Đi tắm suối nước nóng xong, khi trở về bệnh viện, cô đẩy cửa phòng viện trưởng, có chút ngượng ngùng đứng bên ngoài phòng.
“Làm gì mà lén lút như vậy?” Ánh mắt Trang Minh từ trên văn kiện chuyển qua trên mặt cô, mở miệng hỏi.
“Viện trưởng…” Cô cúi đầu không biết mở miệng như thế nào, bởi vì nếu yêu nghiệt vì cô vẫn ở trong bệnh viện, cô thật sự thực ngượng ngùng, dù sao không thể chậm trễ công việc mọi người như vậy? Hơn nữa, mấy ngày nay đi tắm suối nước nóng, cô thật sự bị những việc cảm động của yêu nghiệt mà rối tinh rối mù. Cho nên, cô hơi hơi hướng viện trưởng cúi đầu, mang theo xin lỗi nói: “Viện trưởng đại nhân, ngại quá, tôi xin từ chức.”
“Nga, là vì Lục Cẩm.” Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, Trang Minh mỉm cười nhìn cô đỏ mặt.
“Vâng.” Cô gật gật đầu, di, vì sao viện trưởng đại nhân tuyệt không kỳ quái?
“Là muốn đến nơi làm việc của Lục Cẩm sao?” Trang Minh hỏi.
“Vâng.” Cô lại gật gật đầu.
“OK, cô đi đi.” Trang Minh vung tay lên, ý bảo cô có thể rời đi.
“Viện trưởng đại nhân, anh thật tốt quá.” Cô mang vẻ mặt cảm động nhìn hắn, dù sao khi cô vừa tốt nghiệp, tại thời điểm không biết xin việc ở đâu, là viện trưởng đại nhân hảo tâm thu lưu cô, tuy rằng lúc ấy là lão đại bắc cầu mở lối. Sau khi hướng viện trưởng đại nhân cung kính khom lưng, cô xoay người rất nhanh đi về hướng văn phòng tập trung các cầm thú.
Vừa đẩy cửa ra, liền thấy nhóm cầm thú đều ngồi ở vị trí mình làm việc, nghĩ đến về sau không thể cùng các cô công tác tại một chỗ, cô nhất thời cay cay sống mũi, nhìn các cô hô: “Cá cầm thú —— “
“Gì vậy?” Lâm Gia Lệ ngẩng đầu liếc cô một cái, lập tức cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
“Điên rồi.” Trương Mẫn khinh bỉ liếc cô một cái, cũng cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
“Có chuyện nói mau, đừng thần kinh mãi thế.” Trịnh Phi Diễm cũng không ngẩng đầu lên, nói thẳng.
Đàn cầm thú này, cô nhất thời xấu hổ, hít sâu một hơi, hướng các cô nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi nhóm cầm thú, em mới xin đi từ chức, viện trưởng đại nhân đã đồng ý.”
“Cái gì? !”
Cô vừa nói xong câu đó, các cầm thú đồng loạt ngẩng đầu vẻ mặt tức giận nhìn cô, nhất là lão đại Trịnh Phi Diễm, lập tức vọt tới trước mặt cô, hai tay chống thắt lưng trừng đôi mắt phượng nhìn cô hỏi: “Em lại dám từ chức?! Ông xã cũng tự tiện quyết định đồng ý cho em rời đi? Không được, để chị đi làm thịt hắn!”
Phía sau Trịnh Phi Diễm, các cầm thú còn lại cũng đều vọt tới trước mặt cô, biểu tình giống nhau như đúc nhìn cô.
“Đừng đừng đừng, ” Cô ngay lập tức vươn tay ngăn cản, nội tâm thập phần tin tưởng lão đại nói được thì làm được khẳng định sẽ đi làm thịt viện trưởng, tuy rằng mỗi lần đều bị viện trưởng hạ gục ở trên giường mà thôi. Cô nhìn ánh mắt lão đại, nói: “Lão đại, chị nghe em giải thích trước đã.
