý tới mỗi người một vẻ trên thế gian, những điều thiện – ác nhỏ nhoi.
Đột nhiên không muốn an ủi anh nữa.
Người có năng lực, xứng đáng gánh vác nhiều hơn tôi.
Sau này có chuyện gì anh tự gánh một mình đi, tôi không cần nhọc lòng.
218.
Cuối tháng là sinh nhật mẹ Từ tiên sinh, tôi đi trung tâm thương mại mua sắm cao hứng nên mua một đống đồ, mua quần áo cho Từ tiên sinh, anh với tôi giống nhau đều bị thoái hóa đốt sống cổ nên ở bên nhau việc thường làm nhất chính là massage cổ cho nhau.
Đúng là đôi tình nhân mê người.
Sinh nhật ở khách sạn, khi tôi tan làm thì mọi người trong nhà đã tề tựu.
Em gái anh cười, nói thầm: “Chị đúng là chịu chi cho anh trai.”
Tôi cười: “Dáng người cao ráo ưa nhìn, chị nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui, tiêu tiền cho mình xem thì không lỗ.”
Em gái anh cười lớn.
Chồng sau mà mẹ Từ tiên sinh tái hôn là người tốt bụng, gia đình êm ấm.
Từ tiên sinh ôm cháu gái ngồi một bên, kiên nhẫn đút cho loli bé ăn từ đầu đến cuối.
Tôi nhìn mà mắt nóng lên.
Tình yêu tôi dành cho anh không giống như tình yêu nồng nhiệt tuổi niên thiếu, là trải qua năm tháng lâu dài, chậm rãi, hiểu rồi yêu sâu đậm.
Yêu sâu đậm con người dịu dàng ấm áp này.
219.
C Quân im lặng mấy tháng rồi tung một quả bom hạng nặng khác cho tôi với Đào Hoa Quân.
Cô ấy mang thai.
Lúc đó tôi đang tăng ca, C Quân điện thoại bùm bùm bùm: “Nhị Thanh Tử, sáng nay tao dậy thấy hơi khó chịu, cứ choáng choáng…”
Cô ấy kể chuyện lên lên xuống xuống, tôi nghe mấy lần muốn xen mồm cũng không có cơ hội.
Cuối cùng cô ấy mừng như điên nói: “Bác sĩ nói tao có thai.”
Tôi muốn nói, mày mới vừa nói khó chịu là tao đã đoán có lẽ mang thai.
Nhưng cô ấy rất vui vẻ, tôi chỉ lo sức khỏe cô ấy có bị phản ứng quá mức gì không.
Nhưng xem trạng thái tinh thần này chắc là không tệ, không có phản ứng gì nặng nề.
Sáng sớm hôm sau, Đào Hoa Quân tức tối than thở: “Hai giờ sáng, hai giờ, tôi buồn ngủ gần chết, C Quân điện thoại cho tôi nhất quyết phải chia sẻ kinh nghiệm mang thai của cô ấy.
Cô nói xem tôi không mang thai, cô ấy chia sẻ kinh nghiệm cái gì chứ? Con cũng không phải của tôi!!”
Hơ hơ, anh tưởng bở.
Anh tưởng là cha đỡ đầu bây giờ dễ làm vậy à?
Buổi chiều hẹn nhau đến nhà C Quân thăm cô ấy.
Cô ấy đúng là người có ngàn vẻ mặt, giờ trở nên nhu ngược đáng thương, thận trọng tựa vào sô pha nghỉ ngơi.
Đào Hoa Quân không nhịn được, chế giễu: “Không phải cô bản lĩnh lắm sao? Hai giờ sáng tinh thần phấn chấn lắm mà, sao giờ héo rũ ra thế này vậy?”
C Quân cãi: “Đó là ngày đầu tiên của tôi, tâm trạng phấn khích, từ nay trở đi tôi muốn giữ tâm trí bình thản, cảm xúc không được dao động quá lớn.
Không thể đi đứng như gió cuốn mạnh mẽ nữa, phải cẩn thận lời nói, việc làm của mình, đương nhiên là không thể so với trước.”
Tôi nói đúng trọng tâm: “Thật ra không có gì đâu, chỉ cần giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi, ăn uống lành mạnh là được, không cần cố ý kiềm nén như thế.
Chị tao mang thai tám tháng còn khám bệnh, hội chẩn, phẫu thuật mà.”
Đào Hoa Quân nhớ tới chị tôi, quay đầu nhìn tôi nói: “Cô so với chị mình đúng là kém xa.
Chị cô thật như nữ trung hào kiệt, tôi cũng cỡ…”
C Quân hăng hái ngắt lời: “Phong thái của chị ấy mà cái loại gay bé nhỏ như anh đòi so hả?”
Chẳng phải mới vừa nói là phải chú ý lời nói việc làm của mình khi mang thai à, sao lại….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...