Yêu Người Đắm Say


Hơi thở của Bùi Hàn Chu vẫn bao trùm lấy cô như cũ, môi dưới của cô bị hàm răng của anh cắn xé đau muốn chết, đầu cũng tê dại, não cô hoàn toàn trống rỗng vì nụ hôn.
Cửa chính đột nhiên bị đẩy ra kèm theo giọng nói vô cùng sang sảng: “Tổng giám đốc! Tư liệu mà anh muốn……”
Thẩm Kiến Nguyên vốn dĩ đang cầm tư liệu vui vẻ tiến vào tranh công, còn đắc ý mình là người đến sớm nhất hôm nay, nhất định có thể để lại một ấn tượng không tồi cho Boss.
Kết quả cậu vừa đẩy cửa ra ngước mắt nhìn lên đã nhìn thấy tình cảnh không rõ ràng nhưng rất mập mờ trước mặt nên trong lòng đột nhiên chấn động, cho dù có ngu ngốc đến mấy cũng biết lúc này mình tùy tiện quấy rầy tuyệt đối không sáng suốt, vì thế vội vàng giơ tay che hai mắt của mình lại rồi nói bổ sung: “Em…… em không biết bà chủ cũng ở bên trong này! Quấy rầy!”
Người này có một giọng nói lớn, trong giọng nói áng chừng vô cùng hoảng loạn và ngượng ngùng khó có thể nói rõ, gần như là thông qua giọng điệu như loa phóng thanh truyền tới các ngõ ngách trong công ty hai người đã làm những gì.
Thẩm Kiến Nguyên sốt ruột muốn rời đi, lúc rời đi còn vô ý đụng phải chỗ cửa thủy tinh vang lên một tiếng nặng nề như thể cả tòa nhà rung lên vài lần vì điều này còn cộng theo tiếng vang.
Lâm Lạc Tang: “……”
Thẩm Kiến Nguyên gào trong cuống họng, lúc che trán còn không quên nỗ lực bịt tai trộm chuông: “Anh…… Hai người tiếp tục, đừng để ý đến em.”
Cuối cùng, sau khi mắt đầy sao xẹt xoay vài vòng, Thẩm Kiến Nguyên cuối cùng cũng tìm được nắm cửa, thuận lợi kéo cửa êm đẹp rời đi.
Tiếp tục là không có khả năng sẽ tiếp tục.
Khi mọi người đang nghiêm túc và căng thẳng thảo luận về cơ mật thương nghiệp thì trong phòng họp tiến hành loại hoạt động loạn xì ngầu này, còn bị cấp dưới tình cờ đụng phải.

Lâm Lạc Tang chỉ cảm thấy tất cả mặt mũi của mình trên đời này đều bị mất hết vào hôm nay, hoàn toàn không muốn cân nhắc xem đến cùng mình có hiểu cái gì là củi khô cái gì là dễ cháy hay không mà chỉ muốn nhanh chóng phóng cây đuốc để thiêu rụi tòa nhà này và ký ức xấu hổ thành tro bụi.
Cô căm giận trừng mắt nhìn Bùi Hàn Chu, vội vàng rời khỏi nơi ấm đầu tay chân xụi lơ này.
Bùi Hàn Chu đứng tại chỗ tựa như tỉnh lại, sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, cho đến khi cửa lại bị ai đó bỗng dưng kéo ra, Nhạc Huy hấp tấp vọt vào rồi cười làm lành…
“Ngại quá, em ấy quên cầm quần áo.”
Sau khi lấy xong quần áo, Nhạc Huy lên xe tán dóc, giọng điệu như nhìn thấu hết thảy hiểu rõ: “Rốt cuộc là làm cái gì thế? Khiến cho nhạc sĩ Lâm quen nhìn cảnh tượng hoành tráng chạy trối chết thậm chí quên lấy quần áo……”
Lâm Lạc Tang nhớ tới dáng vẻ thản nhiên lại thuận thế mà làm của anh rồi tức giận: “Anh biết mà còn hỏi?”
Nhạc Huy: “……”
Được rồi, là anh sai.
*
Chẳng bao lâu, cuộc thảo luận chủ đề của tập tiếp theo lại lần nữa được triển khai.
Lúc Lâm Lạc Tang đến đã có các đàn anh đàn chị đang chờ, trong đó còn bao gồm một gương mặt xa lạ, cô hơi xuất thần mà nghĩ vị trí battle bổ sung không phải Đoàn Thanh à, sao lại nhiều thêm một người nữa vậy?
Nhạc Huy ở phía sau bổ sung thông tin cho cô: “Đây là Nghê Đồng, bổ sung vị trí cho Kỳ Chi.

Kỳ Chi hình như bị thương đột ngột cho nên không thể ghi hình cho các tập sau, ê-kíp chương trình lại tìm thêm một người.”
Cô tiêu hóa tin tức, Nghê Đồng đã cười nhảy qua chào hỏi cô: “Hello, em là Nghê Đồng! Trước đó vẫn luôn rất thích sân khấu của chị, không nghĩ tới có cơ hội nhìn thấy người thật, người thật còn trắng hơn trong TV, thật xinh đẹp.”
Nghê Đồng trông có vẻ nhỏ, huống chi mắt to mặt em bé, vừa thấy khiến cho người ta cảm giác không hề có khoảng cách như là em gái nhà bên.
Lâm Lạc Tang đưa tay nắm chặt tay cô ta rồi nở nụ cười, “Cảm ơn, cô cũng rất đáng yêu.”
Nghê Đồng siết chặt lòng bàn tay, chạm vào lòng bàn tay cô, lúc này mới vội vàng nói: “Tay chị thật lạnh, có phải bên ngoài siêu lạnh hay không? Mau ngồi một chút trên sô pha đi ạ, mọi người chen chúc nhau cũng khá ấm áp.”
Nghê Đồng để Lâm Lạc Tang ngồi vào vị trí mà mình đã ngồi trước đó, bản thân thì quay sang chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh.
Lâm Lạc Tang cảm giác còn sót lại hơi ấm của Nghê Đồng bên dưới, được chăm sóc mà hơi ngượng ngùng.

