Editor: Mứt Chanh
Dựa theo yêu cầu của đa số hôn lễ thì cô dâu phải dậy lúc bốn giờ để trang điểm và làm tóc.
Nhưng bởi vì hôn lễ chẳng phải quá quan trọng với người trong cuộc nên sau một số thương lượng, Lâm Lạc Tang bảo vệ cho thời gian ngủ cơ bản của mình, lùi lại đến 7 giờ mới rời giường.
Hôn lễ ấy mà, lại không phải với người mình thích, chỉ là cái hình thức cho bà cố của anh xem nên không cần để bụng nhiều.
Cô vốn dĩ chuẩn bị trang điểm cho mình một cách tùy tiện nhưng không nghĩ tới Bùi Hàn Chu lại hẹn trước với chuyên viên trang điểm nên chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp đến nhà mang theo dụng cụ lúc 7h30.
"Cậu không cần nói, trước đó tớ có nghe nói năng lực kiểm soát của Bùi Hàn Chu rất mạnh." Thịnh Thiên Dạ khoanh tay lại, "Không nghĩ tới hôn nhân ngoài mặt mà anh ta cũng có thể nghĩ chu đáo như vậy, EQ thật là cao, thảo nào thành công đến mức người phàm như tớ chỉ xứng để ngước nhìn."
Lâm Lạc Tang cũng không có quá nhiều cảm giác: "Bằng không cậu cảm thấy vì sao tớ xuất đầu lộ diện một tháng còn không kiếm được nhiều hơn anh ta nghỉ ngơi một phút?"
Thịnh Thiên Dạ: "......!Thế cũng không cần ngay thẳng như vậy chứ, cưng à."
"Con người phải có mục tiêu, không thể bởi vì kém quá xa mà từ bỏ theo đuổi," Thịnh Thiên Dạ phẩy phẩy ngón tay thon dài và nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Cậu đặt mục tiêu nhỏ trước, một năm kiếm một trăm triệu."
Lâm Lạc Tang im lặng một hồi, phối hợp với bạn thân bắt đầu luyên thuyên, trong giọng nói đều là tán thưởng quá lời: "Không hổ là mục tiêu nhỏ, tớ cảm thấy ngày mai sẽ có tên trong bảng xếp hạng nghệ sĩ của Forbes, Bùi Hàn Chu chỉ xứng đáng để xách giày cho tớ thôi."
"Như vậy đi," Thịnh Thiên Dạ búng tay một cái, "Trước hết định một tuần lễ kiếm nhiều hơn anh ta một phút, thế nào?"
Lâm Lạc Tang đỡ trán chớp mắt với cô ấy: "Có thời gian nằm mơ thì không bằng đi rửa cái mặt trước, đợi lát nữa đến phiên cậu trang điểm."
"......"
Một cô phù dâu khác là Kỷ Ninh dự tính hai mươi phút sau sẽ đến, chuyên viên trang điểm hoàn thành xong cho Thịnh Thiên Dạ thì lễ phép mà đi ra chờ ở bên ngoài, để lại không gian nhỏ cho hai cô.
Thịnh Thiên Dạ ôm gối đầu, nhìn nhìn chiếc giường bên dưới thì bỗng nhiên hỏi: "Tớ còn chưa hỏi......"
Lâm Lạc Tang thấy bạn thân ngước mắt, âm điệu lúc buôn chuyện tự động giảm bớt mà dùng giọng điệu trêu ghẹo: "Thế nào? Có được không?"
Khó có thể tin được nghẹn lâu như vậy đã hỏi cái loại chuyện không phù hợp này, Lâm Lạc Tang không muốn trả lời.
Thịnh Thiên Dạ năn nỉ ỉ ôi: "Đó là cách mà cậu đối đãi với nữ minh tinh xin nghỉ phép để tới làm phù dâu cho cậu đó hả? Thỏa mãn một chút lòng hiếu học của tớ cũng không thể sao? Cậu biết là tớ có bao nhiêu tò mò về mặt kỹ thuật và độ xứng đôi của đàn ông mà ha?"
Gánh không được từng vấn đề công kích, cô thuận miệng có lệ: "Cũng được, 98."
Thịnh Thiên Dạ đầu tiên là không phản ứng được: "Cái gì 98?"
"Chấm điểm."
Sau khi hồi tưởng lại, Thịnh Thiên Dạ trực tiếp cười ngã vào mép giường: "Anh ta mà biết được cậu chấm điểm anh ta thì cậu đoán xem đêm nay cậu sẽ chết như thế nào?"
"Cậu biết tớ biết giường biết gối biết, anh ấy sẽ không biết."
Lâm Lạc Tang lại phối hợp với Thịnh Thiên Dạ để trả lời không ít vấn đề, sau đó cuối cùng Kỷ Ninh cũng đuổi tới.
Đến chung với Kỷ Ninh còn có quản gia mang vương miện tới, là đồ trang sức trong hôn lễ của cô.
Chiếc vương miện rất đẹp, nhỏ và tinh xảo, những viên kim cương trong sáng và hoa lệ, đan xen tinh tế.
Vốn dĩ Lâm Lạc Tang chỉ cảm thấy đẹp, cho đến khi Thịnh Thiên Dạ sau đấy nhận ra thân phận: "Mịa bà nó, trong hội đấu giá tớ đã thấy qua cái này, hơn 50.000 euro, đồ cổ niên đại 1900.
Anh ta chịu chơi đấy."
Kỷ Ninh nói: "Váy của chúng ta cũng không rẻ nha, Vera Wang.
Thương hiệu này là tình cảm chân thành của các nữ minh tinh và tiểu thư của các chính trị gia.
Quản gia còn mang thêm mấy phần áy náy trong lòng: "Cậu ấy vốn định cho đặt riêng váy cưới Valentino cho mợ nhưng thời gian không kịp nên chỉ cầm váy cưới ra mắt chính trong tuần lễ thời trang cho mợ trước, món đặt riêng có lẽ sẽ có trong một thời gian sau."
"Món đặt riêng còn đang làm sao?" Lâm Lạc Tang nhíu mày, "Hôn lễ qua rồi còn cần cái này ư?"
"Cái này tôi không rõ lắm, có lẽ là phu nhân nhà khác có, cậu ấy cũng muốn mợ có."
Quản gia bọn họ cũng đều biết quyết không bạc đãi người bên cạnh là tác phong từ trước đến nay của Bùi Hàn Chu, không liên quan gì tới thích hay không cả.
Từ trước đến nay anh không tiếc với lễ nghĩa, không tiếc suy nghĩ chu toàn, ước chừng là phẩm chất được trau dồi trong nhiều năm kinh doanh.
Lâm Lạc Tang gật đầu: "Vậy đi."
Anh thích đốt tiền đó là chuyện của anh, cô cũng không quản được.
Buổi hôn lễ này không phân đoạn rườm rà gì, địa điểm cũng được đặt ở trong nước để phối hợp với bà cố.
Lúc Lâm Lạc Tang và hai phù dâu lên xe hoa thì Bùi Hàn Chu còn đang phê duyệt tài liệu ở ghế phụ.
......!Đây là kiểu tinh thần chuyên nghiệp gì thế này.
Một hàng dài siêu xe và xe hoa xếp thành hàng, bên đường đều có người đang chụp ảnh.
Lái xe La Tấn có lẽ là cảm thấy nhàm chán nên bắt đầu nói nhỏ với Bùi Hàn Chu, nói một ông trùm châu báu nào đó khôn khéo vài chục năm lại vì một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi tan hết gia tài phá sản.
Bùi Hàn Chu không có hứng thú gì mà lười nhác trả lời vài tiếng.
Sau khi xe đến nơi, rể phụ dâu phụ đã vào hậu trường để chuẩn bị.
Lâm Lạc Tang xuống xe sau cùng thì phát hiện Bùi Hàn Chu đang đứng ở trước mặt mình, ý bảo hai người cùng vào bàn.
Cho dù chỉ có thời gian hai ngày để chuẩn bị nhưng hôn lễ vẫn xa hoa gấp mấy lần cô nghĩ.
Đối mặt với động tiêu tiền có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cả đầu óc của cô chỉ có hai chữ khoa trương, khống chế không được mà rào trước tính sau: "Anh có thể bị phá sản hay không?"
Anh hiểu sai ý, không chút để ý mà cong môi: "Còn đang suy nghĩ chuyện La Tấn nói đấy à? Đó chỉ là vì phụ nữ."
"Không có người yêu thì sẽ không có uy hiếp, sẽ không bị đánh bại." Một đôi mắt đào hoa trời sinh của người đàn ông dịu dàng gợi tình, giọng cũng rất là dễ nghe nhưng lời nói lại xa lạ không chút nhiệt độ nào.
"Tôi sẽ không có uy hiếp, Bùi thị cũng sẽ vĩnh viễn không bị phá sản."
Nơi xa chim tước phành phạch vỗ cánh bay qua, cô dẫn theo làn váy nhìn về phía con đường thật dài phía trước.
So với việc cha mẹ hai bên đồng thời không có mặt, trong lòng hai người càng ngầm hiểu ăn ý với nhau rằng bọn họ sẽ không yêu và không thể yêu nhau.
Nghĩ như vậy cũng coi như là hợp phách.
Toàn bộ hôn lễ được phát những bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, Thịnh Thiên Dạ nhịn không được mà chửi bậy: "Còn không bằng để cậu hát, tốt xấu gì cậu cũng có album."
"Album của tớ hả?" Lâm Lạc Tang hơi kháng cự, "Thôi bỏ đi."
Mấy năm nay ngoại trừ ra với nhóm mấy EP kiếm vài đồng tiền thì vào rất sớm cô đã phát hành một album ca nhạc, bên trong còn có mấy bài hát lung tung lộn xộn.
Trong một năm là bởi vì cô ra album ca nhạc mới gặp thoáng qua giải thưởng.
Extended play viết tắt là EP (hay còn gọi là đĩa mở rộng), là tên của loại đĩa nhựa cứng hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem là một album.
Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút
Album đầu tiên đã hết xuất bản từ lâu, ước chừng cũng ít ai mua được mà trân quý.
Bây giờ cô đã sớm thay đổi cách hát phổ biến hơn, bản thân thậm chí còn không đề cập đến quá khứ ngây ngô mà chính cô cũng không thể nhận ra.
Sau đấy cô cũng không nhớ rõ quá trình, chỉ nhớ tùy tiện tuyên thệ và trao nhẫn cưới, người thân của cô chỉ có một người anh trai mà bên anh cũng chỉ một mình bà cố.
Như vậy quy mô trình diện thành viên gia đình ở hôn lễ có thể coi như kỳ quái, hai người lại không hỏi nhau, lựa chọn im miệng không đề cập tới.
Bà cố thật sự quá cảm động, ngay cả nếp nhăn cũng hiện lên vẻ thỏa mãn.
Bữa tiệc được tổ chức đẳng cấp cũng kết thúc, Lâm Lạc Tang thay váy cưới để trở về.
Cô không dự đoán được xe của Bùi Hàn Chu còn đang ở cửa, tự nhiên vậy mà ngồi vào.
La Tấn quay đầu lại chào hỏi với cô, sau khi châm lửa lại tự nhiên hỏi Bùi Hàn Chu: "Muốn nghe cái CD quý giá của cậu hay không?"
La Tấn tiếp tục trêu chọc: "Không biết hát cái gì, tên album cũng bị mờ không thấy rõ lắm, bằng không lấy tình yêu thương nhiệt tình của cậu thì nhất định đem cô......"
Nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, La Tấn ý thức được phía sau vẫn còn người vợ mới cưới của người bị trêu chọc, cho dù biết ẩn tình trong cuộc hôn nhân này nhưng anh ấy vẫn cảm thấy chuyện bản thân đội nón xanh cho chị đâu cực kỳ không có thể diện.
La Tấn ho khan hai tiếng: "Xin lỗi chị dâu, em nói bậy, anh ấy thật sự không có hoa hồng đỏ hoa hồng trắng linh tinh gì đâu."
Lâm Lạc Tang không lắm để ý mà cười: "Không sao đâu."
Lại không phải vợ chồng thật, hà tất so đo nhiều như vậy làm gì.
Trương Ái Linh từng nói qua một câu, đại ý là có lẽ mỗi người đàn ông đều từng có hai đóa hồng, một đóa hồng đỏ và một đó hồng trắng.
Cưới hoa hồng đỏ, lâu dần, hoa đỏ trở thành vệt máu của con muỗi dính trên tường, hoa trắng vẫn là "trăng sáng treo đầu giường"; cưới hoa hồng trắng, hoa trắng chỉ còn là hạt gạo vương trên quần áo, hoa đỏ lại trở thành nốt chu sa trong lòng.
Cho nên Bùi Hàn Chu có hoa hồng hay không đều rất bình thường, cô thật sự không ngại.
Nhưng ngay lập tức, Lâm Lạc Tang đột nhiên chợt lóe lên nguồn cảm hứng.
Cô dường như đã biết bài hát nào sẽ được biểu diễn trên sân khấu đầu tiên của mình.
《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 gần đây đang thúc giục nhóm ca sĩ giao ca khúc để tiện cho việc chuẩn bị sân khấu.
Thời hạn cuối cùng được rút ra ba lần, lần nào cô cũng không thể giao nộp vì không có cảm hứng.
Ngay khi về đến nhà Lâm Lạc Tang bắt đầu viết lời, viết xong lời lại mở máy tính ra soạn nhạc, liền mạch lưu loát hoàn thành hơn phân nửa bài hát trong quỹ đạo biên soạn của người bình thường.
Cô nhìn không chớp mắt mà viết bảy tám tiếng đồng hồ, cho đến khi bài hát thành hình, cô mới nhận ra rằng trời đã tối, bụng cũng hơi đói meo.
Nghệ sĩ không có quyền lợi ăn uống phóng túng, sau khi làm một cốc ngũ cốc nguyên hạt, cô cầm điện thoại lên xem tin tức.
Thịnh Thiên Dạ hỏi cô vợ chồng sinh hoạt thế nào, Lâm Lạc Tang ấn xuống nút thoại: "Cậu ít hóng chuyện dùm cái, kế tiếp chính là tớ về nhà anh ấy nói đi công tác, vốn dĩ anh ấy nói đêm nay phải về nhưng vào lúc này tớ cảm thấy không...."
Còn chưa kịp tới phủ định xong thì khóa nhận dạng khuôn mặt của cửa tự động được mở khóa, người đàn ông áo mũ chỉnh tề xuất hiện ở cửa.
"......"
Lâm Lạc Tang trượt lên và hủy bỏ gửi đi.
Cho nên con người đôi khi vẫn không thể quá đắc ý vênh váo.
Anh thản nhiên liếc nhìn cô một cái, không bật đèn tối tăm lại thêm chút ý tứ sâu xa cho cái nhìn này.
Thấy anh nhìn mình xong thì sau đấy lại bắt đầu cởi áo khoác, Lâm Lạc Tang lập tức bật dậy từ trên ghế: "Nhanh như vậy sao? Chờ tôi tí, tôi còn chưa tắm rửa!"
Bùi Hàn Chu treo áo khoác ở trên giá áo rồi bật đèn lên, không thể hiểu được mà nhìn cô.
Phát hiện bản thân đã hiểu lầm, Lâm Lạc Tang chỉ có thể căng da đầu đi xuống một vòng rồi cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Tắm rửa xong xuôi thì cô phát hiện Bùi Hàn Chu cũng tắm xong rồi.
Tóc anh còn ướt đẫm mà chảy nước xuống, một mùi muốn trêu mà không thể trêu vào.
......!Cho nên đến cùng có phải như cô nghĩ hay không?
Cô không biết phải đi xuống phát triển như thế nào sẽ có vẻ như không xấu hổ, cô câu nệ mà ngồi ở mép giường đau khổ chọn một trong hai.
Trong lúc cô đang tự hỏi thì anh đã dần dần sấy tóc xong.
Lại là bốn mắt nhìn nhau quen thuộc, Lâm Lạc Tang nuốt nuốt nước miếng, thấy chết không sờn mà nắm chặt thành quyền, kết quả nghe được anh nói: "Đổi nhẫn."
"......!Hả?"
Anh vẫy tay ý bảo cô lại đây: "Bọn họ đã nhầm hộp đựng nhẫn cưới."
Bùi Hàn Chu sớm đã tháo nhẫn xuống, giờ phút này anh lấy một chiếc nhẫn nữ từ trong túi ra.
Cô trở về đã vội vàng viết lời, tất nhiên là đã quên cởi.
Khi người đàn ông cầm nhẫn cho cô thì cô còn cảm thấy mặt mũi hơi ngượng ngùng, lâu như vậy không cởi ra có vẻ như là cô rất quyến luyến với cuộc hôn nhân này......!
Cô còn đang oán trách công việc khiến cô dễ quên, cho đến khi sau tai truyền đến hơi thở ấm áp mới từ từ kịp phản ứng.
Người đàn ông xoay người lại đặt nhẫn ở tủ đầu giường rồi bắt đầu làm chính sự.
Bức màn phối hợp mà tự động khép lại, cổ tay mảnh khảnh của cô bị người ta nắm chặt.
Ánh trăng uốn lượn chảy xuôi.
Đúng ba giờ, Bùi Hàn Chu thu dọn quần áo và đi ra ngoài, Lâm Lạc Tang treo quầng thâm mắt sống không còn gì luyến tiếc mà nghĩ...!
Nói bốn giờ là bốn giờ, quan điểm thời gian của nhà đầu tư vô lương tâm thật là chuẩn đến làm người sợ hãi.
Một tuần sau, số đầu tiên của mùa thứ hai 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 đã được ghi hình.
Ê-kíp chương trình mời không ít ca sĩ nhạc sĩ đi trước, trong đó có hai ca sĩ đều rất có uy tín trong giới.
Ngoại trừ phái thực lực, còn có hai ca sĩ có sức ảnh hưởng cao.
Trình tự biểu diễn được quyết định bằng rút thăm, thứ hạng sẽ được xếp hạng thông qua bình chọn tại chỗ và trực tuyến, mỗi tập loại trừ một thí sinh.
Lâm Lạc Tang được xếp thứ tư để biểu diễn, xếp sau một rapper.
Rap với nhịp điệu mạnh mẽ sẽ đốt cháy cảnh quay ở một mức độ nhất định, tình cảnh của cô rất nguy hiểm, trừ phi cô có thể giao ra một bài thi bắt mắt.
Luận về chất giọng có lẽ cô không phải ở vị trí số một nhưng xuất thân trong một nhóm nhạc nữ, kinh nghiệm sân khấu của cô cũng coi như là phong phú, đây là ưu thế của cô.
Nhưng phong cách nhóm nhạc nữ không phải là loại hình ưa thích của chương trình này cho nên cũng là tình cảnh bất lợi cho cô.
Cô xác nhận với giáo viên dạy piano và đệm đàn, gật đầu ra hiệu biểu diễn bắt đầu, sân khấu dần tối đi.
Ca sĩ người ta hoặc là tự mang dàn nhạc hoặc là một người một dàn nhạc.
