(Typer MTY : Chương này bạn Bạch Dương edit để tên là “Bảo đại, bảo tiểu”nghe hơi gượng, nên mình đổi lại.)
Tại sao có thể như vậy? Lục Cẩm đi bên trong hành lang lạnh tanh của bệnh viện, trong đầu không ngừng vọng tiếng bác sĩ nói với hắn.
Hai người chỉ có thể giữ lại một!
Không nghĩ tới Vũ Vũ thể chất tự nhiên suy nhược như vậy, nhưng mà ngay cả hắn cũng không biết! Thế mà vẫn còn dụ hoặc Vũ Vũ vì hắn sinh đứa nhỏ.
Hắn đây là làm chồng kiểu gì?
Lục Cẩm ảo não đám mạnh tay vào bức tường lạnh băng, hai người chỉ có thể giữ lại một, hắn khẳng định sẽ lựa chọn Vũ Vũ. Nhưng Vũ Vũ thì sao? Cô cũng sẽ đồng ý sao? Bởi vì hắn có thể thấy được, Vũ Vũ cũng thật chờ mong, hơn nữa còn thực sự yêu đứa nhỏ này, nhìn ánh mắt cô liền có thể thấy được. Hay là hắn nên gạt Vũ Vũ, sau đó vụng trộm đem thai nhi xoá sạch, sau đó làm như vì không cẩn thận nên sẩy thai.
Được không, như vậy được sao? Lục Cẩm nhíu mày suy nghĩ, kỳ thật không thể thực hiện được. Nếu thật sự nói như vậy, Vũ Vũ khẳng định sẽ tự trách mình rằng chính cô không bảo vệ tốt đứa nhỏ. Nhưng mà xét đến hiện tại, đây là biện pháp tốt nhất không phải sao?
Nhưng là giấy làm sao bọc được lửa, sẽ có ngày Vũ Vũ biết được chân tướng này. Bởi vì bác sĩ tuyên bố, đồng thời cũng là nói cho Lục Cẩm, Vũ Vũ vĩnh viễn không thể có đứa nhỏ, bởi vì thể chất của cô không thích hợp mang thai.
Kỳ thật về điểm ấy đối với Lục Cẩm thật là không sao cả, đến lúc đó có thể nhận con nuôi hoặc nhận 1 đứa nhỏ của ai đó trong gia đình. Tuy rằng hắn quả thật thật sự thích có con, nhưng chỉ cần Vũ Vũ không có chuyện gì, hắn như thế nào cũng đều nguyện ý.
Nhưng trước mắt, rốt cuộc có nên đem chuyện này nói cho Vũ Vũ hay không! Hắn rất sợ hãi, sợ Vũ Vũ khi biết tin này sẽ phản đối, hắn thậm chí không biết nên đi an ủi như thế nào. Ông trời, người vì sao phải đối xử tàn nhẫn với Vũ Vũ như vậy? Cô đã tận mắt nhìn mẹ cô chết đi, vì sao người còn muốn cô tận mắt nhìn con cô chết đi!
Vì sao!
“Lục Cẩm, bác sĩ nói gì thế?” Cô vừa mở mắt ra liền thấy yêu nghiệt ngồi ở 1 bên, trên mặt có chút trầm trọng. Trong lòng không khỏi bất ổn, bởi vì cô rất ít nhìn thấy Lục Cẩm có biểu hiện như vậy.
“Vũ Vũ.” Lục Cẩm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cô bất an, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng đây không phải chuyện tốt, nhưng anh vẫn phải nói với em.”
“Ân, anh nói đi.” Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, trong lòng cô càng thêm lo lắng, hơn nữa lại dự cảm là khẳng định có liên quan đến đứa nhỏ trong bụng cô. Chẳng lẽ là đứa bé trong bụng xảy ra vấn đề gì sao?
“Bác sĩ nói với anh…”
Lục Cẩm vươn tay, đặt lên trên vai cô, “Bởi vì thể chất của em quá yếu, cho nên… e cùng đứa nhỏ, hai người chỉ có thể giữ lại một.”
Cô đôi mắt trợn to, không thể tin nhìn yêu nghiệt, khẽ cắn khoé môi. Tại sao có thể như vậy? Thể chất của cô rất yếu sao? Yếu đến mức cả đứa nhỏ cũng không thể giữ nổi sao? Cô nắm chặt tay yêu nghiệt, chậm rãi hỏi: “Nói như vậy chẳng phải gián tiếp bảo em không thể mang thai sao?”
“Đúng vậy.” Lục Cẩm nắm chặt hai tay của cô, gian nan gật đầu.
“Làm sao có thể…” Nước mắt cô chảy dài trên khuôn mặt, bỏ tay yêu nghiệt ra 1 bên, “tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy…?”
“Vũ Vũ, Vũ Vũ, không có việc gì, không có việc gì…” Lục Cẩm lập tức ôm chặt cô, cảm nhận được thân mình cô run nhè nhẹ, tim hắn như bị dao cắt.
“Cái gì mà kêu không có việc gì?” Cô đẩy tay yêu nghiệt ra, nhìn hắn, gắt gao cắn môi, “không nghĩ tới em ngay cả làm mẹ cũng không có tư cách.”
“Vũ Vũ…” Lục Cẩm nhíu chặt mày, tuy rằng lòng cô cũng biết yêu nghiệt giờ phút này tỏng lòng cũng chịu khổ sở, nhưng cô không khống chế được.
“Lục Cẩm, chúng ta giữ lại đứa nhỏ đi.” Cô vươn tay nắm lấy cánh tay Lục Cẩm, nhìn ánh mắt của hắn, nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Không, là nhất định phải giữ lại đứa nhỏ.”
“Vũ Vũ, em đang nói cái gì vậy? Đương nhiên là em phải sống, đứa nhỏ… còn có thể lại có…” Lục Cẩm hiển nhiên không đồng ý với quan điểm của cô, mặt mày càng ngày càng nhăn lại.
“Lục Cẩm, anh làm như thế là rất tàn nhẫn. Cho dù anh có giữ em lại, chẳng lẽ anh không biết em về sau cũng không thể mang thai sao? Anh như thế nào lại có thể sát hại con mình chứ?” Cô hét lên, sau đó dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn yêu nghiệt, “Lục Cẩm, van xin anh, nhất định phải giữ lại đứa nhỏ.”
“Vũ Vũ, đứa nhỏ có thể lại có, thật sự có thể lại có, em phải tin tưởng anh.” Lục Cẩm nhìn vào hai mắt của cô, hứa hẹn với cô, “Cho nên, hiện tại em nhất định phải nghe anh.”
“Làm sao có thể lại có? Anh nói cho em biết làm sao có thể lại có? Mượn người sinh dùm hay là nhận con nuôi?” cô không tin vào hứa hẹn của yêu nghiệt, nhìn hắn gằn từng tiếng nói: “Anh không cảm thấy đây là hài tử của anh sao?”
“Vũ Vũ, chúng ta không cần giữ lấy đứa nhỏ, chúng ta nhận nuôi 1 đứa nhỏ bên họ anh đi.” Lục Cẩm vươn tay đem tóc cô vuốt ra sau tai, mỉm cười, “Đời này, chỉ cần hai chúng ta thôi, được không?”
Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, cô nhất thời khóc thành tiếng, liều mạng lắc đầu nói: “Lục Cẩm, anh làm sao có thể như vậy, anh không thể chiều chuộng em đến mức như vậy, đến ngay cả nguyện vọng lớn nhất đều có thể vứt bỏ. Anh rõ ràng là thích con nít như vậy, bằng không sẽ không nói muốn cùng em sinh đứa nhỏ.”
“Là…” Lục Cẩm nhấp nháy môi, trong mắt hiện lên 1 tia thống khổ, “Nhưng là anh đã phạm một sai lầm lớn, bởi vì anh thiếu chút nữa đem em vào chỗ chết.”
Cô xem vẻ mặt yêu nghiệt, hơi hơi mở lớn miệng.
“Cho nên thừa lúc hiện tại còn kịp, anh phải đem điều sai lầm này sửa đúng tại đây.” Lục Cẩm đem bàn tay của cô đặt ở bên miệng khe khẽ hôn 1 cái, nhìn cô nói: “Cho nên, Vũ Vũ, em phải nghe anh, ngày mai bắt đầu dựa theo lời bác sĩ làm đi.”
“Anh nói bác sĩ muốn cứu em mà không giữ lại đứa nhỏ?” Cô trợn to hai mắt, không thể tin nhìn yêu nghiệt.
“Là, … cho nên kế tiếp bác sĩ sẽ dùng đợt trị liệu tiễn bước con gái của chúng ta.” Lục Cẩm gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt cô, chậm rãi nói.
“Em sẽ không đồng ý!” Cô dùng sức bỏ tay yêu nghiệt ra, sau đó che chở bụng nhỏ của mình, nhìn hắn trầm giọng nói: “Lục Cẩm, anh làm sao có thể tàn nhẫn như vậy? Dù gì cũng là con gái của anh.”
“Vậy em bảo anh phải làm thế nào, chẳng lẽ em nhẫn tâm bỏ anh 1 mình trên thế giới này sao? Em muốn giữ lại đứa nhỏ, anh làm sao không nghĩ tới? Nhưng là đối với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất!” Lục Cẩm vẻ mặt ảm đạm, thập phần thống khổ nói với cô.
“Tóm lại, em sẽ không đồng ý!” cô cắn môi, tựa đầu chuyển tới 1 bên.
“Em không đồng ý cũng phải đồng ý.” Lục Cẩm mặt không chút thay đổi nhìn cô, lạnh lùng nói: “ Anh sẽ cho em thời gian 1 tuần, 1 tuần qua đi bác sĩ sẽ nói cho em biết phải làm như thế nào.” Nói xong, Lục Cẩm xoay người đi ra phòng bệnh. Vừa qua khỏi cửa phòng, hắn liền dựa vào vách tường lạnh như băng, chậm rãi khép lại 2 mắt, nước mắt chảy xuống.
“Lục Cẩm, anh là người độc ác!” Cô cầm lấy gối ném mạnh vào cánh cửa, lấy tay che miệng lại không ngừng khóc, ông trời, người như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy…
Ngày hôm sau.
“Ai, nha đầu kia, xem mắt của con đều sưng lên kìa, đêm qua khẳng định không ngủ được rồi.” Bà nội ngồi bên giường bệnh, vẻ mặt đau lòng nhìn cô.
“Bà nội, người giúp cháu khuyên nhủ Lục Cẩm được không, làm cho hắn giữ lại đứa nhỏ.” Cô nhìn bà nội, khẩn cầu, hy vọng bà có thể giúp cô thuyết phục yêu nghiệt.
“Nha đầu a, kỳ thật ta cảm thấy A Cẩm làm như vậy là đúng, quả thật nó là phải cứu lấy mẹ.” Bà nội hơi thở dài, nhẹ giọng nói.
“Vì sao? Con trong bụng con là cốt nhục của Lục gia, vì sao các người muốn vứt bỏ nó?” Cô có chút kích động nhìn bà nội, tuy rằng cô biết bọn họ cũng thực gian nan, nhưng là cô muốn lại giữ lại đứa nhỏ này.
“Nhưng, con cũng là người nhà của Lục gia chúng ta a.” Bà nội cầm tay cô, vươn tay lau khô nước mắt trên mặt cô, “Đứa nhỏ trong bụng còn chưa sinh ra, cho nên cũng chưa có nhiều tình cảm đặc biệt với chúng ta. Nhưng con không giống với nó, trước không nói người chung quanh, hãy nói A Cẩm đi. A Cẩm đợi con suốt mười mấy năm, mười mấy năm nha bảo bối, con là không thấy được nó trước kia mỗi ngày chăm chỉ cùng cố gắng, đều là vì muốn mang lại cho con cuộc sống ổn định, vô lo vô nghĩ.”
“Nhưng cũng không thể như vậy mà lấy đi tính mạng con gái con.”
Cô lập tức cãi lại nói, tuy rằng hiểu những gì bà nội nói, nhưng cô còn cố chấp muốn giữ lại tính mạng đứa nhỏ.
“Nha đầu, con vì sao cố chấp như vậy?” Bà nội ánh mắt sắc bén nhìn cô, hy vọng có thể nhìn ra được chút gì. Nghe được bà nội nói như vậy, cô bên miệng lộ ra một tia cười khổ, chậm rãi nói: “Bà nội, bà có biết con thể chất rất yếu, về sau không có thể mang thai sao?”
Bà nội trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Cái này ra thật ra không nghe A Cẩm nói, nhưng cũng không quan trọng, chúng ta không phải gia tộc truyền thống, chỉ cần mọi người vui vẻ là tốt rồi.”
“Bà nội, người làm sao có thể nghĩ như vậy? Chẳng lẽ bà không biết Lục Cẩm rất muốn có đứa nhỏ sao? Muốn đến nổi điên sao? Các người như thế nào vì 1 người vô dụng, không tài cán gì như cháu mà không buông tha cho con gái của cháu?” Cô cảm thấy thực bất khả tư nghị, hoàn toàn không rõ bọn họ là nghĩ như thế nào.
“Bảo bối, ta chỉ có thể nói, con quá yêu A Cẩm. Con biết A Cẩm thực muốn có một đứa con, hơn nữa biết chính mình không có tài cán gì nên muốn vì A Cẩm mà sinh một đứa con, cho nên con nghĩ phải giữ lại đứa nhỏ, như vậy con ít nhất cũng hoàn toàn 1 nguyện vọng của A Cẩm. Nhưng là, ….” Bà nội nhìn cô, trầm giọng nói: “A Cẩm làm sao có thể không ngừng yêu con đây? Con không biết nó yêu thương đứa nhỏ điều kiện đầu tiên là cái gì sao? Đầu tiên là con phải hoàn toàn khoẻ mạnh!”
“Cho nên, bảo bối, con cẩn thận suy nghĩ đi. Tuy rằng đối với con đây là 1 lựa chọn gian nan, nhưng con phải biết rằng, chúng ta mọi người đều thực yêu thương con.” Bà nội vỗ nhè nhẹ chụp tay vào lưng cô, chậm rãi nói.
Yêu cô? Nhưng cô cũng thực yêu con gái của cô a. Nghĩ đến đây, nước mắt của cô lại không chịu thua kém chảy xuống dưới.
“Ai, đừng khóc, Vũ Vũ.” Bà nội rút khăn tay ra nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, nói với cô: “Ta biết con hiện tại tinh thần không ổn định. Tuy rằng ta thực không muốn nói câu này, nhưng ta vẫn tàn nhẫn nói với con 1 câu, hãy buông tha cho đứa nhỏ kia.”
Nghe được câu nói của bà, nước mắt cô chảy càng thêm mãnh liệt. Vì sao mọi người đều nói cô phải buông tha cho con gái của cô, không biết là rất ích kỷ sao?
“Ai, Vũ Vũ, bà nội đi trước, con hãy tĩnh dưỡng đi.” Bà nội nói xong, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Không được, cô không thể như thế liền buông tay như vậy, mọi người không giúp cô, cô đây đi tìm lão đại, cô ấy khẳng định sẽ giúp cô. Nghĩ đến đây, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho lão đại.
“Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Tắt máy… Cô chậm rãi buông di động, quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hai tay gắt gao bảo vệ bụng của cô. Con gái, con có biết ba ba là mong chờ con đến thế nào không? Mẹ thật vô dụng, mẹ thật sự vô dụng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...