Cô vẫn luôn nhìn Nghê Đồng bận việc, muốn nhìn xem khi nào cô ta có thể nghỉ ngơi thì cô cũng có thể yên tâm.
Trên ghế sô pha có một đống đồ như là bản thảo của ai đó, Nghê Đồng “ồ” một tiếng, cầm lấy lật xem vài cái, lúc này mới chất đống đồ lên bàn trước mặt.
Sau khi ngồi xuống, Nghê Đồng đỡ đệm ghế sô pha, tiến lại gần cô một cách tự nhiên và hỏi: “Tiếp theo chị sẽ hát chủ đề gì vậy?”
“Còn chưa nghĩ xong, hình như là sau khi cân não với mọi người mới quyết định.” Cô nói.
“Không phải chị sẽ nghĩ chủ đề trước thật lâu sao?” Nghê Đồng kinh ngạc lại hâm mộ, “Wow, chị viết bài hát nhanh như vậy, thời gian sáng tác ngắn như vậy còn có thể viết hay như thế.”
Nghê Đồng khích lệ quá mức trắng trợn, quả thực tâng bốc đến mức người ta hơi không biết theo ai, quả thực tựa như một em gái nhỏ mê muội sống sờ sờ cái gì cũng muốn hỏi, hỏi xong thì khen ngợi.
Lâm Lạc Tang nở một nụ cười, “Cũng tạm, tôi thuộc về nhóm có linh cảm sẽ không ăn không uống viết cho xong.”
“Thật sự pro, vậy chị……”
Nghê Đồng còn chưa hỏi xong, bỗng nhiên có giọng nữ không hề có độ ấm không vui mà xen vào, kèm theo cảm giác xa cách không có tình người: “Ai đụng đến đồ của tôi?”
Lâm Lạc Tang ngẩng đầu, một gương mặt vô cùng thái độ xuất hiện trong phạm vi tầm mắt.
Đây là Hi Mộ, một trong những khách mời hot nhất trong 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》, cũng được thêm vào giữa chừng.

Tuy rằng Hi Mộ là con gái nhưng giọng lại khàn khàn hiếm thấy, lại đi trên con đường hình tượng lạnh lùng đẹp trai có thái độ, tạo hình tóc cắt ngắn gọn gàng, còn có đinh trên môi, chưa bao giờ làm cái gì có cảm giác thiếu nữ, cả người rất có thái độ, cũng rất không kềm chế được.
Cô ấy không giao tiếp với mọi người nhiều, khi mọi người thảo luận về hot search thì cũng chỉ một mình ngồi ở một góc, trên cổ treo tai nghe.

Lúc không muốn nghe người vô nghĩa thì sẽ mang trên lỗ tai.
Tóm lại cũng không phải là quái gở, tuy rằng tính khí đại ca trên mặt “Ít vô nghĩa với tôi” nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác bài xích mạnh lắm, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy cô ấy có thế giới của cô ấy và âm nhạc cô ấy làm cũng là phong cách độc đáo.
Fan hâm mộ của cô ấy đặc biệt nhiều, đôi khi có thể đấu với Lâm Lạc Tang.
Đối mặt với chất vấn trực tiếp của Hi Mộ, Nghê Đồng đầu tiên là sửng sốt, chợt không biết làm sao bây giờ nên áp dụng thế tiến công dịu dàng lôi kéo làm quen trước, cười đơn thuần vô hại: “Hi Mộ cậu tới rồi à? Tớ, tớ không biết cái này là của cậu.”
“Cô không biết là của tôi, sao biết tôi đang nói cô?” Hi Mộ hoàn toàn không thể bị lý do này thuyết phục, cau mày nói với vẻ không kiên nhẫn, “Đừng tùy tiện làm lộn xộn đồ của người ta, đặc biệt là một bản thảo kiếm cơm của ca sĩ, đạo lý đơn giản như vậy không ai dạy cô à?”
Nghê Đồng hoàn toàn bị hỏi cho ngu người, ấp úng một buổi cũng không biết nói cái gì nên đưa ánh mắt sang Lâm Lạc Tang xin giúp đỡ, lúc này Lâm Lạc Tang mới nói: “Là bởi vì tôi ngồi vị trí của cô ấy nên cô ấy mới ngồi nơi này, tình cờ phía trên có cái gì nên cô ấy dọn dẹp một chút.”