Khi khán giả thấy cô chỉ có một cây đàn piano thì không tránh được một cơn thổn thức, trong lòng dù sao cũng hơi chênh lệch, không hứng thú mà dựa vào lưng ghế, suy đoán rằng màn biểu diễn bày hẳn là sẽ hạng chót.
Lâm Lạc Tang cũng không bị ảnh hưởng mà dựa theo tiết tấu của mình để tiến vào cao trào của ca khúc:
Trong tim anh có một nốt chu sa
Hoa hồng đỏ đã thay đổi khôn lường
Không ôm được dù sao vẫn là hoàn mỹ
Còn trong lòng thì đã quá nhạt nhòa.
Lúc hát đến "Hoa hồng đỏ" cô búng tay một cái, đầu ngón tay bỗng dưng biến ra hoa hồng, khán giả còn chưa kịp nhìn kỹ, hát đến cuối bài thì cô lập tức lại nhẹ nhàng vút qua, hoa hồng điêu tàn đã trở thành những cánh hoa lưu loát rơi xuống.
Ống kính tập trung vào những cánh hoa, gương mặt của cô vừa mơ hồ vừa thần bí.
Bầu không khí uể oải trên khán đài lập tức lấy lại sức sống, tất cả mọi người sôi nổi ngồi thẳng dậy nhìn không chớp mắt, rất hối hận vì vừa rồi không để ý: "Là ảo thuật hay là hiệu ứng đặc biệt thế?!"
Về phần phối khí của bài hát này, cô chọn phong cách jazz quý phái và quyến rũ, chiếc váy lụa màu xám trên người vô cùng xứng đôi với phong cách.
Đứng trên vị trí mà hoa hồng trắng có được nhưng không được nâng niu, khuyên nhủ "Hoa hồng trắng" đời kế tiếp nhanh chóng nhìn thấu.
Khí chất của cô xuất sắc tựa động vật họ nhà mèo, có một loại cao cấp lười biếng bên trong.
Khi muốn cười hay không đuôi mắt nhếch nhẹ lên với cặp mắt sóng sánh, khuôn mặt lại có mấy phần thiếu nữ duyên dáng.
Nó giống như một chiếc bình sứ men ngọc màu hồng chỉ dùng để triển lãm, nên đặt ở cửa sổ thủy tinh có ánh sáng vừa phải, tràn ngập người không được phép tiến vào khiến người ta không thỏa mãn nhìn từ xa.
Cô cứ như vậy từ từ ngồi vào chiếc đàn piano, hàng mi dài buông xuống, làn váy đung đưa xõa ngang qua mắt cá chân gầy.
Khi cất tiếng hát âm thanh linh hoạt kỳ ảo, ngược lại có nhiều trêu chọc lượn lờ bên trong phía sau.
Dưới khán đài không ít phụ nữ đều đang nhìn thẳng.
Tuy nhiên, âm nhạc dừng lại ở một thời điểm nhất định, đèn tắt chỉ chừa lại một ngọn đèn và cả căn phòng im lặng không một tiếng động.
Nhịp tim của mọi người tăng nhanh, nín thở mà nhìn cô.
Lâm Lạc Tang uể oải đỡ bàn piano dưới ánh đèn đuổi bắt, tay kia vô tư đánh rơi chiếc micro.
Mọi người đều lo lắng nhưng chiếc micro không rơi xuống đất, ngay lập tức nó được thay thế bằng một xấp bài poker.
Đôi chân thẳng tắp của cô chồng lên nhau, không có ý gì cả mà cong môi cười, hai ngón tay kẹp lá bài ung dung xoáy ra ngoài.
Khi sợi tóc bị thổi bay đẹp đến ngỡ ngàng mà linh động...!
Tiếng đàn ngược dòng càng thêm mênh mông trào dâng, cô nhảy ra khỏi chiếc đàn piano với lá bài, đôi giày cao gót màu đỏ chạm đất giẫm vào lòng người thật ngứa ngáy.
