Màn đêm dày đặc, những chấm nhỏ rơi lả tả, ngọn đèn đường cách đó không xa đang ngả bóng mờ ảo.
Lâm Lạc Tang thất thần một lúc lâu với ánh mắt nóng bỏng của anh, cuối cùng nhẹ nhàng bật cười và gật đầu.
Cô đột nhiên nhớ tới Plato từng nói mỗi người đều là một cá thể không hoàn chỉnh bị chém thành hai nửa, suốt cuộc đời đều đang tìm kiếm một nửa kia.
Bọn họ đều từng cô độc bước đi lẻ loi trong giá lạnh, vô tận và vô vọng; cũng may họ đã tìm thấy nhau trong suốt chặng đường dài.
Dù đêm đông lạnh giá, chỉ cần họ ở gần nhau và sưởi ấm cho nhau thì hơi ấm sẽ luôn đến như mong đợi.
Bùi Hàn Chu thấy cô chà xát bàn tay thì khẽ hỏi: “Lạnh không em?”
Cô lắc đầu, chiếc cằm nhỏ và chóp mũi cùng nhau ẩn trong chiếc khăn quàng cổ màu sáng, hơi cong khóe mắt.
“Không lạnh.”
Sau đó hai người ngồi trên băng ghế dài xem xong quyển album dày cộp của Lâm Lạc Tang.
Đó là hầu hết các ghi chép hàng ngày của cô ở trường cấp 2 và cấp 3.
Trước khi Polaroid trở nên phổ biến, cô dùng một chiếc máy ảnh kỹ thuật số nho nhỏ, là quà cô tặng cho bản thân.
Máy ảnh kỹ thuật số linh nghiệm chiến trường dùng đến bây giờ còn chưa hư được cô cất vào ngăn đầu tiên của ngăn kéo.
Cô bây giờ vẫn vậy, ngẫu nhiên sẽ rửa một phần ảnh chụp bỏ vào album.
Anh lật từng trang, tìm hiểu một chút liên quan đến tuổi trẻ và sở thích của cô.
Những thói quen hàng ngày nhàm chán, khô khan, vụn vặt đó chính là phần vô vị nhất thời niên thiếu của mỗi người, qua cách xử lý của cô thì trở nên sinh động thú vị lên.
Cô thích chụp rất nhiều thứ, cũng rất linh tinh, mặc đồng phục cũng sẽ chụp, nhìn thấy động vật đánh nhau cũng sẽ chụp, làm tổng vệ sinh còn muốn kỷ niệm lòng bàn chân với lá cây, thậm chí còn chụp lén thầy hiệu trưởng đang trên sân chào cờ vừa giận dữ, nghiêm túc và buồn cười.
Quả nhiên…… Cho tới nay đều rất lớn gan.
Nhìn thứ này, anh cong khóe môi lên không chút để ý.
Ngẫu nhiên nhìn thấy một ít cảnh tượng thú vị, anh còn sẽ mở miệng hỏi: “Tấm này chụp khi nào?”
“Tốt nghiệp cấp 2, tất cả bọn em cóplay Sailor Moon, đứng ở hàng đầu tiên đều là các bạn nam cùng lớp bị bắt giả gái.” Nói xong cô không khỏi cười rộ lên, “Khi đó còn muốn thuyết phục thầy lịch sử làm chung, đáng tiếc bị từ chối, lớp phó bọn em còn khổ sở mất một thời gian.”
Nghe đến đó, Bùi Hàn Chu cuối cùng nhớ đến có chỗ nào không thích hợp, lật về trước rồi chỉ vào một tấm nào đó hỏi cô: “Cho nên những ảnh chụp chung này đều là em chụp cùng họ à?”
Cô không chỉ cùng mười mấy bạn khác phái chụp ảnh chung mà thậm chí còn có ảnh đôi, ảnh chụp thiếu nữ ở dưới ánh mặt trời với nụ cười tươi đẹp, đáng yêu và tươi mơn mởn.
Cô nhích lại gần xem, lúc này mới gật đầu không tự nhiên lắm: “Đúng vậy, con trai trang điểm thành như vậy thú vị lắm, đương nhiên phải đơn độc chụp ảnh chung lưu niệm.”
Được thôi.
Hình như nói cũng có lý.
Nhưng chưa lật được hai tấm lại nhìn thấy cô chụp ảnh chung với bạn khác phái.
Lần này không có trang phục đặc biệt nào cả, cũng không tham dự vào cảnh tượng đặc biệt nào, một nam một nữ mặc đồng phục ngồi vào chỗ và mỉm cười trước ống kính, dáng vẻ năm tháng bình lặng và điềm tĩnh.
Bùi Hàn Chu trầm giọng: “Đây lại là cái gì?”
“Em và bạn cùng bàn ấy mà,” cô nói, “Khi đó bạn em đang nghịch camera của em, hỏi em có thể thử một lần hay không, lúc ấy em đang cúi đầu viết đề nên nói thử đi.”