Hi Mộ không lưu tình chút nào mà hừ cười một tiếng, giọng điệu không thể nào lương thiện: “Đừng giải vây cho cô ta.”
Nghê Đồng nhất thời không vui: “Sao cậu đối xử với Tang Tang cũng là thái độ này, chị ấy……”
“Chớ lôi kéo tôi vào mấy cái này, cũng đừng lấy người lớp trước hoặc là yếu thế tới ép tôi, sai chính là sai rồi, bị đánh nghiêm rất khó hiểu ra à?”
“Nơi này nhiều chỗ như vậy, cô cố tình ngồi chỗ tôi?” Hi Mộ cúi đầu nhìn Nghê Đồng bằng nửa con mắt, giữa mày lạnh thấu xương toàn là bực bội, “Trước đó tôi đã nói qua tôi rất chán ghét người ta đụng đến đồ của tôi, cô không nghe thấy hay là muốn nhìn một chút xem lúc tôi phát cáu có dữ hay không?”
“Mình…… mình xin lỗi.” Nghê Đồng đứng lên, mở to mắt xin lỗi.
“Làm ơn cô làm cho rõ ràng, chúng ta là đối thủ cạnh tranh, cho đối thủ xem thứ đồ linh cảm này là sẽ chết, sau này đừng làm chuyện ngây ngốc ngu ngơ ngọt ngào như vậy còn phải khiến người khác cảm thấy cái gì cô cũng không hiểu tha thứ cho cô…” Hi Mộ khom lưng cầm lấy bản thảo của mình, “Cô xem qua chưa?”
Nghê Đồng lắc đầu như trống bỏi: “Không, không có.”
“Tốt nhất là không có.”
Sau khi Hi Mộ như có như không mà ném xuống những lời này thì rời đi, như là tức giận đến mức không muốn mở cuộc họp thảo luận lần nữa.
Trong đầu Lâm Lạc Tang bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Nghê Đồng mới vừa rồi lật bản thảo của Hi Mộ nhưng Nghê Đồng đối mặt với chất vấn nói không thấy qua cũng bình thường, dù sao có lẽ cô ta chỉ đơn giản lướt qua đồ của ai đó, phần chi tiết không nhất định nhìn đã nhớ được.
Huống chi giọng điệu của Hi Mộ không lương thiện, có lẽ Nghê Đồng không muốn gặp phải tranh chấp phức tạp hơn, bởi vì sợ hãi mới không dám nêu ra tình hình thực tế.
Tóm lại giao tiếp giữa con người với nhau không thể thiếu xích mích, sau khi mọi người ghi hình chương trình xong thì sẽ trở về vòng giao tiếp của mình, mâu thuẫn không thể điều hòa cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.
Nhìn sắc mặt hơi bi thương của Nghê Đồng, Lâm Lạc Tang khẽ thở dài: “Sau này nhìn thấy đồ của cô ấy thì đừng có động vào, dù sao mỗi người đều có thói quen của mình.”
Nghê Đồng gật đầu: “Dạ dạ.”
“Mới vừa rồi là em muốn nói chuyện gần gũi với chị, chỉ có chỗ kia là gần nhất, haiz, thôi quên đi, lần sau phải cách xa người này một chút mới được.”
“Đúng rồi, ngày đầu tiên em tới thật sự không hiểu cái gì, còn mong cô Tang Tang săn sóc nhiều hơn.”
……
Một giờ sau, mọi người xác định trình tự lên sân khấu theo thứ tự rút thăm, cũng hiểu biết quy tắc thi đấu cho tập sau, thảo luận với nhau một chút xem kỳ sau mình muốn viết chủ đề gì.
Thật ra quan hệ của mọi người đều không tệ, so với người cạnh tranh thì giống như là bạn học hơn, còn có một group chat, là A Quái mở.

Bởi vì thật lâu trước đó cậu nhờ vả Tưởng Mai kêu Lâm Lạc Tang đi liên hoan nhưng Tưởng Mai vẫn chưa truyền đạt.

A Quái tự đáy lòng cảm giác được hạn chế trong việc truyền lời, bởi vậy đặc biệt mở group chat truyền tin tức chẳng hạn như ăn uống cùng nhau trước khi quay hình.
Ngoại trừ việc Tưởng Mai rời giới rời khỏi group ra thì những người đã tham gia chương trình trước đó nhưng bị loại đều không rời đi, ngẫu nhiên mọi người còn sẽ thảo luận về âm nhạc phổ biến trước mắt trong nhóm, cũng sẽ cho nhau giúp đỡ nghe demo và nêu ý kiến, tóm lại mọi thứ vì âm nhạc.
Sau khi thảo luận, Lâm Lạc Tang tính toán viết một bài hát là 《 Đoán 》, đây được coi là tâm trạng của những ngày này, cũng coi như là đáp lại lời đồn hai ngày trước của mình và Đoàn Thành.
Những tin đồn như thế này mà chưa có thời gian lên men hoàn toàn, chính thức bác bỏ tin đồn chính là đưa độ hot, cũng sẽ khiến nhiều người biết hơn, còn sẽ khiến quần chúng không rõ chân tướng cho rằng là lăng xê, cho nên nói bóng nói gió tỏ thái độ một chút cũng đủ.
Thân ở hoàn cảnh giới giải trí này, việc liên tục bị suy đoán và đoán già đoán non là điều không thể tránh khỏi, lời nói việc làm và động cơ đều sẽ bị gán ghép với đủ thứ suy đoán kỳ lạ.

Vĩnh viễn có những người rảnh rỗi không có việc gì để làm bôn tẩu thêu dệt ở tiền tuyến.