Đoạn điệp khúc cao vút tựa như niết bàn đang vang lên...!
Để anh tràn trề mệt mỏi một chút
Đẹp đến ngỡ ngàng khó tránh khỏi bị thời gian phong hoá
Chỉ có ảo tưởng vĩnh viễn không sụp đổ
Anh chỉ yêu tiếc nuối phức tạp mà thôi
High note của cô gần như muốn lật tung nóc nhà, mới vừa rồi người ta còn hoài nghi cô lập tức bị bắt giữ, trực tiếp phấn khích đến mức đứng dậy, hai tay đặt ở bên môi hoan hô cổ vũ: "Nghe hay lắm!!"
Bầu không khí đột ngột đến đỉnh núi.
Tiết mục còn có phòng phát sóng trực tiếp, giờ phút này mưa bình luận cũng đang nhanh chóng nhấp nhô
【 Cô ấy hát đến nỗi xương của tôi như vỡ vụn 】
【 A a a mình đã thét chói tai vì một người con gái! 】
【 Người yêu trong sáng chán ăn, người đẹp tuyệt trần hớp hồn mới khiến tôi cam tâm làm thần tử dưới váy.
】
【 Này con mẹ nó cam lòng để cô gái này làm lốp xe dự phòng à? Đầu óc có bệnh à? 】
Bên này màn trình diễn rơi vào cảnh đẹp, bên kia, Bùi Hàn Chu mới vừa ký xong tài liệu ở công ty, nhìn thấy gần đến giờ tan tầm thì tính toán thị sát phòng ban công ty một chút.
Thang máy cá nhân dừng ở lầu 16, thang máy mới vừa mở ra thì anh đã nghe thấy tiếng thét chói tai.
"Chị gái đẹp quá! Bà đây cho điểm tuyệt đối ở sân khấu này! Hôm nay em chính là bề tôi đầu tiên của chị gái trên mạng! Người đẹp chia bài trân quý trong lòng tôi!!"
Raw gốc để là liếm cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Trong một mối quan hệ bình thường, người con gái không thật sự thích anh ta lắm, luôn cư xử không nóng không lạnh với anh ta.
Nhưng người con trái đó lại luôn cư xử hết sức chiều chuộng, luôn nghe theo lời cô gái đó, chỉ vì gia thế của cô ấy mà không bởi vì tình yêu, thì hành động đó gọi là "liếm cẩu", như chó liếm vậy.
Cho luôn vậy đuôi và tuân theo mệnh lệnh miễn có đồ ăn ngon.
Hoặc những phận bề tôi ngày xưa luôn nhún nhường nịnh bợ trước người quyền quý cũng gọi là liếm cẩu.
Cô bé ở giữa mới vừa gào xong, quay đầu lại đã sợ tới mức khép lại máy tính: "Tổng......!Tổng giám đốc Bùi......"
Gương mặt của Bùi Hàn Chu không chút cảm xúc mà lạnh giọng nói: "Mở ra."
Cô gái căng da đầu mở ra, màn hình Lâm Lạc Tang đang sắp kết thúc biểu diễn, dáng người thướt tha của cô được tôn lên bởi chiếc váy dài mềm mại.
Hoa hồng trắng đang nở rộ trên đầu ngón tay giây lát đã héo úa, chỉ còn lại cành khô.
Đây chính là điều mà bài hát 《 Nốt chu sa 》 muốn biểu đạt, tất cả hoa hồng đều sẽ héo úa nhưng trong trí nhớ của người đàn ông vẫn luôn là bất diệt.
Bùi Hàn Chu vốn định mắng bọn họ không làm việc đàng hoàng lại không hiểu sao bị thu hút bởi màn trình diễn cuối cùng của cô.
Nhìn cả buổi mới phát hiện đây có phải là Lâm Lạc Tang hay không?
Cô còn có thể làm ảo thuật à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...