“ A, đại BOSS, sao tự nhiên người lại làm thế? “ Hà Thụy Văn đẩy cửa ban công, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn Lục Cẩm cười nói.
Lục Cẩm quét mắt một cái, khóe miệng hơi nhếch tạo nụ cười, nói: “ Cô đi tìm mấy kẻ dở hơi để tán phét rồi.”
“ Kẻ dở hơi?” Hà Thụy Văn chớp chớp mí mắt, hỏi: “ Là mấy đồng nghiệp nữ ngày trước có phải không?”
Lục Cẩm gật đầu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “ Nhưng đối với cô ấy mà nói, họ là những chị em ruột thịt.”
Vũ Vũ, tại em mồ côi mẹ từ nhỏ, nhất định là do làm bạn cùng đám dở hơi kia, cho nên bây giờ em mới hoạt bát, đáng yêu đến như vậy.
Nhưng từ nay về sau, hãy để cho anh làm cho em mỉm cười.
Tại một nơi nào đó…
Cô rất nhanh đi về phía mà mình vô cùng quen thuộc, sau đó đẩy mạnh cửa, thở hồng hộc, liếc mắt nhìn một đám cầm thú, lấy hơi rồi hét lớn: “ Lũ cầm thú, ta đến tính sổ đây…”
“ Tính sổ gì? Muốn hành hung giết người àh?” Trịnh Phi Diễm thả bàn tay khỏi chuột máy tính, nhìn kẻ đang đứng ở ngoài cửa, hỏi: “ Vũ Vũ, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây thế? Nếu không nhầm thì em cũng mới đi có vài ngày, nhanh như vậy đã nhớ nhà mẹ đẻ sao?”
“ Chẳng nhẽ em cãi nhau với Lục Cẩm?” Truơng Mẫn nghi vấn nói.
“ Hừ, Vũ Vũ như thế nào, làm sao có gan mà cãi nhau với Lục Cẩm.” Lâm Gia Lệ khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.
“ Ai nói ?” Tuy rằng Lục Cẩm yêu nghiệt rất đáng sợ, nhưng mà không đến mức cô không dám cãi nhau với hắn.
“ Chỉ to mồm thôi, có thật em dám cãi nhau với hắn? Hắn nhe răng một cái là em hồn vía đã lên mây chứ nói gì tới chuyện cãi lại.” Trương Mẫn cùng chung chí hướng với Lâm Gia Lệ, nói phụ họa.
“ …” Cô@#$%
“ Thôi, thôi, Vũ Vũ, em nói thật xem, làm gì mà quay về đây?” Trịnh Phi Diễm đứng lên, thoáng chốc đã đứng trước mặt, nhìn chằm chằm vào mắt cô xem xét, nhẹ giọng nói: “ Không phải là cãi nhau với Lục Cẩm rồi chạy về đây đấy chứ? Làm sao lại thành kẻ vô dụng như vậy? “
“ Em…”
“ Bẩm lão đại, xưa nay Vũ Vũ vẫn luôn là một kẻ nhát gan, yếu đuối.” Trương Mẫn nói.
“ Lão đại ah, em cũng nghĩ như vậy đấy.” Lâm Gia Lệ tạt gió theo mưa nói.
“…” Thôi, quên đi, cô quyết định không cùng mấy chị em tốt kia so đo, sau đó bổ nhào vào lòng của Trịnh Phi Diễm lão đại, thủ thỉ nói: “Chị, em rất nhớ mọi người.”
“ Gì? Buồn nôn quá. Lâm Gia Lệ, chúng ta cũng nhanh đến ôm một cái nào.”
Trương Mẫn nói xong, vươn tay ra, bổ nhào vào trong lòng của Lâm Gia Lệ.
Lâm Gia Lệ lập tức tránh qua một bên, nhìn Trương Mẫn với ánh mắt chán ghét: “Chết tiệt, ai nói muốn ôm cậu vậy.”
“Ha ha” Trịnh Phi Diễm vươn tay ra, hơi dùng lực, xoa đầu cô, nói: “ Thì ra là thế, hiện tại, cuối cùng cũng biết chị tốt rồi sao?”
“ Biết, vẫn luôn biết mà.” Cô ra sức dùng lực mà gật gật đầu.