Ai bịa đặt càng nhiều, đoán được chuyện càng giống như vậy thì người đó thắng
Không có nghệ sĩ nào có thể không trúng chiêu, trừ phi nó bị xáo trộn đến mức không ai biết đến.
Bài hát này cô sáng tác hơi chậm nhưng quá trình bản thân cũng coi như là vừa lòng, thứ ba đã làm ra demo, trùng hợp lúc ăn cơm có tán gẫu với Nghê Đồng và nói đến chuyện này.
Lần này Nghê Đồng hát một ca khúc ngẫu hứng 《 Tình yêu không có gì đáng tiếc 》, sau khi hoàn thành còn hứng thú bừng bừng share cho Lâm Lạc Tang, mời cô giúp mình nghe một chút.
Tiết tấu đa phần cũng không tệ lắm, chỉ là một số đoạn chuyển âm còn thiếu cảm giác, Lâm Lạc Tang đã nói với cô ta một số kỹ năng kết hợp nhịp nhàng và thực hiện nhịp trống, cô ta bên kia đáp lại đặc biệt nghiêm túc: 【 Vâng ạ! Cảm giác mình học được thật nhiều! Tang Tang thật sự quá giỏi em muốn khóc quá đi, cảm ơn cô tiên trăm công nghìn việc mà còn bớt thời giờ giúp em nghe nhạc.


Ngay sau đó, Nghê Đồng lại nói: 【 Đúng rồi, bản demo của chị đã làm xong chưa? Em cảm thấy vẫn hơi xấu hổ khi luôn để chị hỗ trợ.

Nếu chị không ngại, em cũng có thể giúp chị nghe thử nha.

Tuy rằng không biết có thể nghe ra gì không…… Nhưng hẳn là cũng sẽ có chút góc độ khác.


Trong nhóm mọi người thường xuyên gửi demo cho nhau thế nên Lâm Lạc Tang cũng trực tiếp chuyển bản mo-rát ca khúc của mình qua và nói: 【 Ý kiến của mọi người là để tham khảo, cô cứ việc gợi ý là được.


Nghê Đồng: 【 Vâng ạ, hu hu chị thật tốt.


Chẳng bao lâu Nghê Đồng đã nghe xong rồi gửi tới mấy cái dấu chấm than thật lớn: 【 Má ơi!! Hợp âm và nhịp trống được biên soạn hay quá đi, lần đầu tiên em nghe người ta dùng phương thức đơn giản lại kết hợp sáng tạo như vậy, trách không được nằm trong top 3 của cuộc tranh tài…… Chị xứng đáng!! 】
【 Nhưng cảm giác là phần cao trào tiến dần lên hơi đột ngột, chị có cảm thấy vậy không? 】
Lâm Lạc Tang: 【 Ừm, một đoạn này vốn dĩ chưa soạn xong, là bản mo-rát thôi, đợi chút sẽ cẩn thận điều chỉnh.



【 Dạ! Em siêu thích bài hát này~! 】
Nghê Đồng để lại biểu tượng mê muội, hơn nữa kêu loạn lên trong nhóm: 【 Mọi người có nghe bản demo ca khúc mới của cô Tang Tang chưa ạ! Cảm giác sâu lắng súc tích và mãnh liệt, wow, quá chấn động, em thích lắm luôn.


A Quái: 【 Cái gì cái gì, em cũng muốn nghe! @ Lâm Lạc Tang, chị yêu gửi em với! 】
Thành viên trong nhóm phụ họa, thậm chí có người đã lâu không nói chuyện cũng nổ ra mấy câu.
Lâm Lạc Tang kéo hồ sơ vào trong nhóm rồi phòng hờ: 【 Bản mo-rát rất thô ráp ạ.


Sau khi được download mấy lần, cô nhận được phản hồi:
【 Này mà còn thô ráp hả?? Chị cảm giác đã chịu vũ nhục như thể sau khi bị loại tại trường quay thì ai đó nói với chị là họ viết bằng mông vậy á.


【 Thật sự cảm giác rất mạnh mẽ, một loại đối kháng mãnh liệt không lộ ra ngoài, nhạc nhẹ vậy mà cũng có thể biên soạn cảm động đến như vậy, học được học được.


【 Hay tuyệt cú mèo, không muốn để em đăng, những account marketing kia không xứng nghe bài hát hay như thế.


Thấy mọi người đều thích như vậy, trong lòng cô cũng nắm chắc hơn rất nhiều, lúc tập luyện đều không tự giác ký thác kỳ vọng cao với sân khấu này.

Ngày thi đấu, lúc tập luyện còn nhiều hơn vài lần.
Thời gian tập luyện của cô vĩnh viễn lâu hơn người khác, cơ bản đều là giày vò các thầy cô không thể động đậy mới thôi, lần này còn nhiều hơn lần trước nửa giờ.