“Được, em nói đi, không nói được lý do làm mọi người chúng tôi tâm phục khẩu phục, em cũng đừng mơ rời khỏi văn phòng này.” Trịnh Phi Diễm bắt tay đặt ở trên vai cô, dùng sức vỗ vỗ, cười như có như không nhìn cô nói nói: “Nhớ kỹ, trăm ngàn phải làm các chị đây tâm phục khẩu phục, nói cách khác, chị cũng không biết chị sẽ thế nào.”
Nhìn ánh mắt tà ác của lão đại, cô có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, sau đó lập tức giải thích nói: “Là thế này, một thời gian trước yêu nghiệt kia… Nga không, Lục Cẩm nói cho em biết, anh ấy vì em mới đến bệnh viện , các chị cũng biết sau khi anh ấy đến bệnh viện sẽ không thể lại quan tâm đến chuyện ở công ty, em cảm thấy anh ấy vì em như vậy thật sự ngại quá. Đương nhiên em cũng có nhiều lần khuyên anh ấy trở về công ty, nhưng anh ấy vẫn không chịu đi, trừ phi em đến công ty Lục Cẩm hoặc là gả cho anh ấy mới bằng lòng. Mà em lại không muốn lập gia đình sớm như vậy, cho nên sau khi suy nghĩ kĩ, em quyết định vẫn là nên đến công ty anh ấy công tác trước.”
Nói xong, cô có chút lo lắng nhìn biểu tình nhóm cầm thú trước mắt, bởi vì cầm thú này thật sự đối xử với cô tốt lắm tốt lắm; hơn nữa lúc trước cùng các cô ấy ở chung một ký túc xá, mọi người từng hứa hẹn qua, không đến lúc lập gia đình ai cũng không thể rời khỏi mọi người, cho dù gả cho người, không phải bất đắc dĩ, không được rời đi.
Ai ngờ, lão đại cùng nhóm cầm thú phía sau nhất thời hoan hô một tiếng, người người chạy đến trước mặt cô thay phiên ôm cô một chút, sau đó lão đại kéo đàn cầm thú này ra, vui sướng trong đôi mắt phượng không cần nói cũng biết, nhìn cô nói: “Bạn Ly Vũ Vũ, rốt cục em cũng thông suốt rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Trương Mẫn phụ họa nói.
“Đầu heo rốt cục thông suốt .” Ngày thường mặt băng Lâm Gia Lệ lai lộ ra biểu tình vui mừng nhìn cô, làm cho cô ngạc nhiên không thôi.
“Chị… Các chị không trách em sao?” Cô có chút không rõ hỏi, bởi vì vừa rồi nhóm cầm thú, ai ai cũng đều mang vẻ mặt tức giận nhìn cô, làm cho cô kinh hồn táng đảm không thôi.
“Sao trách em, em được một người đàn ông tốt như vậy bảo hộ, chúng tôi ước gì em chạy nhanh lao vào vòng tay của anh ta, ” Trịnh Phi Diễm nhìn cô cười quyến rũ, tiếp tục nói: “Kỳ thật lúc Lục Cẩm vừa mới bắt đầu đến bệnh viện là các chị đã vì hắn suy nghĩ đủ cách, còn có đi tắm suối nước nóng, cũng đều là các chị an bài , chính là làm cho đầu heo như em nhanh chút thông suốt. Quả nhiên trời không phụ người có lòng a, em rốt cục nghĩ thông suốt rồi.”
“Nhưng mà em đừng có nghĩ bậy, Lục Cẩm quả thật là nam nhân tốt các chị đây mới có thể giúp anh ta, bằng không anh ta mơ cũng đừng nghĩ.” Lâm Gia Lệ bổ sung nói.
“Dạ.” Cô lập tức ôm lấy lão đại, trong lòng cảm động rối tinh rối mù, cuộc đời có đàn cầm thú này, cô không tiếc nuối.
“Uy uy , em đừng có đem nước mũi cọ lên quần áo của chị đó, bằng không chị sẽ không tha cho em.” Trịnh Phi Diễm hét lớn.
“Thật cám ơn các chị.” Cô nhìn đàn cầm thú, hé miệng cười với các cô.
“Nha, chị chịu không nổi, sao vẻ mặt ngốc như thế cũng trưng ra chi vậy.” Lâm Gia Lệ giả vờ nôn khan.