“ Thật sao, chị sởn gai ốc hết rồi nè”, Trịnh Diễm Phi dùng lực mạnh đẩy cô ra, đem tay đặt nên trán cô sờ một chút, nói: “Vẫn bình thường mà. Àh, mà bạn trai em đâu?”
“ Ở trong công ty ý, anh ấy nói lúc đi làm, em có thể đi chơi đâu tùy ý.”
“ Tốt như vậy?” Trong mắt Trịnh Phi Diễm hiện nên một tia kinh ngạc, sau đó nghiến răng oán hận nói ( cái này gọi là GATO đấy bà con ạ,hihi): “Tại sao bạn trai chị lại không đối xử với chị như vậy nhỉ? Không được, tối nay chị phải thẳng thắn đề nghị với anh ta mới được.”
“ Sang bên kia, em cảm thấy thế nào?” Lâm Gia Lệ đi đến bên cạnh, nhìn cô hỏi.
“ À…” Cô nghĩ, nếu không tính đến chuyện hắn hay động tay, động chân ở nơi công cộng, còn lại thì yêu nghiệt đối với cô rất tốt, vì thế cô gật gật đầu, nói: “Tốt ạ.”
Ai ngờ, vừa nói xong, cô đã bị Trương Mẫn nện cho một phát vào đầu, cô vội ôm lấy chỗ đau, vẻ mặt ai oán nhìn, hỏi: “Sao lại đánh em?”
“ Lâm Gia Lệ không hỏi ngươi vấn đề đấy.” Trương Mẫn đem ánh mắt tỏa sáng nhìn cô.
Nhìn Trương Mẫn lộ vẻ mặt khinh thường, phút chốc cô đã hiểu ra vấn đề, xác định lại vấn đề mọi người muốn hỏi, cô vội mở miệng chuyển đề tài, nhưng điện thoại bỗng réo.
Rút điện thoại ra, trên màn hình hiện chữ Yêu nghiệt
“Chuyện gì?” Cô liếc đám cầm thú đang nhìn cô chằm chằm, tất nhiên vừa rồi, các chị ấy cũng thấy màn hình điện thoại ghi Lục Cẩm, trong lòng cô không khỏi có chút nóng vội, nuốt nuốt nước miếng hỏi.
“ Ở bệnh viện?” Giọng nói truyền cảm của Lục Cẩm truyền đến
“ Ừ” thật ra cô muốn tránh đi chỗ khác nghe điện thoại, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Phi Diễm lão đại mỉm cười bí ẩn, cô lập tức xóa bỏ ngay dự định này.
“ Anh đang ở trước cửa bệnh viện, em đi ra đây một chút.” Lục Cẩm nói
“ Vâng”. Tuy rằng rất muốn hỏi tại sao Lục Cẩm lại tới bệnh viện này, nhưng mệnh lệnh của yêu nghiệt không thể không tuân theo, vì thế cô cúp điện thoại, nhìn đám cầm thú trước mặt nói: “ Các chị, em muốn đi ra ngoài, Lục Cẩm đến đây rồi.”
“ Vũ Vũ”. Trịnh Phi Diễm đặt hai cánh tay lên vai cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô xem xét.
“Vâng”. Cô có chút khó hiểu, chẳng nhẽ lão đại lại không đồng ý cho cô đi sao?
“ Nhanh như vậy đã quan hệ rồi sao?”. Trịnh Phi Diễm trong chớp nhoáng ánh mắt đã trở nên sáng long lanh, vẻ mặt kì quái nhìn cô.
Phốc…
Bên trong xe.
“Anh muốn đưa em về công ty sao?” Cô ngó đầu ra cửa xe nhìn đường xá, có vẻ không phải là con đường đi về công ty.
“ Công ty có chuyện cần ra ngoài giải quyết.” Lục Cẩm xoay nhẹ vô lăng, nhẹ giọng nói.
“ Vậy anh muốn đưa em đi cùng àh?” Cô nghi vấn hỏi
“ Đi gặp mẹ anh.” Lục Cẩm liếc nhìn cô một cái, nói.
“ Hả?” Cô nhất thời mở to hai mắt, không phải chứ? Vì sao lại gấp rút muốn cô đi gặp người lớn vậy? Bởi vì nếu như theo lời hắn nói muốn cô đi gặp mẹ, vậy chẳng phải là đến nhà hắn sao, mà nếu đến nhà hắn thì sẽ gặp thành viên trong nhà hắn, mà trong đấy, sẽ có bố của hắn, mà bố hắn thì…( bà cô này sao suy luận sâu xa quá vậy???)
“Này, có thể không đi có được không?” Trong lòng cô đầy nỗi sợ hãi, các cụ bảo rồi, quay đầu là bờ, cô thật sự không nghĩ nhanh như vậy đã đi gặp trưởng bối nha.
“ Đừng sợ.” Lục Cẩm cười cười, nhìn đèn đỏ phía trước, sau đó nhìn cô nói: “Mẹ anh hiền lắm, trước kia em đã từng gặp qua, chẳng qua là em đã quên mà thôi.”
“ Sặc…phải không?” Cô nghĩ nghĩ, trước đây cô đã từng gặp mẹ của yêu nghiệt ư?! Nhưng cái này không phải là vấn đề trọng điểm, mà quan trọng là trong nhà hắn đâu phải có mỗi mình mẹ hắn, cô đưa ánh mắt ai oán nhìn yêu nghiệt: “Nhưng bên trong nhà anh còn có những người khác mà.”
“ Ai nói là đến nhà của anh?” Lục Cẩm cảm giác được sự sợ hãi trong lòng của cô, nhẹ giọng nói : « Chúng ta đến khách sạn ăn cơm mà, chỉ có ba người chúng ta mà thôi. »
« Thì ra là như vậy. » Cô nhẹ nhõm thở ra một hơi, không biết vì sao, nhưng khi nghe hắn nói chỉ có ba người cùng ăn, sự sợ hãi trong cô biến mất.
« Đến nơi rồi, xuống xe đi. » Lục Cẩm giúp cô mở cửa xe, chìa bàn tay thon dài hướng về phía cô.
Cô đặt bàn tay của mình vào bàn tay thon dài ấy, một sự ấm áp lan tỏa.
Trong khách sạn
Cô ngồi bên cạnh yêu nghiệt, ngồi phía đối diện là mẹ hắn, hắn có nhiều nét giống bà, trong lòng cô thầm tán thưởng, bà chăm sóc da rất tốt, làm cho cô không thể đoán tuổi.
« Vũ Vũ, cô cuối cùng cũng gặp lại được con, con còn nhớ cô không ? » Mẹ yêu nghiệt khẽ mỉm cười, thật sự là bà rất vui vẻ.
« Hix… Cháu thật có lỗi, trí nhớ của cháu rất tệ, cho nên… » Cô có chút ngượng ngùng nhìn bà nói.
« Không sao cả, quan trọng nhất bây giờ là có thể gặp lại được con, cô rất vui. » Yêu nghiệt mẹ vươn tay, khẽ nắm lấy bàn tay của cô đang đặt trên bàn, cười nói.
« Vâng ». nhìn thấy bà nhiệt tình như vậy, cô chỉ biết gãi gãi đầu, trong lòng có chút thẹn thùng.
« Đúng rồi, các con định bao giờ sinh con », bỗng nhiên, mẹ yêu nghiệt chuyển đề tài, ánh mắt chuyển qua lại giữa cô và yêu nghiệt, vẻ mặt đầy sự chờ mong, nhìn bọn cô nói : « Mẹ rất muốn bế cháu nội »
Sặc…Cô bị mẹ yêu nghiệt dọa cho tới mức đem hết nước trong mồm phun ra, trong lòng thầm nghĩ, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
« Mẹ, mẹ không cần lo lắng, rất nhanh sẽ có. » Lục Cẩm rút ra chiếc khăn tay, khẽ lau nước dính trên miệng cô.
« Kìa cô » cô nhìn bà, nhẹ giọng nhắc nhở cho bà biết : « Cháu hiện giờ mới 22 tuổi thôi. » Cô cũng không muốn sớm như vậy mà đã phải làm mẹ.
Bà nghe liền hiểu ngay ý tứ của cô, bà cười nói : « Trước đây, bằng tuổi của con thì đã tay trái dắt một đứa, tay phải dắt một đứa, trên lưng cõng một đứa rồi đấy. »
…Trước đây của bà là mấy chục năm trước vậy? Lòng cô thầm than, làm sao có thể so sánh với thời đại bây giờ được chứ ? cô nhìn mẹ yêu nghiệt mà nói : « Cô yên tâm đi, cháu khẳng định là sẽ có. » Nhưng vấn đề chính là bao giờ.
« Vậy các con định bao giờ kết hôn ? » bà hỏi tiếp.
« Mẹ, mẹ cứ hỏi như vậy sẽ dọa con dâu chạy mất đấy. » Lục Cẩm buồn cười nhìn mẹ mình nói.
« Vũ Vũ, con đừng có sợ. » Bà vươn tay, đem bàn tay cô đặt trong đôi tay của bà nâng lên, vẻ mặt đầy chờ mong, nhìn cô nói : « Hãy dũng cảm lấy con trai cô đi, cô sẽ đối xử với con thật tốt . »
« Mẹ, sao lại bảo là dũng cảm, lấy con mà mẹ làm như cô ấy chuẩn bị đi chiến đấu vậy. » Lục Cẩm bất đắc dĩ than thở.
« … » Cô không biết mình phải nói gì lúc này, chỉ khẽ cười một cách ngây ngô.
« Thưa ngài, đây là món đầu tiên. » Một phục vụ mỉm cười đứng bên cạnh bàn, đặt một cái đĩa xuống.
« Oa, thì ra là xốt vang món mẹ thích nhất. » Nhìn đĩa thức ăn người phục vụ mang ra, mẹ yêu nghiệt vội vàng nói.
« Ha, đồ ăn thật nóng sốt, chúng ta cùng ăn nào. » Mẹ yêu nghiệt cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt bò to vào trong bắt cô, cười nói : « Con, ăn nhiều một chút. »
« Vâng », Cô khẽ gật đầu, trong lòng vô cùng cảm động.
« như vậy về sau mới có thể sinh được nhiều con » Bà nói tiếp.
« … » Cô, cô đang ép cháu sao ? cô thật sự bối rối.
Trên đường trở về.
« Hôm nay mẹ anh có làm em sợ không ? » Lục Cẩm lái xe, liếc nhìn cô rồi hỏi.
« Tất nhiên là không rồi, em cảm thấy mẹ anh thật sự rất đáng yêu. » Cô lập tức đáp.
« Vậy sao suốt từ nãy tới giờ, em lại im lặng không nói gì ? » Lục Cẩm nghi hoặc hỏi.
« Bởi vì… » Cô nhíu nhíu mày, giựt giựt tóc, sau đó nhìn yêu nghiệt nói : « Mẹ anh cho em có cảm giác, rất giống với một người. »
Lục Cẩm nét mặt không thay đổi, lái xe vào vệ đường rồi tắt máy, sau đó nhìn cô, vươn tay lên nghịch nghịch cằm cô, nói : « Vũ Vũ, mặc kệ mẹ anh giống người nào, tất cả đều đã là quá khứ, em hãy chỉ nhìn về phía trước, được chứ ? »
« Vâng », Nghe giọng điệu đầy mê hoặc của yêu nghiệt, cô khẽ gật đầu.
« Yên tâm, từ nay trở về sau, anh sẽ luôn bên cạnh em. » Lục Cẩm đem tay về, khởi động ô tô.
« Vâng » Cô lai gật đầu, ủa ? Khoan đã, cô lập tức nhìn chằm chằm yêu nghiệt, hỏi : « Anh muốn mang em đi đâu ? »
« Về nhà . » Lục Cẩm đáp
« Về nhà ? Nhà nào ? Nhà của anh àh ? » Cô chậm rãi mở to hai mắt, không phải chứ ?
« Chứ không thì đi đâu ? » Lục Cẩm nhìn cô, nhíu nhíu mày.
« Về ký túc xá của công ty. » Cô nhanh nhảu đáp, yêu nghiệt mang cô về nhà tuyệt đối không có ý tốt đẹp.
« Công ty không có ký túc xá. » Yêu nghiệt cười cười, nhìn về phía cô, trong ánh mắt chợt sáng lên, nói : « Yên tâm, anh sẽ không ăn em. »
Không ăn mới là lạ !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...