Khi kết thúc mọi người đều mệt nằm liệt, Nhạc Huy và trợ lý cũng luôn bận rộn với chuyện đạo cụ và hiệu ứng quay phim.
Lâm Lạc Tang kết thúc buổi tổng duyệt vào lúc năm giờ, ba tiếng trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, cô ngồi uống nước ở sân khấu thì nghe thấy Nhạc Huy mở điện thoại ra kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Đờ mờ? Cái quỷ gì thế này?!”
Lâm Lạc Tang uống miếng nước ấm nhuận môi: “Anh làm sao vậy, gọi lớn tiếng như vậy.”- ---Đọc FULL tại ---
Ngay sau đó cô không thể dửng dưng đứng ngoài cuộc, bởi vì Nhạc Huy đã mở miệng hơi sợ hãi sau một giây…
“Nguồn của bài hát này…… dường như đã bị rò rỉ.”
Trái tim Lâm Lạc Tang lộp bộp: “Bài nào ạ?”
“Bài hát hiện giờ, phần demo của《 Đoán 》!” Nhạc Huy suy sụp ngôn ngữ cơ thể đều phong phú lên, “Vừa rồi bọn anh không nhìn vào điện thoại, không biết nó đã leo lâu lên hot search, hơn nữa lượng truy cập cao như vậy…… Các diễn đàn cũng được chuyển đến, account marketing đều nói cái gì mà lần đầu tiên ai đó viết một bài hát cho chính họ, đăng lên hô mưa gọi gió, còn đứng đầu…… Củ lạc giòn tan, rốt cuộc là ai truyền ra ngoài? Em share cho ai? Phần mềm âm nhạc bị đánh cắp hả?”
“Phần mềm sẽ không,” Lâm Lạc Tang thất thần mà nhéo mũi, “Em gửi lên trong group nhóm chương trình.”
“Group nhóm chương trình? Thí sinh đều ở bên trong sao?”
Lâm Lạc Tang gật đầu: “Ngoại trừ Tưởng Mai thì người bị loại cũng ở đó.

Mọi người thường xuyên chia sẻ này kia, trước nay chưa từng xuất hiện loại tình huống này.

A Quái gần như mỗi lần làm xong đều hỏi các thành viên cho xin ý kiến, hơn nữa mọi người đều dùng tên thật trong hệ thống, còn chứng thực thân phận nghệ sĩ, hẳn là không ai lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.”
Chẳng qua cũng chỉ là một trận thi đấu mà thôi, huống hồ trong nhóm chẳng qua chỉ có mười mấy người, muốn tra cũng hoàn toàn không khó, cô không tin có người sẽ ngu như vậy.
“Chẳng lẽ ai đó thừa dịp em nghỉ ngơi cầm máy tính em, khắc cái gì rồi?” Nhạc Huy run rẩy, “Không đến mức đấy đâu nhỉ, đây là nhiệm vụ bất khả thi như là đặc vụ vậy.”
Nhạc Huy lại buông tiếng thở dài rồi đưa ra ý nghĩ nào đó: “Lúc ấy em đăng lên, Hi Mộ có nói chuyện không?”
Lâm Lạc Tang: “Sao vậy?”
“Có thể là Hi Mộ hay không? Dù sao trước đó em giúp Nghê Đồng nói chuyện cô ấy còn chặn họng em, nếu lúc ấy em đăng demo nhưng cô ấy vẫn không nói chuyện thì có thể là ngụy tạo chứng cứ không ở hiện trường, thấy em khó chịu là muốn chỉnh em một trận……? Dù sao trông cô ấy có cảm giác hung dữ, cũng không dễ chọc, sớm biết vậy em đừng vì Nghê Đồng ầm ĩ không vui với cô ấy.”
“Hiện tại trọng điểm không phải cái này, trước tiên phải làm cái này,” Lâm Lạc Tang nói, “Trận thi đấu sắp bắt đầu, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết mới được.”
Quản lý Nhạc ấn huyệt Thái Dương cưỡng ép mình bình tĩnh lại, môi mấp máy vài cái rồi nói: “Không bằng xóa hot search trước đi đã nhé?”
Ngón tay Lâm Lạc Tang dừng lại, qua một lúc lâu mới hỏi: “Hot search thứ mấy?”
“Thứ nhất, nằm đã hai giờ.”
“Còn có ba giờ nữa sẽ phải mở màn, hầu hết khán giả muốn nghe bài hát đều đã nhấp vào,” Lâm Lạc Tang nói, “Huống chi nếu như vỏn vẹn xóa hot search, chỉ cần account marketing còn ở trên đầu hơn nữa tiếp tục phổ biến thì nó sẽ sớm tăng lên.”
“Vậy cũng không thể trơ mắt ngồi chờ! Nếu cảm giác mới mẻ bị tiêu hao quá mức thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến số phiếu biểu diễn.

Em cũng biết rằng bình chọn trực tiếp và bình chọn trực tuyến trong 12 giờ dựa trên cảm nhận đầu tiên của khán giả!! Nếu bài hát này bọn họ đã nghe qua trước thì lần thứ hai nhất định sẽ không xúc động nhiều lắm, phiếu tuyệt đối sẽ rớt xuống rất nhiều.” Nhạc Huy nghĩ cách với tin tức hóc búa này.

Thật ra Nhạc Huy nói không sai.
Khán giả cho rằng họ không kén chọn, màn trình diễn phải tốt lắm mới có thể khiến cho bọn họ xúc động nhưng có đôi khi lại bởi vì lòng hiếu kỳ quấy phá, họ thậm chí sẵn sàng nghe những bản demo nguyên mẫu chưa chỉnh chu.- ---Đọc FULL tại ---
Mà việc bình chọn trực tiếp của 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 vừa lúc để khán giả trả giá cho cảm nhận của mình.

Khán giả chỉ có bị đả động mới có thể bầu chọn cho ca sĩ, mà trước hết sau khi nghe qua ca khúc một lần, cho dù chỉ là bản demo mo-rát nhưng trải nghiệm nghe bài hát chính cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Huống chi bản mo-rát thô ráp còn sẽ làm giảm cảm giác ngạc nhiên, thậm chí có lẽ khiến thính giả cảm nhận được qua loa trong ấn tượng ban đầu.

