Editor: Mân Côi
Cố Thiển mở kho hàng phủ đầy bụi, tro bụi trong không khí đập vào mặt, nàn bị sặc, khụ ra tiếng.
“Phu nhân, phòng này tiên sinh không cho mở ra…” Thanh âm lắp bắp của người hầu phía sau truyền đến.
Cố Thiển nhíu mày nói: “Tránh ra, tôi không muốn nói lần thứ hai.”
Đằng sau truyền đến âm thanh xin lỗi, người phía sau đều tản đi hết.
Cái gọi là kho hàng này thật ra căn bản không có bao nhiêu đồ, Cố Thiển quan sát giá sách cũ nát, giống như khi còn bé mang theo một loại cảm giác kích động tìm bảo vật.
Từ sau khi kết hôn, nàng rất tò mò căn phòng luôn khóa cửa này rốt cuộc chứa gì, trong khoảng thời gian này, oán hận tích lũy khiến cho nàng cực kỳ muốn làm chút chuyện gì đó để phân tán sự chú ý.
Trên giá sách đặt một cuốn sổ tinh xảo, trên bàn tràn đầy hình ảnh chụp chung của Tiết Mặc Thần và một cô gái, nàng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cô gái sắc mặt liền ảm đạm.
Cô gái có một mái tóc thẳng mềm mại, trên khóe miệng mỉm cười lộ một chút dịu dàng nhìn Tiếu Mặc Thần, mà trên mặt Tiếu Mặc Thần tràn đầy ánh mắt hạnh phúc.
“Tiếu Mặc Thần, tên hỗn đản nhà anh! Dựa vào cái gì chỉ một lòng tin tưởng nữ nhân hám tiền như Lâm Khả Hân như vậy, cũng không chịu tin tưởng trong lòng tôi chỉ có anh!”
Cố Thiển phát cuồng ném cuốn sổ xuống mặt đất, ngồi trên ghế một bên thở hổn hển.
Khiến cho toàn bộ cuốn sổ bị hủy không còn một mảnh, Cố Thiển nhìn thủy tinh và ảnh chụp trở nên mơ hồ, nàng cảm thấy tâm tình của mình đã khá hơn nhiều.
Sửa sang váy lại một chút, khóa cửa kho hàng lại, rời khỏi nơi này.
Từ hôm đó trở đi, Cố Thiển không hề đi đưa cơm cho Tiếu Mặc Thần nữa, thời gian nhàn hạ ngẫu nhiên sẽ đi ăn cơm Tây, ăn một chút những thứ mình thích.
Một tiếng chuông êm ái vang lên, Cố Thiển đang ăn cơm ở bên ngoài nhíu mày nhìn dãy số di động xa lạ trên màn hình điện thoại.
Cố Thiển buông sữa bò xuống, cầm điện thoại lên “Xin chào.”
“Ha ha, lão bằng hữu không biết ta!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khanh khách.
“Lâm Khả Hân” Đồng tử Cố Thiển co rút nhanh, nàng khẩn trương nói với người ở đầu bên kia điện thoại, “Không phải nói cả đời không qua lại với nhau sao? Cô gọi cho tôi có chuyện gì?”
“Tôi về nước, chúng ta chỗ cũ, gặp mặt một lần.” Dứt lời, đầu bên kia điện thoại liền cắt đứt liên lạc.
Chỗ cũ là quán cà phê phía sau A Đại, lúc các nàng đến trường thích nhất mỗi khi họ đến trường. Lúc Cố Thiển qua, Lâm Khả Hân đã đến, nàng ngồi vị trí bên cạnh cửa sổ, một năm không thấy, cái loại khí chất mảnh mai trên người nàng thêm vài phần quyến rũ, tóc uốn lượn sóng, môi tô đỏ tươi.
“Hi, tớ ở trong này.” Nhìn Cố Thiển đã tới, Lâm Khả Hân khoa trương lắc lắc lắc cánh tay.
“Nói đi, chuyện gì?” Cố Thiển tao nhã ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề.
“À, cũng không có chuyện lớn gì, bảo bối, tớ gần đây tình hình kinh tế có chút eo hẹp.” Nàng ta nhàm chán gẩy gẩy móng tay, ngẩng đầu mỉm cười xấu hổ với Cố Thiển.
“Vậy lần này là lí do gì?” Cố Thiển lạnh lùng hỏi.
Năm đó Cố Thiển cho Lâm Khả Hân năm trăm vạn để cho nàng rời khỏi Tiếu Mặc Thần, nhưng nàng ta đến nước Mĩ không lâu liền chìa tay về Cố Thiển.
Sau đó lại cầm đi của Cố Thiển ba bốn trăm vạn, hôm nay tới đây, trước đó Cố Thiển cũng nghĩ đến chuyện có thể nàng ta lại muốn đòi tiền.
“Nước Mĩ kia, chi phí tiêu dùng rất lớn, cậu biêt
“Tôi muốn nghe nói thật.” Cố Thiển đánh gãy lời nói của Lâm Khả Hân.
“Tớ quen biết một người bạn trai trong quán ăn đêm, cậu có biết, bên nước Mĩ gần đây có lưu hành một ít… Ách… Thuốc trợ hứng.” Lâm Khả Hân nhún vai.
“Cô hít thuốc phiện?” Cố Thiển mở to hai mắt nhìn nàng.
“Tớ quả quật tiêu sái một thời gian, giai đoạn này tình hình kinh tế eo hẹp, cậu lại không thường quan tâm tớ, tớ thiếu một khoản nợ, không có cánh nào, đành phải về nước trốn một thời gian.