“Được rồi, ngưng nói nhảm đi, tối hôm nay mọi người cùng đi ra ngoài hát K đi. Nhớ kỹ, chỉ có nhóm cầm thú chúng ta thôi, không cho phép cho người yêu của mình biết đó đi.” Trịnh Phi Diễm quét ánh mắt cảnh cáo liếc chúng cầm thú một cái rồi nói.
“Yee, chúng ta đã lâu không có tổ chức đại hội cầm thú của chúng ta.” Trương Mẫn nhất thời hoan hô nói.
“Đúng vậy, tôi phỏng chừng máy ca hát đều sẽ bị chúng ta hủy đi.” Lâm Gia Lệ cười ha ha, trong mắt cũng vạn phần chờ mong.
“Vậy quyết định như vậy, tan tầm chúng ta đi.” Trịnh Phi Diễm vỗ tay một cái, đem chuyện này quyết định xong.
Ban đêm, một phòng KTV thuê gần đó, truyền đến tiếng gầm rú của các cầm thú.
“Có con chim nhỏ ngã xuống… Ngã xuống… Ngã xuống…” Lâm Gia Lệ cầm micro, nhìn màn hình lớn tiếng hát.
Trương Mẫn ngồi ở bên cạnh chịu không nổi che lỗ tai, nhíu mày nhìn Lâm Gia Lệ nói: “Chi hai cho tôi xin đi, là rơi xuống nước không phải ngã xuống, cho dù không biết hát cũng đừng bóp méo ca từ người khác như vậy chứ.”
“Mặc kệ, chính là ngã xuống, ” Lâm Gia Lệ xoay người, cầm micro nhìn Trương Mẫn lớn tiếng rống lên: “Có người tên Trương Mẫn ngã xuống… Ngã xuống… Ngã xuống…”
“Cậu đi ăn phân đi.” Trương Mẫn vẻ mặt ghét bỏ, dung sức đẩy mạnh Lâm Gia Lệ ra.
“Ha ha ha, cậu còn nói mình, chính cậu cũng nói sai rồi, cái đó kêu ‘Chết’ không gọi là ‘Phân” , biết chưa?” Lâm Gia Lệ cười càng thêm điên cuồng.
“Cậu, cái con heo này, xem tớ thu thập cậu như thế nào.”
“Đến a đến a.”
Cô cười xem hai người kia cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên một bàn tay khoát lên trên vai cô, quay đầu nhìn lại, thì ra là Trịnh Phi Diễm lão đại.
“Vũ Vũ, yên tâm đi. Kỳ thật Lục Cẩm đó đã sớm muốn đến bệnh viện tìm được em rồi , nhưng chị nói anh ta phải qua được khảo nghiệm của chị cùng nhóm cầm thú còn lại mới được, vì thế Lục Cẩm trải qua tầng tầng cố gắng thông qua toàn bộ khảo nghiệm cầm thú, hơn nữa Lục Cẩm cùng ông xã chị cũng là bạn bè nhiều năm, chị cũng có hỏi qua anh ta làm người như thế nào với ông xã chị rồi, ông xã cũng nói không tồi. Cho nên thôi, ” Trịnh Phi Diễm dùng sức vỗ vỗ bả vai cô, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi, cacsc chị đã kiểm tra giúp em rồi.”
“Chị ” nghe thấy lời ấy, trong lòng cô vô cùng cảm động, thập phần muốn khóc, nhưng là cô biết lão đại không thích người khác đang lúc vui vẻ lại khóc, cho nên cô cố gắng nén nước mắt xuống, phốc đến trên người lão đại ôm chặt lấy cô, “Chị, cám ơn chị.”
“Uy uy uy , còn các chị thì sao? Em cũng không thể ích kỷ như vậy a.” Lúc này, nhóm cầm thú còn lại đều bất mãn hô.
Vì thế, cô đứng lên đi đến trước màn hình đối mặt với nhóm cầm thú này, hướng các cô khom người chào, lớn tiếng nói: “Nhóm cầm thú, phi thường cảm tạ các chị.”