“Cậu ấy bỗng nhiên gọi em, em không phản ứng kịp, vừa ngẩng đầu thì một tiếng tách chụp xong rồi, không ngờ hiệu quả cũng không tệ lắm, hơn nữa là bức ảnh đầu tiên của ẻm nên em rửa ra.”
Anh lạnh lùng nói, “Anh không hỏi em ảnh chụp được chụp như thế nào.”
Lâm Lạc Tang:?
“Anh hỏi em bạn cùng bàn của em vì sao là nam.”
Lâm Lạc Tang:??
“Ngồi cùng bàn là con trai không phải là chuyện bình thường lắm sao, vị trí trong lớp em đều là giáo viên xếp, thành tích tốt ngồi chung trợ giúp nhau, giữa nam nữ cũng có thể có tình bạn thuần khiết.”
Anh chỉ vào bức thư trong bức ảnh tiếp theo “Vậy đây là cái gì?”
Cô nghĩ tới: “À, bạn cùng bàn đưa thư tình cho em.”
“……”
“Không phải em nói tình bạn thuần khiết sao?”
Lâm Lạc Tang nói đúng sự thật, “Đúng vậy, em thuần khiết với cậu ấy, cậu ấy không thuần khiết với em.”
“…………”
Bùi Hàn Chu rút hai bức ảnh kia ra khỏi album rồi nghiêng sang hỏi cô: “Bạn em chụp tấm đầu tiên, vì sao không đưa cho cô ấy mà tự mình giữ?”
“Em có tặng mà,” cô chớp mắt, “Đây là tự em sao lưu.”
“Ồ.”
Anh lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó vô tình ném hai bức ảnh kia vào thùng rác.
Nhìn hai bức ảnh không nơi nương tựa bay xuống tiến vào trong thùng rác không thể tái chế, còn từ từ lắc lư vài vòng, Lâm Lạc Tang nghiêng đầu hỏi: “Anh ném làm gì?”
“Nhìn phiền.”
“……?”
Được rồi, anh đẹp trai anh định đoạt.
Lâm Lạc Tang đỡ ghế và hỏi: “Anh chưa từng có bạn cùng bàn khác phái à?”
“Không có,” anh nói, “Hiệu trưởng đặc biệt chỉ định cho anh một lớp toàn con trai.”
“Vì sao? Bởi vì biết anh mẫn cảm sao?”
“Không phải,” Bùi Hàn Chu từ từ kể ra, “Con gái cùng lớp với anh tâm tư sẽ không đặt lên học tập.”
Cô hé môi thế nhưng không còn lời gì để nói.
Sau một lúc lâu mới làm xong công tác chuẩn bị: “Cho nên có một lớp đặc biệt cho trai đẹp bởi vì sợ con gái xuân tâm manh động đi yêu đương?”
Thấy anh gật đầu, cô bĩu môi, nghịch cái tua rua rủ xuống của chiếc khăn.
“Ngược lại cũng không cần, thiếu nữ nào chẳng mộng mơ.”
Sau khi cảm thán, cô như nghĩ tới cái gì đó tiếp tục nói: “Vậy hẳn là cũng có một lớp thả toàn gái xinh hả? Dù sao em vẫn cảm thấy con trai tuổi dậy thì xao động hơn một chút.”
Anh lật xem cuốn album bằng những ngón tay mảnh khảnh và nhỏ giọng đáp: “Ừ.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe về hoạt động này, lại nghĩ đến những thực tập sinh ưu tú được chọn vào dưới trướng mình thì không khỏi sinh ra một chút tò mò với trường Bùi Hàn Chu nên hỏi tới cùng:
“Thế nào, những cô gái đó đều thật sự xinh đẹp sao?”
Bùi Hàn Chu còn nghiêm túc xem album của cô, thuận miệng đáp: “Không rõ lắm, anh không đi xem.”
“……”
Sau một lúc lâu mất ngôn ngữ, cô bình luận: “Có đôi khi em thật sự cảm thấy anh giống một hòa thượng, tóc vừa cạo cũng có thể xuất gia.”
Bùi Hàn Chu cau mày, lúc này mới quay đầu nhìn về phía cô: “Chẳng lẽ em sẽ đi xem trai đẹp sao?”
Cô đón nhận ánh mắt anh, trả lời vô cùng thản nhiên.
“Đương nhiên, ai không thích anh đẹp trai đâu?”
Bùi Hàn Chu: “……?”
“Vào hôm sinh nhật bạn em, em hỏi cậu ấy có mong muốn gì, cậu ấy nói muốn vui vẻ, sau đó kéo em ở sân bóng rổ xem con trai ném bóng rổ một ngày.” Lâm Lạc Tang kể đâu ra đấy, “Cậu ấy còn nói với em khoa học nghiên cứu chứng minh xem trai đẹp có thể kéo dài tuổi thọ.”