“Tôi không có khả năng tiếp tục cho cô tiền.” Cố Thiển khinh thường liếc nàng ta một cái,
“Nếu bản thân cô muốn cai thuốc, tôi có thể giúp cô.”
“Tớ rất thích cảm giác hiện tại, lại cho tớ một trăm ngàn, tớ khảng định sẽ cách cậu thật xa, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.” Hai tay Lâm Khả Hân tạo thành hình chữ thập, ánh mắt tỏa sáng nhìn nàng.
Nhìn hai mắt Lâm Khả Hân chứa đầy chờ mong, Cố Thiển kiên định cự tuyệt nàng, không muốn tiếp tục đầu tư vào cái hố không đáy này, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Cậu không sợ tôi sẽ nói cho Tiếu Mặc Thần lúc trước cậu uy hiếp tôi để tôi rời xa anh ta?” Lâm Khả Hân nhếch miệng nở nụ cười tà ác.
“Tôi nghĩ cô đã nói xong rồi.” Cố Thiển nghĩ đến một màn tối hôm đó, trái tim lại ẩn ẩn đau.
“No No No” Lâm Khả Hân quơ ngón trở của nàng, “Đây cũng không phải là tớ nói, là mẹ tớ bất công cho tổn thương của tớ, không cẩn thận lỡ miệng, dù sao mọi người đều biết tớ tương đối nhu nhược.”
“Đây đã không còn là chuyện liên quan tới tôi.” Nàng đeo kính mắt lấy từ trong túi ra, rời khỏi quán cà phê.
Cuộc hôn nhân của nàng từ khi bắt đầu đã là một hồi sai lầm, mà tình yêu của nàng đã kết thúc từ khi mới bắt đầu.
Bóng đêm như nước, lúc Cố Thiển về đến nhà, đèn toàn bộ biệt thự đều sáng lên, nàng đi qua đại sảnh, thấy Tiếu Mặc Thần đang nằm trong phòng.
Khoảng thời gian mấy tháng không gặp, hắn trở nên có chút khác, thái độ tựa hồ cũng không ác liệt như vậy, hắn ném cho nàng một cái túi to “Thay y phục, một lát nữa đi tham gia cuộc họp hằng năm của công ty.
Cố Thiển yên lặng gật đầu, đi đến phòng gửi đồ thay lễ phục.
Không thể không nói, ánh mắt Tiếu Mặc Thần rất tốt, lễ phục thuần trắng vừa đơn giản vừa hào phóng, phía dưới làn váy lượn sóng khiến cho Cố Thiển thêm vài phần phong tình.
Tiếu Mặc Thần đi vào phòng thay quần áo tháy một màn như vậy ánh mắt không khỏi trở nên nóng rực, hắn lấy trang sức trong hộp ra, để Cố Thiển đeo thêm vòng cổ ngọc bích, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nhỏ của nàng “Nhìn đẹp lắm.”
Khuôn mặt thiếu nữ non nớt ửng đỏ, nàng cảm nhận được hô hấp nóng rực bên tai, không khỏi rụt cổ lại.
Nàng nghĩ, có lẽ rốt cục nàng cũng đã làm Tiếu Mặc Thần cảm động.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang bước hành động tiếp theo của Tiếu Mặc Thần, “Tiếu tổng, ngài sớm về trước khi cuộc họp hằng năm diễn ra…”
Thanh âm máy móc của thư ký truyền ra từ điện thoại, bầu không khí kiều diễm bị đứt đoạn, Tiếu Mặc Thần cất điện thoại, thúc giục Cố Thiển nhanh thu thập nhanh một chút.
Bích Vân Trai là khách sạn tốt nhất A Thị, hôm nay Hối Kim bao toàn bộ khách sạn, nơi nơi đều là người mặc lễ phục đi lại.
Trong lúc hóa trang, hắn tựa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, lúc này, cửa bị đẩy ra, tiếng giày cao gót từ xa tiến đến.
Nhất định lại là Cố Thiển.
Tiếu Mặc Thần âm thầm cau mày lại, chỉ cần nơi nào có hắn, nha đầu này liền một khắc cũng không muốn rời hắn.
Mùi nước hoa nồng đậm truyền đến, Tiếu Mặc Thần mới kịp phản ứng là không phải mùi nước hoa của Cố Thiển, kinh ngạc mở to mắt, “Là ai…”
Lời muốn nói ra khỏi miệng bị khiếp sợ vùi lấp, hắn nhìn nữ nhân trước mắt, mày lá liễu, làn da trắng nõn, đôi mắt trời sinh là mắt cười đang mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn.
“Mặc Thần! Anh có nhớ em hay không!” Lâm Khả Hân e lệ nhào tới trong lòng Tiếu Mặc Thần, hai tay gắt gao quấn lên cổ hắn.
“Em là… Khả Hân?”
Giải thích một chút về việc đổi ngôi liên tục trong hội thoại, bởi vì Cố Thiển biết rõ bản chất của Lâm Khả Hân nên sẽ là tôi – cô, còn Lâm Khả Hân giả vờ nhu nhược, mềm yếu, lại còn muốn xin tiền của Cố Thiển, nên thái độ sẽ vờ như thân thiết “tớ - cậu”, tuy nhiên khi Cố Thiển không đồng ý thì giọng nói sẽ chuyển biến “cậu – tôi” (vì vẫn còn muốn nhờ vả nên chỉ có thể nâng lên cậu – tôi, chứ không thể cô – tôi được)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...