Bây giờ là ba giờ chiều, La Tấn đã nghe lời nói nhảm ròng rã hai tiếng đồng hồ tại chỗ.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, tụ lại một đốm sáng nho nhỏ trên chiếc muỗng bên cạnh tách cà phê.
Người phụ nữ đối diện dường như không biết mệt mỏi là gì, giờ phút này còn đang che môi lấy lòng người mẹ bên cạnh anh: “Bác nói đùa, con thấy làn da của bác mới tốt thật sự ấy ạ, con thì tính là cái gì, đều là do đắp mỹ phẩm dưỡng da thôi ạ.”
“Nào có, sau khi sinh Tiểu Tấn thì bác phải nhọc lòng quá nhiều, chỗ nào so được với người trẻ tuổi bọn con,” Bạch Tâm Hủy nghiêng đầu nhìn La Tấn, lúc này mới đặt tay lên trên vai con trai, cười nói yêu thương, “Cô Từ trắng hồng, tất cả đều là collagen đây này.”
Nói xong, Bạch Tâm Hủy đẩy con trai ở một góc mà người khác không thể nhìn thấy được, ra hiệu cho anh đừng phân tâm, cho chút lời đáp lại.
“Vâng,” La Tấn chỉ phải ngước mắt, lười biếng đáp, “Còn không phải sao, tốt khoe xấu che.”
“……”
Nụ cười nơi khóe miệng Từ Thi thoáng chốc cứng đờ.
Bạch Tâm Hủy trực tiếp cho anh một chưởng: “Cái thằng nhóc này sao nói chuyện như vậy! Cô Từ có chỗ nào xấu cần phải che chứ?”
Nói xong lại vội vàng nhìn về phía Từ Thi giảng hòa: “Ngại quá, Thi Thi con đừng để ý, con trai bác nói chuyện là cái đức hạnh muốn ăn đòn như vậy, không có ý tứ nhằm vào con đâu.”
La Tấn quả thật có nhằm vào gật đầu cho có lệ, “Xin lỗi.”
Ngay sau đó, lại là một vòng thương nghiệp tâng bốc mới có liên quan đến thẩm mỹ.
Bữa cơm này bắt đầu lúc mười một giờ và kết thúc lúc một giờ, còn lại đều là những cuộc trò chuyện nhàm chán, anh nghe vào trực tiếp ngủ gà ngủ gật.
Muốn trách cũng trách anh…
Lần trước đánh bida lỗ đột nhiên thể hiện đẹp trai, gặp đối thủ đánh cả trận tươi sáng, kỷ lục cao nhất là 9: 0.
Kết quả không biết Từ Thi này trốn ở trong góc nào thấy được, bỗng nhiên nổi lên tâm địa độc ác với anh, phó bản từ thế hệ ông bà cụ quét đến thế hệ cha mẹ, sau đó bắt đầu xâm lấn vào cuộc sống của anh, không ngừng ám chỉ để Bạch Tâm Hủy dẫn anh ra ngoài ăn cơm hoặc du lịch.
Càng khủng bố hơn là Bạch Tâm Hủy còn rất vừa lòng với cô ta.
Chỉ trong một tuần, anh và người phụ nữ này đã gặp nhau ba lần, còn nhiều hơn số lần anh gặp Bùi Hàn Chu trong một tuần.
Ánh nắng của trời đông giá rét từ trước đến nay đều quý giá, hôm nay thật vất vả mới gặp được ánh mặt trời, anh lại không thể đua xe cũng không thể chơi bóng mà bị mắc kẹt trên chiếc ghế giữa hai người phụ nữ.
La Tấn tiếc hận giơ tay gom ánh nắng lại, trong lòng bàn tay tụ lại một tầng hơi mỏng, một tí xíu vụn vặt dọc theo khe hở ngón tay rỉ ra.
Anh chán muốn chết lấy điện thoại ra định đánh một ván vương giả nhưng lại bị Bạch Tâm Hủy dùng sức đánh một phát.
“Người ta đến vì con, con đừng có không lễ phép như vậy.
Mẹ vào nhà vệ sinh, con mau trò chuyện nhiều với người ta, nghe thấy không hả.”
Từ Thi kia không hỏi nguyện vọng của anh đã mạnh mẽ túm anh ra ngoài, như vậy là lễ phép với anh à?