“Ha ha ha, Trương Mẫn, tôi thấy Ly Vũ Vũ, không nghĩ tới cô cũng có.” Lâm Gia Lệ thập phần ngạc nhiên hướng Trương Mẫn hô.
“…” Cô chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn các cô.
“Không phải chứ, ” Trương Mẫn vẻ mặt không thể tin, sau đó có chút ái muội liếc cô một cái, quay đầu nhìn Lâm Gia Lệ nói: “Nhưng mà vậy cũng đúng, người ta có thể có tình yêu ‘Dễ chịu’, có thể không cầu có sao?”
“Nha, đúng thật a” Lâm Gia Lệ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhìn cô nói nói: “Ôi chao ôi chao, không bằng em hướng màn hình cúi đầu một chút, để cho chúng tôi nhìn xem màu sắc nội y của em như thế nào.”
“…” Khóe miệng cô nhẹ nhàng co giật , đàn cầm thú a.
“Gì, chỉ có mình cô thôi, đừng đem chúng tôi gộp vào, chúng tôi không phải là cô, tiểu sắc nữ, ” Trịnh Phi Diễm vung tay đẩy Lâm Gia Lệ ra, nhìn cô hét lớn: “Ly Vũ Vũ, chính em tự giác nói cho chúng tôi biết màu sắc quần lót của em là màu gì.”
“…”
Trong bệnh viện.
Cô đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh yêu nghiệt, quả nhiên thấy yêu nghiệt một thân bệnh phục màu trắng nằm ở đó.
Lục Cẩm nhẹ nhàng quét mắt liếc cô một cái, cười nói: “Như thế nào? Hôm nay vũ khí tùy thân của em lại không mang đến.”
“… Đó không là vũ khí tùy thân của em.” Cô trừng mắt nhìn anh ta một cái, cãi lại nói, “Hơn nữa đã lâu em cũng không có mang theo châm đồng đến đây mà.”
“Vậy à?” Lục Cẩm nhíu nhíu tuấn mi, nhẹ giọng nói: “Vậy sao lần này hai tay em lại trống trơn không mang theo gì thế? Không giống phong cách của em chút nào.”
“À…” Cô nghĩ nghĩ, sau đó đi đến trước mặt yêu nghiệt, nhỏ giọng nói: “Em sẽ đến công ty anh làm việc nha.”
Trong nháy mắt, mắt Lục Cẩm hiện lên một tia kinh dị, giống như không xác định được hỏi: “Em vừa rồi là nói muốn đến công ty anh làm việc?”
“Dạ.” Cô nhìn yêu nghiệt gật gật đầu muốn nói lời này anh tuyệt đối có thể tin tưởng,”Em đã từ chức, lúc nào cũng có thể rời đi.” Sau đó, cái trán của cô nháy mắt bị ngón tay yêu nghiệt bắn một cái.
“A…” Cô đau đến thở mạnh một hơi, vẻ mặt bất mãn nhìn yêu nghiệt nói: “Anh sao lại búng trán em?”
“Anh thực may mắn, em rốt cục đã nghĩ thông suốt, anh còn tưởng rằng muốn đầu heo như em thông suốt, thời gian ít nhất phải hai ba năm.” Lục Cẩm suất khí thu tay lại, cầm lấy di động ở bàn bên cạnh gọi điện, “Quản gia, phái người đến phòng bệnh thu thập mọi thứ.” Nói xong, Lục Cẩm đứng dậy bắt đầu cởi quần áo của mình.
Cô nháy mắt xoay người, may mà lúc trước cô đã được giáo huấn qua, bằng không lần này lại nhìn rõ ràng toàn thân cao thấp của yêu nghiệt. Được rồi, tuy rằng cô cũng xem qua không ít.
“Đi thôi.” Lục Cẩm dắt tay cô, hướng bên ngoài phòng bệnh đi đến.
“Thật là nhanh” Cô vẻ mặt kinh dị nhìn yêu nghiệt, không đến một phút đã thay xong quần áo
“Đương nhiên, ” Lục Cẩm cười cười, nhìn cô hỏi: “Có thể nói cho anh biết, là ai làm cho em thông suốt nào?”