Cái này là sự thật.
Việc đã đến nước này, dù sao cũng đã qua, anh mặc niệm ở trong lòng mấy lần không nên tức giận, sau đó cứng ngắc hỏi…
“Vậy em hẹn hò mấy lần.”
“Em hả? Em không hẹn hò nha.”
Lâm Lạc Tang nói: “Em tàm tạm, chỉ tùy tiện nhìn xem, bởi vì ngưỡng thẩm mỹ của em quá cao, trường em cũng không có ai đặc biệt đẹp trai.”
Huống chi xem là một chuyện, nói lại là một chuyện khác.
Ngay cả mình cô cũng chưa hiểu, tất nhiên là càng không có thời gian để tìm hiểu những vấn đề phức tạp của tình yêu.
Cô nói xong khúc này, sắc mặt anh hơi bớt giận vừa lòng gật đầu.
Dừng một chút, anh lại nói: “Vậy em và Đoàn Thanh củi khô lửa cháy rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Lâm Lạc Tang mở miệng muốn đáp, nhìn vẻ mặt của anh lại trầm ngâm vài giây, nhướng mày ngửa ra sau: “…… Muốn hỏi lâu chưa à?”
Cổ họng Bùi Hàn Chu lên xuống, không nói gì mà nhìn cô.
“Khi đó em nói đại thôi nhưng truyền thông thích viết đại chút tai tiếng, hai bọn em không có gì,” Lâm Lạc Tang nói, “Đó là mối quan hệ giữa những người đồng nghiệp từng làm việc chung, em không có cảm giác gì với anh ta.”
“Anh hỏi xong chưa?” Lâm Lạc Tang dựa sát vào, “Nếu anh hỏi xong, em đây cũng có một điều muốn hỏi.”
Mi mắt anh khẽ buông: “Em nói đi.”
Lâm Lạc Tang hít sâu một hơi.
“Về chuyện mẫn cảm với người khác phái, là anh vừa sinh ra đã như vậy sao? Vì sao?”
Bùi Hàn Chu khép album lại rồi chậm rãi nói: “Không phải sinh ra, là năm 6 tuổi mới mắc phải.”
“Nguyên nhân sao ạ?” Cô hỏi.
Nếu không phải vừa sinh ra đã tự mắc, vậy hẳn là rất nhiều nhân tố sau này ảnh hưởng, nếu có thể tìm được vấn đề thì cô nghĩ…… Nói không chừng cô có thể giúp anh khắc phục.
Toàn bộ sự việc dường như là một câu chuyện dài, Bùi Hàn Chu suy nghĩ thật lâu, có lẽ là đang sắp xếp suy nghĩ và tiền căn hậu quả, đang muốn mở miệng thì có giọng nói vang lên gần đấy …
“Bên kia có phải có hai người hay không? Nhanh lên, sắp đóng công viên rồi, bên ngoài gió lớn mau trở về đi, tôi lập tức khóa cửa.”
“Đã biết ạ” Lâm Lạc Tang quay đầu hồi.
“Lần sau có cơ hội rồi nói sau,” cô nắm lấy cổ tay anh ra hiệu cho hai người rời đi trước, “Hôm nay cũng nói nhiều như vậy, cũng phải giữ một chút cho lần sau chứ.”
Huống chi xem ra trước mắt toàn bộ sự việc không đơn giản như cô nghĩ trước đó, không thích hợp nói về nó ở thời điểm này cho lắm.
Bùi Hàn Chu nặng nề ừ một tiếng, lúc này hai người mới cất bước về nhà.
Ánh đèn lưu luyến, tiếng gió hiu hiu, bọn họ cất bước trong con phố không người vào rạng sáng, lần đầu tiên có loại cảm giác vui sướng chân thật.
Cô giẫm lên bóng mình lúc nhanh lúc chậm tiến lên, khi đi ngang qua vòng đu quay, bước chân ngừng lại sau đó xoay người hỏi anh: “Lời anh vừa mới nói còn giữ lời không?”
“Nói cái gì?”
“Nói muốn theo đuổi em.”
“Đương nhiên,” anh hỏi lại, “Anh không giữ lời hứa của mình từ khi nào?”
Cô nhướng mày, đưa tay vắt chéo sau lưng, nở một nụ cười ranh mãnh rồi nó từ từ: “Vậy…… Đến lúc đó xem biểu hiện của anh rồi quyết định xem có chuyển chính thức không nha?”
Bùi Hàn Chu: “…… Em nhập vai cũng nhanh lắm đấy.”
Qua một lúc lâu, anh theo sát cười lên, dung túng đáp.
“Được, xem anh biểu hiện.”
*
Ngày hôm sau lúc cô thức dậy thì anh đã ở phòng bếp.