Thích thì tự mình đến tranh thủ không được sao, một hai phải ôm khư khư bối cảnh gia đình dọn ra ngọn núi lớn, là gây áp lực cho ai đây?
La Tấn không nói gì, đầu ngón tay dạo qua một vòng trên điện thoại.
Sau khi Bạch Tâm Hủy rời khỏi, Từ Thi làm nền thật lâu nóng lòng muốn thử nên xoay sang anh, trong mắt có chút khát khao rồi lại không biết nên nói cái gì.
Thấy La Tấn để ngang điện thoại, tư thế muốn chơi game thì cô ta lập tức quan tâm từ góc độ thân mật: “Anh cũng ít chơi điện thoại lại, chơi nhiều không tốt cho mắt đâu, tập những bài tập có lợi cho mắt khá tốt, không bằng buổi chiều chúng ta đi đánh bida lỗ nhé?”
Trong cơ thể của cậu chủ La vẫn còn phần hồn phản nghịch, thuở bình sinh phiền nhất là người khác không biết giới hạn ràng buộc.
Cứ vào lúc này, người đối diện lại nói thêm một câu…
“Em thấy lúc nào anh cũng chơi game đến rạng sáng, không được, đừng thức đêm, em thì ngủ sớm, không bằng buổi tối em đến đốc thúc anh ngủ nha?”
Anh không kiên nhẫn buông điện thoại xuống: “Không bằng cô trực tiếp đến nhà tôi ở là xong?”
Từ Thi bỗng nhiên đỏ mặt, không ngờ anh trực tiếp như vậy nên ấp úng.
Ý thức được có thể cô ta đang hiểu lầm, La Tấn ngước mắt, định tốc chiến tốc thắng.
“Cô thích mẫu con trai nào?”
Từ Thi mím môi, ngượng ngùng thẹn thùng đáp: “Dạ…… tỏa nắng, khỏe mạnh, hướng về phía trước.”
Anh cứ như tỉnh ngộ lặp lại một lần: “Tỏa nắng, khỏe mạnh, hướng về phía trước…”
Chợt bật cười: “Thật trùng hợp.”
Từ Thi nhìn anh vừa nói từ ngữ mấu chốt còn vừa gật đầu, sau khi anh nói ra câu “thật trùng hợp” kia thì đoá hoa đang chờ nở trong lòng cô ta ầm ầm tràn ra.
Nhanh như vậy đã phải quyết định rồi sao? Cô ta phải đồng ý như thế này có vẻ thục nữ một tí??
Trong ánh mắt đang mong đợi của cô ta, La Tấn nhẹ giọng đáp: “Thật trùng hợp, hình như tôi không chiếm cái nào.”
Từ Thi: “……?”
“Con người của tôi không thích tắm nắng, tính tình cũng không được tốt, cũng không tích cực, cũng không lạc quan.”
“Phương diện khỏe mạnh……”
La Tấn thật sự không bịa nổi nữa, vừa vặn dùng xong một hơi, dứt khoát che miệng đột nhiên ho khan.
Từ Thi kinh ngạc nhìn anh.
Ho khoảng chừng năm phút, anh mới bưng ly nước lên giải khát rồi nói với vẻ tiếc nuối: “Như cô chứng kiến, tình trạng sức khỏe là như thế này…… Khụ khụ khụ, tình trạng, khụ.”
“Cho nên…” anh cuối cùng cũng kết luận, “Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp lắm.”
Từ Thi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh thật lâu, trong ánh mắt thẳng thắn của anh dần dần đọc được gì đó, run rẩy nói một câu “Tôi hiểu ý của anh”, sau đó xách lấy túi xoay người rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Anh cũng không phải là người không nể tình hì mấy, thật sự là cô gái này đã làm chuyện quá đáng, ỷ vào nhà họ Từ và nhà họ La có hợp tác, chẳng nói với anh được vài câu.
Thủ đoạn thì chơi khá lưu loát, thường để nhà họ Từ tạo áp lực cho anh trên công việc, tựa như chỉ có kết hôn với cô ta mới có đường ra.
Anh không thích lẫn lộn giữa cuộc sống riêng tư với công việc làm một, huống chi là hành vi xấp xỉ với bức hôn.
Nếu cố gắng nói với anh, tất nhiên anh sẽ cho sắc mặt tốt; ngay từ đầu đã vừa đe dọa vừa dụ dỗ, anh chỉ cảm thấy không thể nói lý.
