Ánh trăng giống như là màn lụa uốn lượn chảy xuôi, cách đó không xa vang lên vài tiếng chim kêu réo rắt, Bùi Hàn Chu vẫn duy trì biểu cảm trước sau như một bình yên như thường, điều này khiến cho Lâm Lạc Tang lâm vào hoài nghi đối với thế giới.
Vì sao phát biểu chiếm tiện nghi có thể tươi mát thoát tục như vậy, chỉ bởi vì anh là nhà tư bản vô lương tâm sao?
Thế giới quan của cô dường như đã được tái tạo lại trong đoạn đối thoại với anh.
Nhạc sĩ Lâm cuối cùng cũng ý thức được đầy đủ rằng hoá ra thế giới của mình và thương nhân thật sự có rào cản.
Nếu người đàn ông đã bình thản ung dung thừa nhận mình tuyệt đối không phải là người lương thiện vậy Lâm Lạc Tang tiếp tục dây dưa nữa dường như cũng không có ý nghĩa gì,l cho nên cô chỉ phanh thây xé xác lăn chảo dầu vô số lần nhà tư bản bất lương ở trong đầu, sau đó thì cười dịu dàng khi anh bỏ mình vào trong xe: "Cảm ơn ông xã."
"......"
Bùi Hàn Chu run lên một chút.
Nhìn nụ cười của cô không hề thiệt tình tất cả đều là giả vờ chuyên nghiệp, anh phát hiện dưới tình huống nào đó, người phụ nữ này càng hận anh thì sẽ cười với anh càng ngọt hơn.
Cũng không nói lên được là cảm nhận gì, đầu lưỡi của anh cuốn cuốn để trên nướu răng do dự vài giây, cuối cùng vẫn không thể nói thành lời.
Lái xe về biệt thự Lâm Hề, do lên đường bị trì hoãn quá lâu dẫn tới khi Lâm Lạc Tang vừa tắm xong đi ra từ phòng tắm, tay chân mềm nhũn, còn hắt xì mấy cái.
Cô bọc mình thành một con gấu trên giường, không bao lâu lại cảm thấy quá nóng nên xốc chăn lên.
Dựa vào ý thức bản thân là nữ minh tinh nên cô rút ra một chiếc mặt nạ Givenchy.
Sinh bệnh cũng không thể từ bỏ skincare, cô đã cảm động bởi mình rồi.
Vốn dĩ anh đang gõ tư liệu ở cách vách, bỗng nhiên nghe được trong phòng ngủ vang lên tiếng binh linh bang lang, đi qua đó mới phát hiện cô không ở trên giường, sau khi cẩn thận tìm kiếm mới thấy mục tiêu.
Cô nằm cuộn tròn ở góc vuông tạo thành bởi tủ đầu giường và thành giường, uốn gối ôm chân, gục mặt ở đầu gối, thoạt nhìn còn có mấy phần vô cùng đáng thương.
Anh nhíu mày hỏi: "Em không cố gắng lên giường trốn ở chỗ này làm gì?"
Cô nói, "Trên giường quá nóng."
"......"
Lâm Lạc Tang mới vừa đắp mặt nạ xong nhưng nhiệt độ gò má không hề giảm xuống mà còn có xu hướng tăng lên.
Anh nhìn chằm chằm cô một hồi, lúc này mới vươn hai ngón tay sờ lên trán cô, trầm giọng nói: "Phát sốt."
Nói xong anh chuẩn bị xoay người, Lâm Lạc Tang nhạy bén mà ngước mắt: "Anh làm gì?"
"Còn có thể làm gì, đi bệnh viện."
"Năm ấy tôi năm tuổi phát sốt đi bệnh viện, tôi ngủ thiếp đi giữa truyền thuốc, kết quả nước thuốc truyền xong cũng không ai phát hiện, kim tiêm hồi máu trên mu bàn tay tôi sưng lên một cục lớn." Cô nói, "Sau đó tôi bị sốt sẽ không bao giờ đi bệnh viện nữa."
"......"
Anh cân nhắc vài giây, "Vậy kêu bác sĩ tới nhà."
Cô không có cảm xúc gì mà lẳng lặng hỏi: "Anh có thể bảo đảm vào lúc tôi không cẩn thận ngủ có người thời thời khắc khắc nhìn tôi, sẽ không xảy ra loại tình huống này nữa hay không?"
Anh cũng quay đầu lại nhìn cô.
Không nói ra được nhưng giờ khắc này bầu không khí đặc biệt kỳ diệu, trực giác của anh nói cho anh chuyện không đơn giản như lời cô miêu tả nhưng cô chỉ nhìn thẳng vào anh mà không nói một lời, đôi mắt đen nhánh không đáy giống như dựng lên đề phòng quanh thân.
Anh cũng không định miệt mài theo đuổi, chỉ muốn nói rằng việc này không phải việc khó, chỉ cần cô nguyện ý, thậm chí anh có thể tìm tới toàn bộ đội bóng phục vụ vì cô.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh so đo với người bệnh làm cái gì.
Nếu cô kháng cự, không đi cũng không sao.
Anh buông điện thoại: "Em quyết định."
"Tôi dán miếng hạ sốt thì khoẻ rồi, sau đó thì uống thuốc," giọng cô nhẹ nhàng, "Trong nhà có thuốc hạ sốt Tieba."
"Hẳn là có."
Nói xong phía sau lại không có động tĩnh, Bùi Hàn Chu quay đầu lại thì phát hiện cô lại thay đổi thành vẻ mặt vô hại rồi nháy mắt vài cái về phía anh: "Cái gì, ý ông chủ Bùi là muốn đi giúp tôi lấy thuốc sao?" Lại làm bộ khó xử mà nhướng nhẹ mày, "Như vậy không tốt lắm đâu......"
Bùi Hàn Chu không thể hiểu được đã bị sắp xếp:?
Xem ra lúc mà cô kêu mình là ông chủ Bùi chắc hẳn không có chuyện gì tốt.
Anh dựa nửa người bên hộc tủ, khoanh tay liếc cô: "Tham lạnh giống như em, cho dù tôi giúp em lấy một trăm miếng dán hạ sốt cũng vô dụng."
Cô lập tức ngoan ngoãn mà bò lên trên giường, dùng chăn quấn toàn thân, chỉ lộ ra một khuôn mặt trắng nõn tinh xảo rồi tranh công cười nói: "Như vậy được chưa?"
"......"
Khi Bùi Hàn Chu xuống lầu mới ý thức được có gì đó không ổn.
Vì sao cô có thể đúng lý hợp tình như vậy mà sai khiến anh.
Mà anh đường đường là tổng giám đốc Tại Châu, vì sao lại chấp nhận loại sai khiến này.
Người đàn ông đứng suy tư vài giây không có kết quả ở cầu thang, đầu tiên là an ủi bản thân, anh lấy dù sao cũng hơn lúc cô sinh bệnh lỗ mãng hấp tấp làm hư đồ; nhưng nghĩ lại, đồ có hư thì mua lại là được, anh kiếm tiền không phải vì cái này sao?
Cuối cùng BOSS Bùi dùng một loại tình cảm nhà từ thiện để thuyết phục mình, dù sao anh cũng là chồng, ngẫu nhiên cũng cần quan tâm vợ một chút.
Sau khi lấy viên thuốc anh lại tạm dừng vài giây, trong đầu chợt lóe lên biểu cảm khi cô nói "Anh có thể bảo đảm sẽ không xảy ra loại tình huống này" nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua và nhanh chóng bị cô che đậy bằng vui đùa khôn khéo.
Anh lắc đầu, không hề suy nghĩ nữa.
Nhận lấy miếng dán hạ sốt thì Lâm Lạc Tang xé mở túi đóng gói rồi ấn thứ gì đó lên trán mình, sau đó nằm xuống ngay tại chỗ và bắt đầu ngủ.
Trong phòng chỉ bật đèn bàn bên phía Bùi Hàn Chu, anh đang lật xem quyển sách bìa cứng trên tay, không có động tĩnh gì.
Trong lúc nhất thời bên tai Lâm Lạc Tang chỉ có tiếng hít thở và tiếng máy lọc không khí nhẹ nhàng chạy, hài hòa như vậy làm cô sinh ra một ảo giác về sự ấm áp.
Cô nhấc chăn lên, bởi vì thật sự là quá nóng nên nhịn không được thò tay ra.
Giây tiếp theo lại bị anh tóm được nhét vào.
Cô nghiêng đầu, "Tôi không thể tản nhiệt một chút sao?"
"Có thể," anh nói chuyện không nhanh không chậm, "Nếu ngày mai em muốn sốt tới 40 độ."
"......"
Vừa mới cảm thấy ấm áp quả nhiên là ảo giác của cô.
Lâm Lạc Tang nghiến răng, xoay người đi vào giấc ngủ.
Cũng may một đêm mộng đẹp.
Ngày kế, cô bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện đứt quãng.
Mở mắt ra, xuyên qua tấm rèm của căn phòng kế mơ hồ có thể nhìn thấy anh ở nói chuyện với máy tính ở phòng trong, hẳn là đang họp video.
Lâm Lạc Tang có thói quen ngủ nướng, sờ soạng ở trên giường một lát mới phát hiện điện thoại và máy tính của mình đều được đặt ở phòng trong.
Cô nhanh chóng kéo chăn ra tiến lên, tính toán tốc chiến tốc thắng lấy xong điện thoại máy tính thì chui về ổ chăn viết gì đấy.
Kết quả mới vừa chạy đến bên cạnh anh, sau khi tìm kiếm một hồi thì nghe thấy giọng nói không chút dao động của anh: "Hết sốt chưa."
Với giọng điệu này, người không biết còn tưởng rằng anh đang hỏi "Thiếu tôi 5 triệu khi nào trả".
Lâm Lạc Tang ôm máy tính rồi nghiêng đầu để anh cảm nhận, "Ừm."
Gương mặt của cô bỗng chốc tới gần mang theo mùi hương linh lan hơi ngọt, cả những sợi lông mềm mại trên má cũng hiện rõ.
Anh tạm dừng vài giây, lúc này mới vươn tay xé miếng dán hạ sốt của cô xuống, lòng bàn tay lại không đụng tới, chỉ là không tự nhiên lắm mà chuyển mắt qua: "Tung tăng nhảy nhót như vậy, xem ra là đã khỏe."
"Gần hết nhưng đầu còn hơi choáng váng."
Cô đứng ở tại chỗ nói xong, ánh mắt tuần tra của anh lại rơi xuống mũi chân của cô rồi sau đó mày hơi chau lại: "Mang dép vào."
Lâm Lạc Tang vốn tưởng rằng lấy xong thiết bị điện tử là có thể trở về, thêm nữa dưới đất được quét tước sạch sẽ cho nên mới lười mang dép, nghĩ thầm dù sao cũng đi có vài bước, ai ngờ lại bị anh hỏi làm cho chậm trễ, bây giờ thực sự cảm thấy dưới chân mình hơi lạnh
Nói xong lời này thì Bùi Hàn Chu tiếp tục bắt đầu xem báo cáo, mu bàn chân lại đột nhiên bị cái gì đó kéo kéo.
Anh cúi đầu, thấy ngón chân trắng nõn của cô lay lay, chui vào dép lê của anh.
Bùi Hàn Chu: "......"
Theo mắt cá chân của Lâm Lạc Tang dùng sức một cái, cô thuận lợi cởi hết được dép lê của anh sau đó cảm thấy mỹ mãn mang vào rời đi.
Anh im lặng nhìn theo cô nghênh ngang mà trở lại mép giường.
Hết lần này đến lần khác người phụ nữ này còn không hề hay biết, chui vào ổ chăn rồi đối diện với tầm mắt của anh, mí mắt hạ xuống, rất là vô tội mà chớp chớp mắt: "Không phải anh muốn tôi mang dép sao?"
Có một sự yên tĩnh trong video cuộc họp.
Vốn dĩ mọi người đều đang đợi tổng giám đốc nói chuyện, ai ngờ đợi cả một buổi chỉ chờ tới một câu "Hạ sốt chưa".
Mọi người nơm nớp lo sợ cho rằng tổng giám đốc đang mắng bọn họ bệnh cũng không nhẹ, sôi nổi lo lắng có phải bản kế hoạch của mình sơ suất quá nhiều hay không, cho đến khi nhìn thấy gương mặt của bà chủ thì mới buông xuống trái tim nhỏ, hiểu ra lời kia không phải nói bọn họ.
Vì thế ba phút kế tiếp, tầm mắt sống lâu của bọn họ tận mắt thấy bà chủ cướp đi dép lê của tổng giám đốc, hơn nữa vô cùng muốn ăn đòn mà nằm ở trên giường nháy mắt tựa như hạ chiến thư.
Đối mặt với chiến thư của bà nhà, tổng giám đốc cũng xác thật không nói nữa.
Im lặng trôi qua như thế, BOSS sẽ lãnh khốc vô tình mà nói "Không biết làm việc thì có thể lập tức cuốn gói rời đi", dựa theo kinh nghiệm phân tích như vậy, câu tiếp theo của BOSS với bà chủ rất có thể là "Không biết làm vợ tôi thì có thể biến ra khỏi nhà".
Sau đó, mọi người nhìn thấy tổng giám đốc nhướng mày, cũng không so đo với bất luận cái gì thậm chí cũng không đáp lại với chiến thư, mở ra một phần bản kế hoạch rồi bắt đầu công việc: "Vừa mới nói đến đâu rồi?"
......?
Điều này không giống với trong tưởng tượng á?
Nhưng chư vị cũng không dám sinh ra nghi ngờ với tổng giám đốc, dù sao tổng giám đốc cũng không so đo thì bọn họ có thể so đo cái gì, vì thế tiếp tục hăng say vào công việc, thuận tiện yên lặng khâm phục Lâm Lạc Tang ở trong lòng.
Lâm Lạc Tang đang nằm ngửa trong lòng mừng thần, thỏa mãn với mình vì cuối cùng đã đuổi kịp nhà tư bản vô lương tâm với tỉ số 1-1.
Sau một lúc vui vẻ cô mở ra phần mềm viết nhạc, lề mề đến bụng hơi đói mới đứng dậy đánh răng rửa mặt, thuận tiện nói với cô trợ lý nhỏ rằng cô muốn ăn bánh macaron dâu tây.
Ngày thường cô kiểm soát chặt chẽ việc ăn đồ ngọt, trừ khi bị ốm hoặc tâm trạng không tốt.
Nếu như bị sốt còn phải ăn salad rau dưa khô cằn vậy thì không khỏi quá độc ác với bản thân.
Ngay sau đó, cô trợ lý nhỏ nhắn gửi một tin nhắn nói rằng cửa hàng bánh ngọt cô thích hôm nay đóng cửa và hỏi cô có muốn mua ở nơi khác không.
Cô gục xuống đáp lại: 【 Không cần, chị chỉ thích tiệm này.
】
Tiệm bánh ngọt lúc mình thật vất vả mới yêu cầu lại đóng cửa, tựa như một đám mây đen chỉ đáp xuống ở đỉnh đầu cô cũng bắt đầu rào rạt mưa rơi.
Trong lòng Lâm Lạc Tang chuyển sang mưa nhỏ, mở ra điện thoại tìm kiếm hướng dẫn làm bánh Macaron nhờ vào đó lấp đầy sự trống trải của mình: "Ba lòng trắng trứng, một phần tư chén đường, máy xay sinh tố, thêm 3/4 cốc đường bột và một cốc bột hạnh nhân......"
Khi cô đọc đến lần thứ ba, người đàn ông mở họp xong muốn nghỉ ngơi không chịu nổi cơn quấy nhiễu này nên đi đến trước mặt cô, "Cuối cùng em đang đọc cái gì?"
"Tôi ăn không được anh còn không cho phép tôi đọc danh sách nguyên liệu sao!" Cô bi thương mà ôm chặt gối đầu, "Bánh macaron phô mai dâu tây của mẹ, mẹ rất nhớ con."
"......"
Anh rút ra điện thoại từ trong tay cô liếc mắt nhìn, khi đưa qua thì trầm giọng nói: "Ăn được rồi thì em sẽ không đọc nữa chứ?"
"Làm sao..." Lâm Lạc Tang thấy tư thế này của anh, "Chẳng lẽ anh có cách sao?"
Nửa tiếng sau, cô đứng tại bồn rửa nhìn người đàn ông thuần thục rây, khuấy, cho vào lò, khó có thể tin mà hỏi, "Vì sao anh còn biết làm đồ ngọt?"
Người đàn ông điều chỉnh nhiệt độ lò nướng, không thể hiểu được mà nhíu mày nhìn cô một cái, như là đang nói: Ngay cả trăm triệu tôi còn kiếm được, học cái loại thiểu năng trí tuệ này có gì khó.
Cô không nói gì nữa.
Bùi Hàn Chu xắn tay áo, chờ nướng Macaron của cô xong thì mình cũng nhanh chóng lấy dâu tây ra cắt thành khối, chuẩn bị xong sữa bò và tinh bột, sẵn sàng để làm một hộp sữa dâu nhỏ.
Muốn lấp kín miệng cô là một chuyện, anh quả thực có chút thèm ăn đồ ngọt bị cô nói trúng.
Lâm Lạc Tang nhìn ông chồng nhà mình ngựa quen đường cũ thì lập tức hoài nghi có phải anh bị hồn ai xuyên vào hay không, nhưng nghĩ đến hàng kẹo mút trên xe anh thường xuyên được đổi mới thì nhận ra rằng anh thích ngọt, vậy nguyện ý làm mấy thứ này cũng chẳng có gì lạ.
.
truyện đam mỹ
Một tiếng sau Macaron của cô lên bàn, căn cứ ý tưởng "Tui muốn chống mắt lên xem nhà tư bản vô lương tâm như ông có thể làm ra món ngon cỡ nào", Lâm Lạc Tang dùng sức cắn xuống một miếng, rồi sau đó cân nhắc một lát...!
Ngoài giòn trong mềm, hình như là ăn rất ngon.
Cô lại lần nữa mưa phùn chuyển trời trong xanh, liên tiếp giải quyết hết mấy cái.
Anh cũng ngồi ở đối diện cô, bắt đầu vừa lật bản kế hoạch vừa ăn đồ ngọt trong chén mình.
Khó có thể tưởng tượng được người đàn ông lạnh lùng chỉ có ba tông màu đen, trắng xám trong bộ quần áo hàng ngày lại thực sự nghiện ngọt, tâm trạng Lâm Lạc Tang phức tạp mà nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, lại mở miệng cắn một miếng phô mai nhỏ thơm mềm.
"Trong phòng bếp còn có một phần," anh đột nhiên mở miệng, giống như trên đỉnh đầu còn mọc thêm một con mắt, "Muốn ăn tự mình lấy, đừng luôn nhìn tôi."
"......!À, được."
Sau khi thỏa mãn cơn thèm ăn, lúc này Lâm Lạc Tang mới không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề nghiêm trọng hơn đó chính là màn thi đấu của cô ngày hôm qua.
Buổi bình chọn trực tuyến hẳn là chính thức kết thúc vào trưa hôm nay, ngày hôm qua bên kia của cô hỏng bét, nói vậy kết quả cũng là bị loại trừ, không có đường nào tiếp tục sân khấu 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》.
Mặc kệ thế nào cũng phải chấp nhận kết quả dù là không như ý muốn, Lâm Lạc Tang tiến vào website official để kiểm tra số phiếu bầu tại chỗ, quả thực không cao.
Nói như vậy, số phiếu tại chỗ và qua internet sẽ không kém quá nhiều, cho nên cô đạt hạng nhất với số phiếu tại chỗ thì trên mạng cũng là hạng nhất, vì vậy có thể ăn mừng trước.
Huống chi hát nhảy của ngày hôm qua vốn dĩ cũng chủ yếu là xem tại chỗ, hiện trường đã như thế, số phiếu internet càng không cần phải nói.
Cô không ôm hy vọng gì mà mở vào khu bình chọn, cô nhìn chằm chằm vài giây rồi dụi mắt để chắc chắn rằng mình có nhìn lầm hay không.
Tên "Lâm Lạc Tang" được khảm chặt ở vị trí số một, thanh tiến trình hiển thị số phiếu bầu đã gần đầy, gấp năm lần so với vị trí thứ hai.
......!Hả? Sao lại thế này?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...