Lâm Lạc Tang lê dép lê đi tới cửa, mới vừa há mồm ra ngáp, cứ như vậy mang theo cơn buồn ngủ hỏi anh: “Đang làm gì dạ?”
Anh quay đầu thì nhìn thấy ngón tay cô đang bám vào khung cửa, chỉ lộ ra một đôi mắt sương mù mênh mông.
Anh khẽ hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Cô hơi kinh ngạc, ánh mắt láo liêng: “Còn phục vụ chọn món à?”
“Ăn cái gì cũng được, nửa củ khoai lang tím một cái lòng trắng trứng, thêm hai lát bánh mì nguyên cám.”
Cuối cùng vào bàn, anh còn bỏ thêm cho cô vài miếng ức gà luộc.
Cô ăn hai miếng đã no rồi, đứng dậy nhận điện thoại của Nhạc Huy: “Ôi ôi, em lập tức tới đây, anh chờ em một lát…”
“Ăn có chút xíu như vậy?” Bùi Hàn Chu giữ chặt cô, “Đợi lát nữa đói thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không đói.”
Nghĩ một lúc, cô nói, “Cho dù đói, nhìn chân các thực tập sinh một cái là em có thể ngậm chặt miệng.”
Những người đó luyện tập mới thật sự là tàn nhẫn với bản thân, có cô gái trời sinh là thể chất dễ béo, chỉ dám ăn chút rau luộc.
Lượng vận động của họ lớn, một khi không bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng thì sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.
Thí dụ như hôm qua có thực tập sinh thậm chí đang tập nhảy đã đói bụng đến ngất xỉu.
Tiếp tục như vậy đương nhiên không được, sức khỏe mới là vị trí đầu tiên, Lâm Lạc Tang cấp tốc liên hệ với một chuyên gia dinh dưỡng để điều phối cái đã, yêu cầu tối thiểu phải khiến mọi người khỏe mạnh mà gầy.
Chuyên gia dinh dưỡng sẽ lập ra thực đơn đặc biệt dành cho họ, có thể làm được bữa ăn không nhiều calorie nhưng dinh dưỡng đầy đủ, sẽ không gây rối loạn các chức năng của cơ thể.
Hôm nay là buổi ghi hình ca khúc chủ đề, cũng chính là MV cuối cùng phải hiện lên trang đầu, không chỉ nhiều khán giả sẽ tập trung tìm kiếm đối tượng pick từ đó mà những thông báo sớm của ê-kíp chương trình cũng sẽ tập trung vào điều này.
Thật ra Lâm Lạc Tang cũng không cần thiết phải đến, chỉ cần ghi hình mở đầu là được nhưng để cho thấy hiệu quả, cô không yên tâm nên vẫn quyết định lại đây xem một cái.
Cô vừa đến cửa đã đụng phải Lưu Bình, người sau đang nhàn nhã uống nước ở trên sô pha, hẳn là mới vừa lên lớp xong.
Thấy cô tới, Lưu Bình không khỏi nhỏ giọng oán giận với nhân viên công tác: “Cũng không biết trời lạnh như vậy là ai một hai phải tới, làm hại mọi người cũng không thể không đến, cuộc đời chị bực nhất là kiểu lừa đi thế này, khiến chị xong tiết cũng không thể đi.”
Lâm Lạc Tang xoa xoa vai thì bị Dương Dương kéo đến một bên: “Em đừng để ý chị ta, chị ta đều chẳng muốn chịu trách nhiệm với mấy thực tập sinh đó chút nào, cầm thù lao như vậy, làm nhiều việc một chút hệt như muốn mạng của chị ta vậy.
Lúc ấy em cũng chưa nói tất cả mọi người nhất định phải trình diện, vẫn là do chị ta đề cập đến, kết quả nhắc xong lại oán giận.”
Lâm Lạc Tang cười cười: “Quen là được.”
Bây giờ cô cũng không trông cậy vào Lưu Bình làm chuyện gì tốt, ít tự đại gây chuyện là được.
Trước khi ghi hình ca khúc chủ đề, phải chọn ra một người ở vị trí Center trong các thực tập sinh.
Đây cũng là nguyên nhân chân chính khiến Lâm Lạc Tang đến, cô muốn kiểm định một chút vị trí quan trọng này.
Những thực tập sinh được bầu chọn và thứ hạng cấp bậc cao mới có tư cách tranh đoạt vị trí Center, Lâm Lạc Tang ghi chép từng người một ở trước sân khấu, mãi đến khi ba người vượt qua, Thời Sơ Nhiên đi lên sân khấu.
Lúc ấy lúc đánh giá thứ hạng cô cũng chẳng nhớ người, chủ yếu là xem động tác và nghiên cứu, không ngờ Thời Sơ Nhiên tiến bộ lớn như vậy, lại chen vào lớp A.
“Thời Sơ Nhiên?” Lâm Lạc Tang đọc ra tên cô ấy rồi nghiêng đầu, “Tôi đang rất chờ mong màn trình diễn của em, có thể bắt đầu rồi.”
Cứ việc sóng bình luận đẩy lên “Người này là ai sao tui không có ấn tượng”, “Lâm Lạc Tang là người đầu tiên nói chờ mong tuyển thủ á”, “Mị cũng bắt đầu mong đợi tuy rằng không quen biết ẻm”, nhưng mọi người vẫn cứ vô cùng có ăn ý nhìn chằm chằm Thời Sơ Nhiên biểu diễn.
Thời Sơ Nhiên hôm nay mang đôi cao gót Lâm Lạc Tang tặng cho cô ấy, có lẽ là có giá trị chờ mong của Lâm Lạc Tang, âm nhạc vang lên trong một cái chớp mắt, cô ấy ngẩng mặt nhìn Lâm Lạc Tang, khí chất cả người hoàn toàn khác biệt với lúc ngã lòng trước đó, ánh mắt kiên định mà có sức mạnh, như là trong vòng mấy ngày phá kén thành bướm, hoàn thành lột xác.
Nhịp điệu, bước nhảy chính xác, quản lý biểu cảm đúng chỗ, động tác căng giãn vừa phải, lúc ending pose cuối cùng còn làm một cái động tác wink bắn tên, khi các ngón tay dừng trên má thì đẹp và cuốn hút đến không ngờ.
Phần ending pose là điều quan trọng Lâm Lạc Tang từng giảng trước đó, cô nói rằng phải thêm các phần và điểm nhấn của riêng mình vào phần trình diễn, có tuyển thủ không để trong lòng, có tuyển thủ nghiêm túc nghe nhưng tạm thời chưa thiết kế được đủ xuất sắc, chỉ có Thời Sơ Nhiên thật sự nghiền ngẫm mỗi một câu của Lâm Lạc Tang, hơn nữa hoàn thành rất khá.
Không nhìn lầm, Thời Sơ Nhiên thật sự rất có tiềm lực, một điểm đã thông.
Sóng comment vừa nãy còn nghi ngờ không quen biết, giờ phút này cũng bị “Quay lại xem động tác cuối ba lần”, “Có chút hương vị của Lâm Lạc Tang” và “OK không hổ là tuyển thủ Lâm Lạc Tang khâm điểm” chiếm cả màn hình.
“Thật sự có thể,” Mãn Lam nghiêng người về phía Lâm Lạc Tang, “Trước đó chị cũng không nhận ra em ấy nhưng hôm nay quả thật khiến chị lau mắt mà nhìn, phong cách cũng rất phù hợp với ca khúc chủ đề, sao em phát hiện vậy?”
“Cũng không có gì, là……” Lâm Lạc Tang nghiêng nghiêng đầu, “Một loại trực giác chăng?”
“Trực giác của em chuẩn như vậy,” Mãn Lam xòe tay ra về phía cô, “Vậy em xem khi nào chị có thể thoát kiếp độc thân?”
Dương Dương vươn tay túm Mãn Lam đến một bên: “Thôi đi bà, bà xem Tang Tang là thầy tướng số à?”
Lâm Lạc Tang tuy rằng không biết đoán mệnh nhưng ít nhất có thể thông qua phần nào thái độ của thực tập sinh nhìn ra vận mệnh của họ.
Con đường giới giải trí này không dễ đi, nỗ lực và thiên phú thiếu một thứ cũng không được.
Cuối cùng vị trí Center của ca khúc chủ đề quả nhiên rơi vào Thời Sơ Nhiên.
Lúc tất cả mọi người đang chúc mừng em ấy, em ấy lại hướng ánh mắt về phía Lâm Lạc Tang.
Tuy rằng không nói chữ nào nhưng Lâm Lạc Tang hiểu, đó là ý tứ cảm ơn.
Trước khi ca khúc chủ đề chính thức bắt đầu ghi hình, các thực tập sinh ồn ào bảo Lâm Lạc Tang cũng cùng nhau nhảy, cố vấn vũ đạo Mãn Lam và Dương Dương không vui: “Làm sao vậy, các em chỉ có một mình cố vấn Tang Tang là giáo viên hả, mấy em đặt chúng tôi ở chỗ nào hả!”
Sau một trận ầm ĩ, đạo diễn ngăn lại: “Được rồi, đừng để Lạc Tang nhảy chung với mấy đứa, đến lúc đó khán giả toàn xem cô ấy, mấy đứa khóc cũng không có đất mà khóc!”
Sóng comment cười ầm lên: 【 Lời nói tuy thô mà thật hahaha tuy rằng vị trí Center đã nhảy rất khá nhưng đứng chung một chỗ với Lâm Lạc Tang, tui vẫn chỉ muốn xem Tang -v-】
【 Lâm Lạc Tang đứng chung với mấy bé mười sáu mười bảy tuổi cũng không thua, giống như bạn cùng lứa vậy đó.
】
……
Kết thúc giám sát ghi hình ca khúc chủ đề, cô lại soạn nhạc trong phòng một lát, lúc ra ngoài mới phát hiện tuyết đã rơi thật sự lớn.
Cửa bên hông là một bãi đỗ xe rộng rãi, không mấy chiếc xe, giờ phút này trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết thật dày khiến người ta rất muốn làm chút gì đó.
Nghĩ một lúc, Lâm Lạc Tang đã đăng vòng bạn bè: 【 Bé / Tang / ngọt ngào / xinh đẹp, đang / nhận / đơn / online: Lâm Lạc Tang cung cấp cho bạn dịch vụ viết chữ trên tuyết, một chữ một ngàn, hai chữ hai ngàn, năm chữ giảm 10%, sáu chữ giảm giá 20%, cứ như vậy suy ra.
Vui lòng khách đến và nụ cười tươi nhiệt liệt, tôi đều không có, thích mua hay không tôi không thiếu tiền, thời gian khai trương chỉ hai mươi phút, chờ mong quý khách mắc mưu bị lừa.
】
Sau khi đăng xong cô lui về phòng, chuẩn bị nhìn xem có ai coi tiền như rác liên hệ hay không.
Sau đó, Thịnh Thiên Dạ gửi tin nhắn cho cô: 【 Một chữ một ngàn? 】
Lâm Lạc Tang: 【 Đúng vậy, cậu muốn viết cái gì? Giá hữu nghị.
】
Thịnh Thiên Dạ: 【 Cậu dẹp đi nha, có cái gì tốt để bán mà không hát, có tiền đốt phát sợ mới đến mua cái này của cậu, mấy ngàn tệ có thể mua được cái gì? 】
Lâm Lạc Tang suy nghĩ: 【 Mua bài học đi.
】
Thịnh Thiên Dạ: 【? 】
Thịnh Thiên Dạ ngàn dặm chửi bậy, lễ nhẹ nhưng tình nặng, sau khi nói xong lại ẩn thân, chưa đến vài giây, điện thoại rung lên.
Lâm Lạc Tang lấy ra xem, là tin nhắn của Bùi Hàn Chu.
【 Sáu chữ giảm giá 20%? 】
Lâm Lạc Tang: 【 Đúng vậy đó hôn hôn.
】
Bùi Hàn Chu: 【 Hôn hôn cái gì? 】
Lâm Lạc Tang thu hồi một tin nhắn.
Bùi Hàn Chu: 【? 】
Lâm Lạc Tang: 【 “Hôn hôn” là xưng hôn tôn trọng khách hàng theo cách gọi của dịch vụ chăm sóc khách hàng, không phải ý nghĩ của nụ hôn kia đâu, quý ông suy nghĩ nhiều rồi.
】
Anh ho nhẹ một tiếng, để cứu vãn tình cảnh, anh lôi vấn đề trở lại quỹ đạo một lần nữa: 【 Chín chữ giảm 50%? 】
Lâm Lạc Tang: 【 Đúng vậy.
】
Anh vốn muốn hỏi cô khi nào về nhà, suy nghĩ một lúc, định hỏi xem có dịch vụ gì đặc biệt có giá trị gia tăng dành cho tiêu dùng trên 10.000 hay không, vì thế nói: 【 Một trăm chữ mấy phần trăm? 】
Lâm Lạc Tang đẩy cửa ra, nhìn khoảng sân trước mặt, ngẫm nghĩ về công cụ viết lách duy nhất của mình là đôi ủng đi tuyết trên chân, suy nghĩ sau một lúc lâu mới đáp: 【 Một trăm chữ.
】
【 Đánh gãy xương đi.
】
Bùi Hàn Chu: “……”
Đêm Giáng Sinh tuyết lớn, khi Lâm Lạc Tang trở về thì nhìn thấy trên bàn đặt hai quả táo.
Nói đúng ra không phải quả táo tây, hẳn là táo đỏ Delicious, có màu đỏ hơn nhiều so với quả táo.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lễ Giáng Sinh chính là ngày thích hợp cho hẹn hò, lần nào trong lớp cũng có nhiều đôi trai gái đón giáng sinh, quán trái cây ở cổng trường cũng sẽ bởi vậy mà phát tài, tùy tiện một quả táo tây thêm cái hộp đã bán mười tệ, táo đỏ 30, giá còn hơn thế nếu được đóng gói kỹ càng.
Cô quay đầu hỏi Bùi Hàn Chu: “Anh mua à?”
Anh gật đầu: “Ừ?”
Cô lấy quả táo đỏ từ trong hộp quan sát hồi lâu, không biết anh mua từ khi nào, trông đẹp hơn những quả cô thấy những năm trước, có thể giành được quán quân “Cuộc thi so sánh các cặp đôi trái cây trong đêm Giáng sinh”.
“Trùng hợp ghê,” cô sờ ra sau, cũng lấy ra một cặp đặt lên trên bàn, “Em đi ngang qua nhìn thấy, cũng mua hai quả.”
Anh ngẩng đầu nhìn, hai quả bình an được đặt ngay ngắn ở trên bàn, bị ánh đèn hắt ra hiếm khi hiện ra mấy phần dịu dàng,
Cô mím môi, đuôi lông mày khẽ nhếch, nói một cách chậm rãi: “Giáng Sinh vui vẻ.”
Anh tỉnh bơ cười cười, “Giáng Sinh vui vẻ.”
Ngoài cửa sổ tuyết tung bay tán loạn, yên tĩnh và yên ổn.
*
Cuối năm, tất cả các bữa tiếc tối đón năm mới của các đài nối gót nhau tới.
Lâm Lạc Tang nhận được năm lời mời, cuối cùng chỉ có thể nhận hai lời mời từ đài truyền hình lớn, một cái mở màn một cái kết thúc, đều là vị trí có trọng lượng nhất, ngồi máy bay đi tới đi lui ở khoảng giữa.
Cô xuyên suốt một bên hai bài một bên một bài, tất cả đều là các ca khúc khác nhau và việc tập dượt rất tốn công sức.
Bên này đuổi kịp mở màn của của một đài truyền hình vệ tinh nào đó, cô lập tức rời đi và lên máy bay tư nhân đuổi kịp phần kết bên kia.
Mặc dù cô mệt nhưng fan vui vẻ giống như ăn tết, dù sao mọi người đều sống dựa vào sân khấu xinh đẹp.
Thời gian ở giữa còn nhiều, lúc cô vội vàng đến đài truyền hình thứ hai mới 11 giờ, đủ thay một bộ quần áo rồi nghỉ ngơi trong chốc lát.
Lâm Lạc Tang chờ một chút và xuất hiện trên sân khấu vào lúc náo nhiệt nhất là mười hai giờ.
Vì phối hợp với không khí ăn Tết, đêm nay cô đã cải biên một số ca khúc của mình cho phù hợp, một số ca khúc còn bổ sung thêm vũ đạo khiến người hâm mộ không khỏi ngỡ ngàng như đang xem một sân khấu mới toanh.
Sau đó, lúc cô nhảy động tác vũ đạo mới của 《 Tắt ánh trăng 》, bộ đàm không được gắn chặt đột nhiên bị hất lên rơi xuống đất.
Khán phòng gần đó vang lên một tiếng cảm thán.
Nghê Đồng đang ngồi dưới sân khấu, thấy bộ đàm của Lâm Lạc Tang thì quay đầu nói vài câu gì đó với người bên cạnh, account marketing hợp tác với công ty hành động rất nhanh, lập tức bắt đầu đăng bản thảo, mang theo tag # sự cố sân khấu Lâm Lạc Tang # bắt đầu tạo thế.
Bình luận cũng không cam lòng yếu thế đuổi kịp:
【 Trước nay chưa bao giờ get được sân khấu của cô ta có một mình tôi thôi sao? 】
【 Không phải quán quân sân khấu tinh tế à, sai lầm thế này cũng mắc phải? 】
【 Không phải chồng cô ả là nhà đầu tư 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 sao? Lúc ấy không tham gia thi đấu đã lấy quán quân nhất định là sắp đặt tốt cả rồi, hoàn toàn không biết ả ta làm sao giành giải thưởng.
】
Nhưng seeder bắt tay hành động chưa đến một phút, Lâm Lạc Tang ý thức được rơi bộ đàm cũng không hề hoảng sợ.
Dù sao cũng là vấn đề thường gặp trong buổi biểu diễn, bộ đàm đều do nhân viên công tác đeo và các động tác vũ đạo không thoát được đại nạn vùng vẫy sẽ tuột ra
Vì thế cô nghiêng người, quay một vòng và di chuyển trên sàn một cách nhịp nhàng nắm lấy máy mới vào trong tay, hoàn thành cả màn trình diễn, thậm chí rất nhiều khán giả cũng chưa phát hiện ra máy bộ đàm đã bị rớt.
Tag sự cố sân khấu không thành hot search, # lực phản ứng lực Lâm Lạc Tang # ngược lại nhanh chóng bò lên trên hot search.
Có fan hâm mộ theo quảng trường Lâm Lạc Tang tìm được account marketing trước đó đăng sự cố sân khấu lên Weibo, đăng một cái video lên bình luận “Hoàn toàn không biết làm sao giành giải thưởng”, đội hình chỉnh tề đáp lại hơn 100…
“Hiện tại đã biết chưa mấy con giời??”
Vượt qua bữa tiệc tối tiễn năm gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy, sau khi tan cuộc, đạo diễn dẫn theo các nghệ sĩ ở lại cùng đi ăn cơm.
Rất trùng hợp, đêm nay đạo diễn cũng dẫn mọi người đi ăn cua.
Lâm Lạc Tang và Hi Mộ đã lâu không gặp, ở trên bàn nói chuyện nhiệt tình, không ít nghệ sĩ rời khỏi cũng không nguôi được nhiệt tình của bọn cô, sau đó Hi Mộ có việc rời đi, Lâm Lạc Tang định rửa tay rồi đi.
Ai ngờ rửa tay xong trở về, phát hiện người đều đã đi sạch sẽ, mà vị trí bên cạnh cô là Đoàn Thanh đã lâu không gặp.
…… Như thế nào lại tới nữa.
Cô xoa bóp giữa mày, đi đến vị trí bên cạnh định cầm lấy túi xách rời đi nhưng mới vừa đi qua đó đã nghe thấy Đoàn Thanh nói: “Anh thấy em cũng chưa ăn cái gì, như vậy không được, mỗi ngày lượng vận động của em lớn như vậy, đói lả không tốt lắm.”
Sau đó đẩy một đĩa thịt cua đã lột xong đến trước mặt cô: “Dù gì cũng ăn chút đi, cái này không tăng cân đâu.”
Nhìn bàn thịt cua kia, không hiểu sao cô lại nhớ đến Bùi Hàn Chu.
Trước đó Bùi Hàn Chu cũng như thế này lột đầy một đĩa cho cô, nhưng bất luận là quan tâm hay là độc miệng, anh cũng không khiến cho cô cảm thấy không biết làm thế nào.
Nhưng lúc ở chung một chỗ với Đoàn Thanh, đâu đâu cũng không được tự nhiên.
“Không cần.”
Nói xong, cô xách theo túi xách đi ra ngoài.
Bên ngoài gió lớn, cô quấn khăn quàng quanh cổ định bước nhanh rời đi, đến bãi đỗ xe tìm Nhạc Huy.
Ai ngờ Đoàn Thanh hai ba bước chạy tới, chắn ở trước mặt cô, bỗng nhiên nói: “Nghe nói em muốn ly hôn với Bùi Hàn Chu.”
Tin tức này cách đây bao lâu rồi?
Lâm Lạc Tang lắc đầu: “Anh nghe lầm, không có.”
“Loại thời điểm này cũng không thể suy xét đến anh sao? Anh không ngại em từng ly hôn với anh ta, trước đó thấy em trôi qua tốt nên anh đã không đến tìm em nhưng đó không có nghĩa là anh từ bỏ,” Đoàn Thanh nói, “Anh không ngại, anh có thể bắt đầu lại với em.”
Lâm Lạc Tang thở dài một tiếng: “Chúng ta thật sự không thể nào, cho dù tôi ly hôn, tôi và anh cũng sẽ không ở bên nhau.”
“Hơn nữa có thể khiến anh thất vọng rồi, bây giờ tôi đã dọn về, cũng sẽ không ly hôn.”
Nói xong cô lắc mình muốn đi, Đoàn Thanh bỗng nhiên không cam lòng lớn tiếng hỏi: “Nếu anh xuất hiện trễ hơn một chút, có phải người kia có khả năng là anh không?”
Lâm Lạc Tang vốn dĩ không muốn để ý đến anh ấy nhưng sau khi suy nghĩ thật lâu thì vẫn giải thích cặn kẽ.
“Rất nhiều chuyện thật sự phải nói đến đúng lúc, nhưng không phải bởi vì người nào đó xuất hiện ở thời gian nào đó mới gọi là đúng người, mà là khi đúng người xuất hiện vào thời điểm đó thì đó mới là đúng lúc.”
“Này và thời gian không liên quan, cho dù anh và anh ấy xuất hiện cùng lúc, kết cục cũng không thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất.
Mà cho dù anh ấy xuất hiện trước thời gian thì cũng vẫn là kết quả như vậy.
Tôi nói như vậy anh có hiểu không?”
Đoàn Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu, cười khổ: “Anh đã biết, sau này sẽ không đến tìm em nữa.”
Là kết thúc chính thức, Đoàn Thanh vươn tay muốn thay cô chỉnh khăn quàng cổ một chút nhưng bị cô nghiêng người tránh đi, Lâm Lạc Tang đổi hướng túi xách, nhanh chóng rời đi.
Vừa đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, cô híp mắt đã phát hiện xe của Nhạc Huy hình như vừa lúc rời đi, chỉ lộ ra một biển số xe quen thuộc.
…… Sao lại thế này? Không phải còn chưa đón được cô sao?
Ngay sau đó, cô còn chưa có thời gian cẩn thận ngắm lại, một đôi tay đột nhiên vươn ra kéo cô vào tường, áp lưng cô vào mặt tường, thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng, môi đã bị ai đó chặn lại dữ dội.
Hương gỗ bách che trời lấp đất quét qua..