Một khi xác định nhạc dạo không hay thì chỉ có màn trình diễn được làm vô cùng vô cùng xuất sắc mới có khả năng hòa nhau 10%.
Nhưng đó gần như là chuyện không có khả năng.
Chỉ một phần rất nhỏ của bài hát sẽ khiến hầu hết khán giả hiểu được mỗi khi nghe nó, thời đại mỳ ăn liền, ai có thời gian để thưởng thức những thăng trầm trong giai điệu của các từ, câu và giai điệu cơ chứ.
“Xoá đi, cũng không còn cách nào khác, có thể ít đi một người nghe thì được một người,” Nhạc Huy nói, “Nếu có thêm một người có thể coi nó như một bài hát mới thì chúng ta sẽ nhiều thêm một phiếu.”
Không có ánh đèn sân khấu nơi buổi diễn tập bị dừng lại, bản chất xấu xa của con người trào lên từ lòng bàn chân với cảm giác ớn lạnh, Lâm Lạc Tang rối rắm ngồi trên bậc thang trong bóng tối nhưng những lời của Nhạc Huy bỗng nhiên thức tỉnh cô.
Cô ngước mắt lên: “Nếu muốn cho càng nhiều người xem nó trở thành ca khúc mới chưa từng nghe qua, vì sao em không biên soạn lại nó thêm một lần nữa nhỉ?”
Nhạc Huy đối diện với đôi mắt trong trẻo của cô, lần đầu tiên hàng trăm hàng ngàn dấu chấm hỏi chui ra từ đầu sợi tóc.
“Em điên rồi sao?! Còn ba giờ nữa sẽ biểu diễn, lúc này em biên soạn một lần nữa hả?!”
Một lát sau, anh ấy nói năng thật cẩn thận: “Tính khả thi là bao nhiêu?”
“Anh giúp em tranh thủ lùi buổi biểu diễn ra xa nhất có thể, hẳn là không thành vấn đề,” Lâm Lạc Tang nhanh chóng chỉnh sửa, vực dậy tinh thần, “Vừa lúc khi ấy em lắc lư giữa phong cách này và phong cách khác, hiện tại thử xem các phong cách mà lúc ấy em không chọn.”
Lúc ấy không lựa chọn hình thức hát nhanh là bởi vì cô lo lắng mức độ tiếp nhận của khán giả.
Nhưng chẳng sao cả, hiện giờ chỉ có thể tử chiến đến cùng, nhìn xem có đưa vào chỗ chết hay không…… Rồi sau đó sống lại thôi.
Lâm Lạc Tang viết nhạc hơn một giờ ở phòng nghỉ, còn chưa kịp ăn thứ gì thì Nhạc Huy cũng đã mang đến tin tức.
“Ê-kíp chương trình nói đã thông báo trình tự xuất hiện, không đổi được.

Haiz, em cũng biết bọn họ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, sao có thể nào mở cửa sau cho chúng ta.”
“Không sao đâu,” Lâm Lạc Tang nhìn thoáng qua đồng hồ, “Còn hai giờ nữa, hơn nữa MC giới thiệu chương trình và màn biểu diễn phía trước, hai tiếng rưỡi hẳn là đủ rồi.”
Vốn dĩ tâm Nhạc Huy đều như tro tàn bị một luồng khí thế nào đó trong lời nói của cô nhen nhóm, trong lòng lập tức lại bốc lên ngọn lửa hừng hực: “Good, anh sẽ cổ vũ cho em!! Cố lên Tiểu Tang!!”
“Anh đừng ồn ào bên cạnh em thì chính là cổ vũ lớn nhất.”
Nhạc Huy bị một loại cảm giác gặp được đường sống từ trong chỗ chết kích thích cho toàn thân từ trên xuống dưới dựng tóc gáy, đối mặt với ân nhân cứu mạng càng tốt tính và nghe theo không nói nên lời, vui vẻ mà đáp: “Được thôi, tiểu nhân lượn ngay đây.”
……
Lâm Lạc Tang rút thăm được màn trình diễn thứ hai.

Lúc 8 giờ 20, cô đã viết xong nhạc, 8 giờ 25 lên sân khấu.
Người đệm đàn và ban nhạc đều chẳng có, trên sân khấu có vẻ hơi trống vắng.- ---Đọc FULL tại ---
Lâm Lạc Tang chỉnh lại vạt áo: “Bài hát tiếp theo tôi sẽ hát có tên gọi là 《 Đoán 》, đó là một từ liên quan mật thiết đến công việc của nghệ sĩ.

Chúng tôi thường xuyên bị suy đoán, bị bịa đặt, bị gắn đủ loại nhãn mác không cần thiết và được dựng lên hình tượng mà chúng tôi không muốn.

Lời đồn hung mãnh thả tràn lan, nhưng nếu còn có người muốn nghe sự thật, như vậy……”
“Những thứ mọi người muốn biết, bài hát này đều có.”
Kèm theo những tràng pháo tay của khán giả, cô tiếp tục: “Hôm nay thầy bên dàn nhạc không thể làm việc, chỉ có thể chơi phần đệm cho tôi.

Bởi vì nguồn demo của của bài hát mới bị tiết lộ cho nên tôi dùng ba giờ biên soạn một bản mới một lần nữa.

Bất luận mọi người có nghe qua bản cũ hay không, bây giờ bạn có thể nghe bài hát này như một bài hát mới.”
Bình luận bắt đầu xuất hiện khác nhau, có một phần hô to “Lâm Lạc Tang trâu quá, phương pháp biên soạn cực hạn”, một phần khác kêu gào “Ba giờ có thể làm gì? Chỉ đủ làm ra vẻ, không hổ là người đầu tiên dựa vào hình tượng hút fan, thiên tài kinh doanh là đây.