Mười phút sau, Bạch Tâm Hủy trở lại bên cạnh bàn, nhìn một bên trống không: “Từ Thi đâu?”
La Tấn đang vội vàng đẩy trụ, đáp nhẹ nhàng: “Đi rồi.”
“Đi rồi? Đi đâu vậy?”
“Nói bản thân còn có chút việc, đi trước.”
“Đừng chơi game,” Sao Bạch Tâm Hủy có thể tin lời anh nói nện một cú sau lưng anh, “Mau dậy, về nhà.”
Lên xe, Bạch Tâm Hủy cuối cùng mới hỏi ra câu mấu chốt nhất:
“Cô gái nhà họ Từ kia…… Con cảm thấy thế nào?”
Anh hạ cửa kính xe xuống tắm nắng: “Không phải khẩu vị của con.”
“Nhất định là con nói gì đó khiến người ta tức giận bỏ đi rồi,” hiểu con không ai bằng mẹ, Bạch Tâm Hủy nói với vẻ hiểu rõ mọi thứ, “Cô gái kia thích con như vậy, sao có thể có việc rời đi.”
“Thích con cũng không phải là lý do dùng để uy hiếp con nhỉ?” La Tấn dựa vào cửa xe bên cạnh, “Con nói chúng ta không thích hợp.”
Bạch Tâm Hủy than thở: “Có lẽ người ta chỉ không biết biểu đạt như thế nào……”
“Đừng nói là chưa đâu vào đâu cả, cho dù con thật sự kết hôn với cô ta, mẹ cảm thấy con và cái người hở một chút là mách ba mình có thể có kết quả tốt sao?” La Tấn khoanh tay, “Trong nhà cũng ầm ĩ lật tung nóc nhà cho mẹ coi.”
“Đừng nói trước nhiều như vậy.” Bạch Tâm Hủy nói, “Con thật sự không có một chút cảm giác nào với người ta ư?”
Anh gật đầu trực tiếp: “Thật sự không đến điện… chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.”
Bạch Tâm Hủy cam chịu số phận: “Nếu con không thích, mẹ cũng sẽ không ép con, chính con hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Mẹ chỉ cảm thấy các phương diện của con bé Từ Thi này cũng không tệ lắm, tuy không phải là người xinh đẹp nhất nhưng cũng coi như người đẹp.”
Sau khi nói xong, Bạch Tâm Hủy quay đầu: “Như vậy con cũng không có điện, con rốt cuộc thích kiểu nào?”
Anh suy nghĩ, chỉ cảm thấy phải nhân lúc còn sớm tách ra các loại quan hệ với Từ Thi, không có tình cảm gì không tập trung nói bậy:
“Con thích có thể một hơi xách ba xô nước lên tầng bảy.”
Bạch Tâm Hủy đánh một cú lên trên người anh.
“Con thích huấn luyện viên tập thể hình đi!”
Vốn tưởng rằng chuyện của Từ Thi đã hạ màn, kết quả cô gái này lại ở dưới mí mắt anh, lau đi buổi chiều mình dùng bóng lưng vẽ ra “end”, đổi thành “to be continued”.
Vào buổi tối đã gửi cho anh bài luận văn nhỏ, quá dài anh không muốn xem nên bảo trợ lý phiên dịch ra một chút, nhìn sơ là rất xin lỗi em không phải cố ý, còn có không sao em sẽ không từ bỏ.
Chỉ nhìn đến hai câu này thôi thì đầu anh đã đau lắm rồi.
Từ Thi quả nhiên không từ bỏ, mang ra nhiều cứu binh thêm.
Ngày hôm sau, La Tân cũng chính là ba anh dùng lời nói thấm thía triển khai nói chuyện với anh.
Nhà anh là gia đình tiêu chuẩn ”đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm”, Bạch Tâm Hủy cưng anh, coi trọng cảm nhận của anh, nhưng La Tân chỉ cảm thấy đàn ông có nhiều trách nhiệm không thể không làm hơn, chuyện nhi nữ tình trường quá nhỏ, tình yêu linh tinh càng lướt qua như mây khói, đưa ra lựa chọn tốt nhất quan trọng hơn sự lựa chọn mà mình muốn.
Dưới hoàn cảnh địch vây tứ phía như vậy, giả vờ bệnh trở thành đường ra duy nhất của cậu chủ La.