“Vì sao anh lại nghĩ là có ai làm cho em thông suốt ?” Cô khó hiểu nhìn yêu nghiệt, tuy rằng trước đó hướng viện trưởng từ chức sau lại nghe nhóm cầm thú nói, nhưng là tại thời điểm đó trong lòng cô vẫn còn nhiều chỗ không chắc chắn được, dù sao… Nhưng sau khi nghe lão đại nói, cô mới càng kiên định ý muốn từ chức.
“Bởi vì anh là bạn trai của em, ” Lục Cẩm ngược lại cầm tay cô bỏ vào túi quần, cười nói: “Nếu bạn trai em mà không hiểu em, thì còn có ai có thể hiểu rõ em.”
“Thật sự là…” Cô hé miệng, nghe yêu nghiệt nói nước mắt cô sắp trào ra, nhìn yêu nghiệt nói: “Vì sao anh cùng nhóm cầm thú giống nhau đến như vậy, đều làm cho em cảm động như thế?”
“Thì ra là đám dở hơi kia.” Lục Cẩm suy nghĩ chút, nói: “Nhưng chỉ có đám dở hơi kia nói, mới có thể lọt vào lòng em.”
“Đó là đương nhiên.” Cô ngẩng đầu lên, thập phần kiêu ngạo nói.
“Anh sẽ an bài em làm trợ lý của anh, không ý kiến gì chứ?” Lục Cẩm nhìn cô, trưng cầu ý kiến của cô.
“Trợ lý là làm cái gì? Nói trước quá khó khăn em sẽ không làm đâu.” Cô vội hỏi nói, dù sao yêu nghiệt thân là người sáng lập XL, trợ lý hắn hẳn là cần biết rất nhiều thứ phức tạp, như là ngôn ngữ; vì thế, cô bổ sung: “Em không biết tiếng Anh không biết tiếng Pháp không biết tiếng Nhật Bản, tóm lại ngoại ngữ gì cũng không biết, chỉ biết tiếng Trung thôi. Còn nữa, còn nữa, em càng không biết sử dụng máy vi tính nga, là một kẻ mù máy tính.”
Lục Cẩm nhìn bộ dáng khẩn trương của cô nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Em a, anh nên để em làm gì mới tốt đây?”
“ Ngừng, nói mau, em rốt cuộc thích hợp hay không?” Cô thoáng lo lắng hỏi, bỗng nhiên cảm thấy cô từ chức có phải quá nhanh hay không, dù sao bây giờ cô chỉ có công việc là y tá, cái khác cô thật sự không từng làm qua.
“Đừng nóng vội.” Lục Cẩm dừng chân, nhìn thẳng vào mắt cô, ôn nhu nói: “Nếu như em không thích hợp, trước đây anh sẽ không bảo em đến công ty anh công tác, phải nhớ kỹ, bạn trai em sẽ không làm chuyện gì bất lợi với em.
Cô ngơ ngác nhìn vào mắt yêu nghiệt, giống như cô đang ở trong bóng đêm vùng vẫy, lòe lòe sáng lên, mị hoặc vô cùng.
Lục Cẩm tựa vào bên tai cô, bạc môi khẽ mở, thanh âm gợi cảm nháy mắt
nhập vào đầu cô, “Đã hiểu?”
“Vâng.” Cô có chút ngây ngốc, không tự chủ gật gật đầu.
Nha NO, cô đang làm gì vậy? Làm sao có thể bị mê hoặc dễ dàng như vậy? Cô dùng sức lắc lắc đầu, nhìn yêu nghiệt, trừng mắt to hỏi: “Anh mau nói cho em biết, làm trợ lý của anh rốt cuộc phải làm gì?”
Lục Cẩm thập phần yêu nghiệt nhìn cô, khóe miệng cong lên nói: “Tùy em, đương nhiên nếu em có thể cung cấp phục vụ đặc biệt là tốt nhất, đó là chúng ta cùng nhau ở trên giường vận động. Yên tâm, bên trong phòng nghỉ của anh có đặt một cái giường thật lớn, dư sức chứa hai ta.”
“…” Khóe miệng cô co giật, trong lòng thầm mắng: Biến thái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...