Nếu việc soạn nhạc dễ dàng như vậy thì một tuần quay một tập làm gì, mọi người đều có thể quay xong một quý trong một tuần.”
Mà dưới sân khấu trực tiếp cũng có những giọng nói khác nhau, một phần khiển trách sự cố rò rỉ nguồn âm thanh, một phần khác cũng gây tranh cãi về chuyện cải biên tạm thời.
Lâm Lạc Tang cười điều chỉnh tai nghe: “May mắn trang phục còn có thể dùng, bằng không đặt riêng phí công rồi.”
Lúc này cô còn có tâm tư nói giỡn khiến cho khán giả vốn có cảm xúc hơi nóng nảy đều nhẹ nhõm đi không ít, nghĩ thầm không có chuyện gì là không giải quyết được trong một lần, nếu có, vậy hai lần.
Tuy rằng chỉ giữ lại một phần thiết kế sân khấu trước đó và không thể sử dụng vũ công vì buổi diễn tập dựa trên tiết tấu trước đó nhưng cũng may màn trình diễn trên sân khấu của Lâm Lạc Tang không tồi, toàn bộ cảnh có thể bị cô khống chế được, tầm mắt của mọi người cũng sẽ tự nhiên mà bị cô hấp dẫn.
Để phá vỡ ấn tượng vốn có của mọi người và tạo ra một đất nước mới, bài cải biên ngay từ đầu đã hoàn toàn khác biệt với phiên bản cũ, tổng thể mang theo một loại hài hước nhẹ nhàng và không biết nên khóc hay cười:
♫ Quán cà phê đầu phố, tôi đã đến đó mấy lần
Gặp lén người yêu hoặc là thảo luận về việc kiếm tiền từ lưu lượng truy cập
Tôi có thêm vài cái nhìn với ai đó trong chuyến đi nhàm chán
Máy ảnh không bao giờ chiếu lệ
Dòng tiêu đề lộ ra ánh sáng giúp tôi hiểu rõ hơn một chút ♫
Đoạn thứ nhất mới vừa hát xong, bình luận hiện ra nhiều nhất khi thảo luận là: 【 Hình như cũng ổn đấy chứ?? 】
Sự kết hợp giữa đàn accordion và piano trong phần soạn nhạc thần bí mà mang theo nguy hiểm.

Đàn synthesizer và trống dung hợp cảm giác bổ sung cho nhau, tiết tấu nhanh hơn lại hiếm khi bày ra khí thế, giọng cô cũng cũng hòa quyện với âm nhạc theo cảm giác ba chiều:
♫ Rối rắm là lòng dạ hẹp hòi, mắng bạn là cho bạn mặt mũi
Đội mũ cũng phải ngoan ngoãn và nghiêm chỉnh

Hãy ngoan ngoãn để bị gán mác trái ngược
Hợp tác với người khác phái nhất định phải tai tiếng đầy trời- ---Đọc FULL tại ---
Giảm tương tác với bạn tốt là sự nghiệp không tốt bị người ghét
Có ai mà không bị mấy người bịa đặt, vỗ tay cũng không đủ cống hiến ♫
Bình luận ngay lập tức:
【 Ha ha ha ha ha ha quả thật, mấy account marketing ngu bò này bịa đặt nhất thế giới, nghỉ ngơi một tháng cũng có thể bịa ra tin đồn về hôn nhân và con cái.


【 Lời này quá châm chọc quá oán giận, tui thích.


Giọng hát của cô có một lực bùng nổ mạnh mẽ, đi kèm với sự sắp xếp giai điệu có xu hướng tăng dần âm thanh, khi đến một đoạn nhất định, nó bùng lên…
♫ Lời đồn đãi vây quanh tôi, bịa đặt sự im lặng của tôi
Suy đoán vây quanh tôi, hư cấu tôi lạnh nhạt
Dối trá vây quanh tôi, muốn tôi không thoát khỏi
Đoán là tôi cũng chẳng biết tôi ♫
Toàn bộ bài hát như dâng trào nhưng không thiếu sự lạnh lẽo, mang theo sự trong trẻo và lắng đọng dày nặng tri âm tri kỷ.

Khi hát đến đoạn cuối cùng cô đột nhiên vươn tay xé toạc những nhãn mác khác nhau trên quần áo, băng gai dính được nắm thành một xấp thật dày ở trong tay.

Cô giẫm lên nhịp trống đi lên trước sân khấu, theo tiếng kinh ngạc thốt lên đột nhiên giơ tay rải các nhãn bay lả tả về phía khán đài.
Dưới sân khấu tức thì bắt đầu tranh đoạt, giai điệu kết thúc trong một sự huyên náo như vậy, nó tình cờ rất giống với cảm giác chen chúc được truyền tải trong toàn bộ bài hát, cảm thấy việc biên soạn nhạc phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Dùng tình huống ngược hướng ở hiện trường bỏ thêm hiệu ứng sân khấu vào.
Ở bên trong dự đoán của cô.
Thực sự có rất nhiều điều bí ẩn trong băng gai dính, những miếng dán đó đều được đặt hàng.