Ba già có bệnh cao huyết áp không thể kích thích, đa số thời điểm chỉ có thể theo.
Từ Thi bên kia cũng không thể nói đến mức đường cùng, nếu không ảnh hưởng không chỉ là hai người bọn họ.
Giả bộ bệnh lảng tránh lại trở thành cách tốt nhất trước mắt và cũng là cách thoái thác thích hợp với anh nhất.
Quả nhiên, ngay từ đầu chiêu này khá dễ dùng.
Anh từ nhỏ bệnh là bệnh nặng, La Tân bên kia có Bạch Tâm Hủy giúp đỡ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, Từ Thi cũng không tiện tới tìm anh suốt.
Nhưng một mình ở phòng bệnh cao cấp quá nhàm chán, sau một tuần anh thiếu chút nữa đã cảm thấy bản thân sắp bị bệnh trầm cảm nên nhanh chóng đổi đến một bệnh viện náo nhiệt hơn.
Ngày chuyển viện đó thời tiết tốt, trái cây lẵng hoa đưa tiễn một đường, một lần chuyển viện quả thực được làm như quan hệ hữu nghị thời đại học.
Là vào khi đó anh gặp được Diệp Nhàn.
Lúc ấy mấy người bạn đều đưa tới rất nhiều vật hỏi thăm bằng tấm lòng, chỉ có Bùi Hàn Chu biết ẩn tình, tặng anh một câu mau lượn đi.
Không biết là ai tặng quả bóng rổ Hermes, anh lập tức tới cảm giác, cởi áo khoác tìm người đến sân bóng đánh một trận.
Đánh được một nửa, trợ lý điên cuồng vỗ lưới sắt: “Cô Từ tới thăm cậu!!!”
Anh đột nhiên vứt ra một quả ba điểm rồi sau đó dùng sức cuộn người lại, che lại nơi trái tim.
Từ Thi vừa đến đã nhìn thấy loại tình huống này, sợ tới mức cũng không dám đến gần: “Trời ạ, sao lại thế này?!”
Người bên cạnh đã đối diện với La Tấn, giờ phút này mỗi một người đều là nam diễn viên xuất sắc nhất Oscar, nhanh chóng tiếp lời: “Cậu ấy dọn trái cây ra chạy quá gấp……”
Từ Thi: “Vậy thất thần làm gì, kêu bác sĩ!!”
“Không cần,” anh vươn một bàn tay, miễn cưỡng nói, “Tôi trở về uống thuốc là được……”
Một lát sau, lại “có lòng tốt” cảnh cáo, “Đừng theo lại đây, có khả năng đánh tới cô.”
Không đợi Từ Thi phản ứng lại, anh đi ba bước rồi dừng lại và đến gần cửa phòng bệnh ở tòa nhà gần nhất, sau khi đi vào vừa quay đầu lại nhìn không thấy ai, sợ Từ Thi theo đuổi không bỏ kịp nên lập tức bước nhanh vào, đi cho đến tận tầng bảy…
Tầng bảy của toà nhà này hình như cúp điện, đứng ở cầu thang còn nghe thấy có người đang kêu, hẳn là cháy đường dây.
Anh chạy nhanh, giờ phút này mồm to lên cơn suyễn, bởi vì hơi mất sức nên dựa vào vách tường hơi cong người lại, ngay sau đó, trong lồng ngực va vào một người.
Cô gái nhỏ chạy trốn cực nhanh, đụng phải là chuyện không hề báo trước.
Trong tay cô tựa như còn bưng gì đấy, hai người chạm nhau trong nháy mắt ấy, có ánh sáng yếu ớt sáng lên nhưng ba giây sau đã tắt.
Cô hít vào một hơi khí lạnh: “Xin lỗi anh, tôi không biết nơi này có người……”
Nói xong, mở ra cái mạch điện đèn tự chế trong tay kia, đẩy đến trước mặt anh rồi xích lại gần nhìn thoáng qua.
Cũng không biết cô trưởng thành như thế nào, gương mặt em bé manga lớn chừng bàn tay, đôi mắt trong sáng đen nhánh.
Giờ phút này cô nhìn anh qua ngọn đèn nhỏ giống người đang ẩn nấp trong thế giới truyện tranh phát hiện giống loài kỳ quái xâm lấn, vì thế tò mò và sợ hãi nhích lại gần xem tường tận, chóp mũi nho nhỏ, mơ hồ có thể từ trong mắt cô thấy ảnh ngược của mình.
Diệp Nhàn thấy anh gần như ngồi xổm, vốn dĩ đã hơi hoài nghi, giờ phút này nhìn thấy trên trán anh chảy ra mồ hôi, thêm nữa đang ở trong bệnh viện nên theo bản năng cảm thấy yêu thương, nhịn không được hỏi một câu: “Anh vẫn ổn chứ?”
Lúc này La Tấn mới nhớ tới mình còn có kịch bản, lúc này tối đen, không biết Từ Thi theo kịp không nữa, tóm lại tiếp tục diễn cho xong phương pháp không có sơ hở nào.
Anh che lại nơi nào đó: “Không sao, trái tim hơi đau tí.”
“Ồ.” Cô dời ngọn đèn xuống, “Nhưng anh đang che dạ dày á.”
“……”
Hôm nay anh suy đoán Từ Thi có lẽ sẽ qua, bởi vậy làm cho xung quanh môi rất trắng, Diệp Nhàn nhìn anh một hồi rồi suy đoán: “Có phải còn có hơi hạ đường huyết hay không?”
Anh gầy yếu nói: “Ừ.”
Chỉ cần yêu cầu, bệnh bao tử gãy xương hạ đường huyết gì đó, cái gì cần có tôi đều có.
Cô đặt chiếc đèn nhỏ tự chế ở dưới đất, OO@@ không biết là đang tìm cái gì, ngay sau đó, có tiếng túi đóng gói bị xé mở.
Trong bóng tối, có ngón tay mềm mại sờ một mạch từ yết hầu anh đến khóe môi, sau đó véo da thịt mềm mại của anh, nhét cho anh viên kẹo mềm trái cây.
Cô thuận tay nhét túi đóng gói và hai viên kẹo vào trong lòng bàn tay anh và nói: “Xem ra chỉ là lượng đường trong máu thấp, bệnh đau tim không phải nơi đó.”
“Anh đợi lát nữa đừng đứng dậy quá nhanh, đứng lên từ từ, sau đó đến phòng khám bệnh ở toà nhà bên cạnh, nơi này là khu nằm viện.”
Cô ngắn gọn tạm dừng một chút, còn chưa hoàn toàn nói xong thì phía sau có người kêu: “Diệp Nhàn…”
“Đến ngay đây!”
Sau khi xoay người đáp xong, cô bưng bóng đèn nhỏ của mình lên: “Nếu còn cảm thấy choáng váng thì ăn thêm chút ngọt, nếu thật sự không được thì nhớ rõ trực tiếp kêu bác sĩ……”
Nói xong, như là không yên tâm, cô đi ra ngoài hai bước rồi lại quay đầu lại, cuối cùng vẫn xoay trở về.
Bóng lưng giơ đèn càng chạy càng xa, cuối cùng hóa thành một chấm biến mất ở chỗ ngoặt.
Cách đó không xa lại có tiếng la hét ầm ĩ và cười vui, không bao lâu, ánh đèn sáng lên trên đầu, cách đó không xa có người đang kêu: “Diệp Nhàn cậu thật là thiên tài!!”
Đồ trong lòng bàn tay còn chưa được ai kia nhét vào hoàn toàn, La Tấn cụp mắt, nhìn đến hai vỏ kẹo lộ ra ngoài, một viên kẹo mềm vị vải và một miếng chocolate.
Sau đấy mới nhớ tới trong miệng tựa như có cái gì, đầu lưỡi anh chống đẩy đến giữa hàm răng, cắn xuống một nửa thì nếm tới nhân có vị anh đào.
Con số viết chuẩn xác trên đầu: Toà nhà số 3.
*
Ngày hôm sau, La Tấn định vị chuẩn xác, chính xác trở thành bệnh nhân nội trú trên tầng bảy của tòa nhà số 3, hơn nữa phòng được chuyển đến đối diện Diệp Nhàn.
Bầu không khí của tầng này còn tốt hơn nơi anh ở trước đó, mọi người thường xuyên chia trái cây với nhau.
Vào chiều tối Diệp Nhàn phân phát lê tuyết khắp nơi, khi nhìn thấy anh thì kinh ngạc một tẹo.
“Không phải anh bị giảm đường huyết sao, làm sao nhập viện rồi??”
Không ngờ cô nhớ rõ mình, La Tấn nở nụ cười không chút để ý: “Đã nói là bệnh tim mà.”
Diệp Nhàn: “……”
Chưa thấy qua ai được chẩn đoán chính xác bệnh tim còn cười vui vẻ đến như vậy.
Cô đặt quả lê ở đầu giường anh rồi vươn đầu ngón tay chắn lại, quả lê lăn lịch bịch vào trong cùng.
“Rửa rồi, anh có thể trực tiếp ăn.” Sau khi nói xong cô xoay người, “Tôi trở về đây.”
“Trở về làm gì,” anh ngửa đầu ra sau, “Nơi này có bệnh nhân mới, không tâm sự cùng sao?”
Cô nhìn anh một cái, đọc thẻ trên ngực anh: “Tiêu Kỳ?”
Thật ra cô nhớ tới anh, lúc ấy chẳng qua vội vàng liếc nhìn nhưng cảm giác người này có gương mặt đẹp mắt đứng đắn, chiều cao cũng rất ưu việt.
La Tấn cúi thấp đầu, lúc này mới phản ứng, mình ở chỗ tên là Tiêu Kỳ.
Cái tên “La Tấn” này không tính là khiêm tốn.
Nếu anh dùng tên thật ở nơi này, có lẽ một ngày sống yên ổn cũng chẳng có, bởi vậy chỉ có thể dùng một cái tên khác trong khoảng thời gian này trước, tuy rằng cũng có thể bị nhận ra nhưng dù sao xác suất cũng nhỏ hơn việc dùng tên thật nhiều.
Cũng chẳng có ai sẽ tin tưởng anh đường đường là cậu chủ nhà họ La lại bỏ phòng bệnh cao cấp không ở, chạy đến phòng bệnh bình thường.
Anh ậm ờ “ừ” một tiếng, đang muốn nói chuyện thì nghe được trong phòng cô truyền đến tiếng hoan hô, hẳn là cô cũng nghe thấy, cô chớp mắt rồi hấp tấp tạm biệt: “Chương trình bắt đầu rồi, tôi phải đi thôi.”
“Chương trình gì.”
“《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》,” cô nói, “Anh muốn đi cùng không? Bọn tôi thường xuyên cùng nhau xem show tạp kỹ.”
La Tấn dừng một chút, lúc này mới vén chăn lên, cười nói: “Đi chứ.”
Phòng cô thật sự náo nhiệt, trước TV đặt một loạt ghế, lục tục ngồi bảy tám người.
Cô chọn vị trí trong góc rồi ngồi xuống, La Tấn ngồi ở bên cạnh cô.
Cô gái nhỏ vừa xem biểu diễn vừa ăn lê, một hàm răng trắng yếu ớt ăn uống rất ngon miệng, mấy miếng răng rắc răng rắc đã ăn xong nửa bên, xoay mặt lại, nhìn chằm chằm TV tiếp tục ăn.
Ngẫu nhiên khi màn trình diễn đến chỗ then chốt, ca sĩ bắt đầu biểu diễn high note, hơi thở của cô phả ra như cùng một chỗ với ca sĩ, bên má phồng lên miếng lê chưa nhai xong, cả người đông cứng chuyển sang trạng thái tĩnh.
Cho đến khi ca sĩ hát xong, cô mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, phục hồi lại tinh thần tiếp tục ăn.
Chẳng mấy chốc, hai quả lê đã bị cô ăn sạch, cô vững vàng chuẩn xác quăng vào thùng rác trong góc, sau đó tựa đầu vào mặt tường liếm liếm môi.
Cả người cô mềm mại yếu ớt nhỏ nhắn, rất gầy, ngồi chỗ tận trong cùng cũng không chiếm bao nhiêu chỗ.
Ngẫu nhiên có khán giả mới gia nhập, cô sẽ lách vào trong rồi ra hiệu cho anh cũng nhường một chút.
Trông giống như chất lỏng, cảm giác như một không gian nhỏ cỡ nào cũng có thể cất chứa cô, không biết hạn mức cao nhất ở nơi đâu.
La Tấn vốn đang quan sát cô, giờ phút này bất giác muốn tìm kiếm một đáp án cho phỏng đoán của mình nên nhích về phía bên cô, cho đến khi cô bé rốt cuộc không chịu nổi, quay đầu, nhìn thấy bên cạnh anh dư ra một chỗ trống thật lớn…
“Ở đó không phải có chỗ sao, anh làm gì chen bên tôi suốt vậy?”
La Tấn trượt yết hầu: “……”
“…… Anh không nhìn thấy.”
Cô nghẹn lời: “Không nhìn thấy?”
“Ừ,” mặt anh không đổi sắc, “Có thể là bởi vì anh có chứng bệnh quáng gà.”
Diệp Nhàn:?
Người bên cạnh cũng nhịn không được cười thành tiếng: “Này người anh em ông nói dóc quá, mợ nó bệnh quáng gà kia vào buổi tối trời tối không nhìn thấy, đèn này sáng trưng như vậy ông không nhìn thấy à? Ông trêu chọc ai đấy?!”
Cô gái nhỏ phụ họa gật đầu, đẩy anh qua một bên, lúc này bản thân mới ngồi xuống một lần nữa, “Đúng vậy, trêu chọc ai vậy.”
Cô mới vừa ngồi xuống không bao lâu, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp.
Giọng nói kia trầm thấp giống như một cái móc nhỏ khoan sâu hơn xung quanh.
“Chọc em đó, được chưa?”
……
Cứ như vậy ở bệnh viện hơn một tuần, gần như đã lăn lộn quen được một nửa “Phòng bệnh hàng xóm”, La Tấn bị bạn bè kêu ra tìm chút niềm vui khiêm tốn, nói là Happy Valley mới khai trương tàu lượn siêu tốc khổng lồ, đặc biệt kích thích, sau khi xuống rất ít người có thể đi bộ thẳng được.
Nói năng ngông cuồng như vậy, ngược lại đã dấy lên ham muốn chinh phục của anh.
Vào cuối tuần bọn họ xuất phát đến Happy Valley, anh mới vừa đi vào đã thấy được tháp rơi tự do cỡ nhỏ, cũng nhìn về phía mấy cái ghế nhỏ, bỗng nhiên cong môi cười.
Bạn bè hỏi: “Mày cười cái gì?”
“Không có gì, là nghĩ tới một người.”
“Sau đó thì sao?”
“Không biết em ấy có thể ngồi hay không.”
“……”
Sau vài giây im lặng, người bạn lời ít mà ý nhiều tỏ rõ: “Mày có bệnh.”
Ngay sau đó, vài người đã đi thẳng đến chiếc tàu lượn cao nhất.
Quả nhiên, hầu như tất cả những người trên xe đều thảm thiết, anh là người duy nhất không sợ, còn truyền tải sự khinh miệt của đứa con của trời đối với máy ảnh bắt trọn khoảnh khắc tức thì.
Sau khi xuống tàu lượn siêu tốc, mấy đứa bạn choáng váng ứ chịu được, anh dù bận vẫn ung dung đứng ở quầy hàng chỗ cửa ra.
Loại công trình này mỗi chuyến đều sẽ chụp một bức ảnh, rửa cho những khách muốn làm kỷ niệm, thu phí không giống nhau.
Cậu chủ La giờ phút này tất nhiên là muốn giữ một bức dùng để giễu cợt bọn họ: “Ngay lúc từ điểm cao nhất rơi xuống chụp cho bọn tôi, tôi muốn rửa ra phóng đại ra xem tụi nó hèn nhát ra sao.”
Người phục vụ nhanh chóng đưa ra một bức, “Là bức này ạ?”
La Tấn vừa lòng gật đầu.
Màn hình lớn phía trên đầu anh đăng một bức ảnh lần thứ hai, anh đang ở giữa ảnh chụp ngạo mạn xưng hùng xưng bá giễu võ dương oai, đối lập rõ với những người xung quanh với tư thế ôm đầu nhắm mắt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, phách lối, đẹp trai lại muốn ăn đòn.
Ảnh chụp mới vừa rửa ra, cậu chủ La vừa lòng phe phẩy, từ khóe môi tràn ra một tiếng cười nhạo.
“Một đám cùi mía.”
Giọng nói còn chưa dứt, quay người lại thì nhìn thấy trước mặt có một gương mặt quen thuộc.
Diệp Nhàn nhìn anh rồi nhìn vào giữa màn hình lớn như thể xác nhận cái người đàn ông được gọi là mắc bệnh tim kia đang ở trên đỉnh của tàu lượn siêu tốc, khí phách hăng hái, bừa bãi khoa trương.
La Tấn: “……”
Diệp Nhàn: “…………”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...