Nó đã thu thập đủ loại hot search từ khi cô ra mắt đến nay, tràn ngập bịa đặt và suy đoán, tuy nhiên vẫn có rất nhiều người coi là thánh chỉ.
Mỗi băng dính đều cất giấu những lời đồn đãi khác nhau, ngoài ra còn có một sự làm rõ về tình hình thực tế ở phía dưới.
Rất nhiều chuyện đã qua đi rất lâu, so sánh với tin tức lỗi thời, có thể chân tướng có vẻ cũng không quan trọng như vậy nhưng có chút lời nói dù sao cũng phải nói, cho dù là vì sân khấu.
Sau khi thấy khán giả lấy tất cả các nhãn dán một cách an toàn, lúc này cô mới cúi mình chào xuống sân khấu.
Phòng phát sóng trực tiếp nổ bình luận, tất cả nghi ngờ mới vừa rồi cũng đã quay xe quỳ lạy:
【 Em xin lũi vì hành vi mạo phạm vừa rồi của mình, hoá ra có người có thể sáng tác một bài hát bùng nổ như vậy trong ba giờ, còn chẳng nghe thấy bóng dáng lúc trước……】
【 Quỳ gối với sư phụ a a a a!! Cái này thật sự viết trong ba giờ sao, năng lực nghiệp vụ cũng quá trâu bò!!! 】
【 Cô ả thực sự là kiểu người có thể không sợ hãi khi gặp chuyện ngoài ý muốn và hoàn thành khá tốt.

】- ---Đọc FULL tại ---
【 Lơi bài hát cũng quả thật là chân thật, con người quá phức tạp, trên đời này đa phần đều không hiểu được bản thân, huống chi là người khác.

Account marketing luôn thích tùy tiện bịa đặt cho người ta đoán mò các loại quan hệ, đương sự nhất định bối rối, ngay cả bị đồng sự gây khó dễ mị cũng thấy phiền, huống chi nhiều người kêu bíp bíp như vậy.


【 Hẳn là bị đối thủ cạnh tranh cố tình tuôn bản gốc rồi, kết quả sau khi chuyện xảy ra nhanh chóng viết một bài mới, còn đỉnh như vậy, chị đây có một trăm câu gáy bây giờ muốn nói nè!!! 】
Lâm Lạc Tang ngày đó dùng não quá độ, ngay cả lên hot search cũng không còn sức để xem, vẫn là Nhạc Huy đọc từng bình luận nóng hổi cho cô nghe, cũng nói: “Có một top comment thậm chí sưu tập tất cả miếng dán làm sáng tỏ của em, còn rất có tâm à nha.

Hơn nữa mọi người đều biết em đang bác bỏ tin đồn giữa mình và Đoàn Thanh, hiện tại đều đang mắng mỏ account marketing châm ngòi thổi gió.”
“À đúng rồi, còn khen em trâu bò nhiều hơn nữa.”
“Không phải, sao em làm được dạ, ba giờ đã soạn ra, em là thần tiên sao em??”
Nhạc Huy: “Nhắc mới nhớ rốt cuộc là cái đứa ngu bò nào rò rỉ nhạc thế? Bỏ tiền mua hot search cũng chưa hạ được em xuống, phỏng chừng sắp tức muốn điên rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không cùng tìm xem sao, để anh nhìn xem đêm nay studio nào mặt bị đánh vang nhất.”
Lâm Lạc Tang đè huyệt Thái Dương, ngăn chặn muốn hôn mê: “Ngày mai lại tìm, em đau đầu quá đi mất.”
“Ơ? Muốn anh mua thuốc cho em hay không? Khám bệnh không?”
“Không cần, em ngủ một giấc là khoẻ rồi.”
Thể lực và trí nhớ tiêu hao quá độ, cả người cô vô cùng mệt mỏi, sau khi về đến nhà thì phi thẳng đến phòng ngủ, cởi giày lăn vào gối đầu, chưa kịp tẩy trang đã rơi vào hôn mê.
Thật ra cô đều có thể một giấc ngủ đến hừng đông.
Nhưng sự chuyên nghiệp của một nữ nghệ sĩ đã nhắc nhở cô rằng, tiềm thức nói cho cô cả một đêm không tẩy trang sẽ tổn thương nhiều cho da, cô dựa vào nghị lực đáng kinh ngạc của mình đánh thức mình.
Đại khái là ngủ khoảng ba bốn giờ, đầu không đau, cảm giác mệt mỏi cũng giảm đi rất nhiều, tinh thần cả người cũng hồi phục một nửa.
Cô lật người, vùi mặt vào gối thở dài thườn thượt, cố gắng đánh thức cơ thể và đánh thức bộ não hoàn toàn tỉnh táo.
Lâm Lạc Tang giật giật chân trước, cánh tay từ từ thăm dò ra phía ngoài muốn tìm điện thoại của mình hoặc là túi xách vừa mới ném ở trên giường.
Đang lúc tư thế bơi bướm tự do trên giường của cô còn chưa hoàn toàn triển khai thì dường như chạm vào một thứ gì đó ấm áp bên dưới.
Mềm mại, co giãn, còn mang theo từng khối tùng khối lõm, giống như tám viên sôcôla hình vuông kết hợp lại thành một bản.- ---Đọc FULL tại ---
Ngay khi cô đang nghĩ về việc chiếc túi của mình đã phát triển cơ bụng từ khi nào hay liệu có một con búp bê với cơ bụng trên giường hay không thì giọng nói lạnh nhạt không nhanh không chậm của anh vang lên trên đầu…
“Sờ đủ chưa?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận