Thù Man đứng dựa người trên cửa sổ ngoài hành lang, lẳng lặng lấy ra một điếu thuốc. Mỗi một lần hút, cô đều hít vào một hơi thật sâu để cho khói thuốc tràn vào phổi rồi bay theo đường mũi ra ngoài, sau đó biến mất trong không khí.
Bỗng dưng cô cảm thấy hơi choáng váng, cái loại cảm giác này vô cùng tuyệt hảo, thân thể trở nên bồng bềnh như đang ở trên mây vậy.
Thù Man cho rằng, cảm giác say mê khói thuốc này giống như bị say rượu, mang theo cảm giác ưu thương nhè nhẹ.
Chẳng biết cô ta đã hiện ra từ lúc nào, đang cùng cô đứng ngắm cảnh đêm.
Bên tai Thù Man là giọng nói của cô ta, vẫn trong trẻo và êm tai như cũ
Cô ta nói: Thù Man à, tôi có cảm giác bản thân mình giống như một dây leo to lớn vậy, thích quấn trên thân thể của đàn ông, xem bọn họ như liều thuốc tốt nhất của mình. Cả người liền ôm chặt lấy anh ta, đồi gối lên bả vai. Thân thể của người đàn ông chính là ngai vàng của tôi.
Tôi lại càng thích được người ta ôm ấp nữa, đem mặt mình vùi vào ngực của họ, lại cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, gần như sắp biến mất.
Thù Man đem điếu thuốc đã cháy gần hết bỏ ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nhìn cô ta, nói: “Tôi đã mơ thấy một giấc mơ giống nhau trong nhiều ngày nay, đó là nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang ôm một cỗ thi thể rồi kéo nó lên trên giường, sau đó anh ta cởi quần áo rồi nằm xuống cạnh nó, trên mặt là nụ cười rất mãn nguyện. Tôi không thể nhìn rõ được nét mặt của cái thi thể đó, nhưng chắn chắn là người đó rất yêu cô ta nên mới nguyện ý ôm một thi thể mà đi ngủ. Thi thể đó mặc một bộ quần áo bằng tơ lụa có thêu hoa văn tinh xảo, chân mang giày thêu màu đỏ. Đó chính là kiểu dáng và chất liệu mà tôi yêu thích nhất. Tôi đã nghĩ rằng đó chính là mình chăng. Chỉ có mình cô biết rằng tôi vẫn chưa chết mà thôi. Sau khi tỉnh lại xong, tôi cảm thấy rất lạnh, vô cùng nhớ cái ôm và nhiệt độ thân thể ấm áp của bọn họ ,như vậy tôi có thể được mùi hương trên người họ.”
Cô ta liền xoay người lại, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy của mình: “Thù Man à, có phải cô đang sợ là một ngày nào đó sẽ phải rời khỏi bọn họ hay không, cũng không thể ngửi được mùi hương của họ nữa. Giấc mộng này chính là một điềm báo trước đấy.”
Thù Man cười cười rồi xoay người lại, đi về phía phòng ngủ: “Có lẽ là dự báo hết sức chính xác rồi, nếu như tôi chết đi mà vẫn có người nguyện ý ôm tôi ngủ, như vậy cũng tốt.”
Sau lưng cô đột nhiên truyền đến tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
Đẩy cửa phòng đọc sách đang khép hờ trên lầu hai, Thù Man đứng ở cửa nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ, mỉm cười nói: “Anh, em đã về rồi.”
Chu Nham Hải mỉm cười đứng dậy, đi nhanh về phía cô rồi ôm chặt lấy, mặt anh vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng ma sát, vô cùng quyến luyến.
Cô tham lam hít vào mùi hương tản ra làn da trên người anh, mùi mồ hôi chỉ thuộc về anh liền quanh quẩn trong mũi cô rồi tiến vào phổi.
“Yêu tinh của anh, hoan nghênh em trở về nhà!” Mỗi lần nhớ cô, anh đều có thể diễn tả bằng hàng tăm lời nói- nhưng vào giờ phút này, khi cô đang ở trong lòng anh thì anh lại quên hết những lời đó rồi.
“Không anh à, em đang nghĩ về sau mình sẽ trở thành cầm thú, không làm yêu tinh nữa.” Thù Man mỉm cười, trong mắt cô có tia cười khẽ, lại tản ra ma mị nhưng giọng điệu lại rất chân thật.
Chu Nham Hải bật cười, anh càng dùng sức ôm cô vào ngườ, trong giọng nói đều là sủng nịch: “Được được, làm cầm thú, làm cầm thú! Kẻ xấu xa này của anh !”
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong không khí vô cùng tốt đẹp, phảng phất tình cảm ấm áp.
Nhưng,
“Anh à, em đã quyết định sẽ yêu A[Preiya] Nhiên rồi.” Cô nhìn anh bằng ánh nhìn sâu thẳm, hai tay vẫn ôm chặt lấy vòng eo gầy gò của anh, bình tĩnh nói cho anh biết.
Khi Thù Man vừa dứt lời xong,
Lòng của anh giống như bị đóng băng trong nháy mắt, xuất hiện thêm những vết rạn- cổ anh giống như đang bị một bàn tay trắng nõn bóp chặt đến nỗi hít thở không thông.
Chuyện hôm qua ba người bọn họ cùng nhau nói chuyện bỗng nhiên hiện lên trước mắt anh thật rõ ràng!
Lúc đó Ngạn Thủ đã cười vô cùng khuynh thành, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm kiên định đến động lòng người,
Anh ta nói: Nham Hải à, cậu nên cảm thấy thỏa mãn hoặc là biết ơn trời đất đi vì người đã ban tặng Thù Man cho những con người có tâm hồn khô héo là chúng ra đây!
Lúc nhìn thấy cô ấy tôi đã nghĩ cô ấy thật giống như cô gái đang nằm ngủ say giữa đóa hoa sen, vì nhìn thấy ma quỷ ngủ say trong người tôi mà mỉm cười.
Khi ở Phật đường, cô ấy đã nói với tôi rằng: Ngạn Thủ à, tôi đã sớm mất đi bản tính con người tới nỗi tán tận lương tâm rồi!
Tôi muốn xé nát vỏ bọc của anh, nhìn thấy anh chảy máu, là bởi vì anh quá xinh đẹp, lại có linh hồn giống như tôi, trong nội tâm có chứa ma tính.
Lúc đó cô ấy cực kỳ xinh đẹp, toàn thân đều tỏa ra yêu khí có thể mị hoặc bất kỳ người đàn ông nào!
Vậy nên, tôi muốn đối xử tốt với cô ấy, chỉ với mình cô ấy thôi!
Tôi không cần cô ấy phải yêu tôi, không quan tâm tới thái độ của cô ấy, cũng không ngại chuyện cô ấy yêu người khác, bởi vì tôi vẫn sẽ yêu Thù Man!
Từ nhỏ cô ấy chính là nghiệp chướng sống dưới địa ngục để tra khảo nhân sinh. Vì trong người tôi có sẵn ma tính cho nên tôi muốn ở cùng cô ấy, cùng nhau sa đọa, cho dù có đau đớn hay đổ máu cũng không muốn rời xa!
Lúc Khuynh Hữu nói chuyện, trong mắt cậu ta đều là thâm tình, tuy miệng nở nụ cười ôn nhu như nước nhưng nụ cười đó rất đau khổ. Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, nếu bạn nhìn thấy nó ở nơi khác tức là nó đã bị coppy không xin phép.
Cậu ta nói: Thù Man chính là một ly rượu có chứa chất độc mà cậu tình nguyện uống vào.
Cho dù biết trong lòng cô ấy có tồn tại một người đàn ông khác đi nữa,
Vậy cũng được, mặc dù như vậy nhưng tôi vẫn muốn yêu cô ấy, không những không giảm đi mà trái lại còn tăng lên gấp nhiều lần.
Đúng vậy, cả hai người họ đều nói rất đúng!
Điều duy nhất mà anh cho được chính là tan nát cõi lòng,
Yêu em chính là điều đau khổ nhất!
Trong lòng luôn chất chứa tình yêu đối với em, từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn,
Nhưng Thù Man à, hiện tại khi em đang ở trong lòng anh, em lại nói cho anh biết là em sẽ yêu một người đàn ông khác sao?
Đấy chính là sự tàn nhẫn dịu dàng của em đấy!
Em biết rằng anh sẽ bị tổn thương, nhưng tận trong đáy lòng lạnh lùng của em chưa bao giờ nảy sinh lòng trắc ẩn cả.
Từ lâu anh đã sớm biết rõ, nhận ra sự thật tàn khốc này rồi.
Nhưng anh vẫn cố ôm một tia hy vọng xa vời, ôm hy vọng chờ đợi.: Thù Man à, đến khi nào thì em sẽ cho anh một chút tình yêu của anh đây?
Cho dù là thương hại cũng được!
Anh biết chính mình không thể so sánh được với A Nhiên của em, cũng không thể chiếm cứ được trái tim lạnh lùng và một chút tình yêu say đắm và sự quyến luyến của em được!
Cho dù có ghen tỵ và ghen tuông ngập trời đi nữa thì chỉ có thể bùng phát trong lòng.
Anh cảm thấy giận dữ và không cam lòng đâu!
Nhưng anh không thể đến với em được, bởi vì anh không có tư cách,
Anh đã quá ích kỷ nên mới làm tổn thương đến em, cho nên đây chính là quả báo đau khổ dành cho anh đi!
Quả báo này gọi là “tàn nhẫn”!
Không thể kiềm chế được, anh muốn được khóc giống như một cô gái, khóc hề kiêng kỵ điều gì,
Dùng phương thức này để bày tỏ sự thương tiếc và chua xót trong lòng.
Vì thân thể của hai người kề sát nhau nên Thù Man có thể nghe thấy được tiếng tim đập rất mạnh của người đàn ông này, thân thể của anh bắt đầu trở nên cứng ngắc, vẻ bi thương lan tỏa khắp cả người.
Hiện giờ cô rất thích mùi hương trên người anh, đặc biệt là càng bi thương cô lại càng mê luyến.
Kết quả như thế này, Thù Man đã sớm đoán được từ trước.
Đêm nay khi cô trở về nhà, trong tay đã mang theo một lưỡi gươm vô hình sắc bén,
Lưỡi gươm này đã đâm một nhát vào người anh, đây chính là điều độc ác mà cô đã tính toán từ trước.
Linh hồn của cô từ lúc còn là một đứa trẻ đã bị xé nát thành từng mảnh. Miệng vết thương không thể lành được đã mất đi cảm giác đau, trở nên vô cảm.
Đấy chính là sỉ nhục mà Thù[d%d%lee%quyy%donn%] Man luôn trốn tránh, không muốn nhìn thẳng vào nó, nhưng hiện tại cô đã quyết định sẽ đối mặt với sự thật, muốn được hưởng thụ cảm giác đau đớn một lần nữa.
Bởi vì cô không muốn phải sống vô hồn qua ngày như trước nữa, cô muốn có được cảm xúc.
Thù Man hiểu rất rõ là ai trong số bọn họ cũng đều nguyện ý muốn đau đớn giống cô.
Họ đã đem đến cho cô biết bao nhiêu điều tốt đẹp rồi!
Cho nên cô cảm thấy mình cần phải hành động theo những lý lẽ thông thường, đối xử công bằng với bọn họ, nhưng hình như có gì đó không ổn.
Chu Nham Hải từ từ nâng cánh tay đang cứng ngắc của mình lên, chạm lên đôi má của cô gái đang đứng trước mặt mình, lẳng lặng nhìn vào mắt cô, cẩn thận hỏi bằng giọng đã run run: “Thù Man à, em đang trách anh phải không? Trách anh làm tổn thương em sao?”
Cô chỉ mỉm cười lắc đầu: “Em không hề trách anh gì cả.” Rồi cô giơ tay lên vuốt ve mặt anh, nói: “Anh à, không phải em đã nói rồi sao, em thích anh nên chưa bao giờ sẽ nghĩ đến chuyện buông tha anh cả, mặc kệ là em trước đây hay là em của bây giờ cũng vậy.”
Có được mấy câu nói đó của cô, chữ “thích”, “không buông tha”- như vậy là đã đủ, đủ quá rồi!
Anh liền tự nói với chính mình: Chu Nham Hải à, mày phải nên thỏa mãn đi, không được ghen tỵ nữa, mặc dù rất khó tiếp nhận nhưng mày phải chấp nhận thôi.
Không phải từ lúc mà anh chấp nhận để cô gặp cậu ta là anh đã chiu thỏa hiệp rồi sao?
Vậy mà mày vẫn còn cố gắng vùng vẫy trong vô vọng hay sao chứ?
Không thể được,
Đây là mệnh lệnh duy nhất!
Trong đôi mắt của anh liền có luồng sáng chạy qua, môi anh nhếch lên, ý cười trong mắt liền nở rộ, rồi anh cúi đầu xuống, thì thầm với cô: “Yêu tinh, yêu tinh của anh………”
Chu Nham Hải nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dọc xuống mũi, khóe môi, cằm, khẽ nói: “Yêu tinh, yêu tinh…..” Trái tim của anh bị gươm đâm trúng cảm thấy đau đớn, sau đó chuyển sáng bất đắc dĩ, thoải mái, chua xót,
Anh biết-không, là tất cả bọn họ đều biết rất rõ “A Nhiên” trong lòng cô là người độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế và so sánh được với anh ta.
Đó là người đàn ông yêu Thù Man, vì cô mà chờ đợi, vì cô mà tan nát cõi lòng.
Bất luận là giữa họ có quen biết với nhau, hay chỉ là người xa lạ, thì đều có chung một nhận thức là: Thù[dien#dan#le#quy#don] Man đối với bọn họ mà nói, giống như một cơn mưa hoặc là một cơn gió vậy.
Rất gần nhưng lại rất xa.
Dưới ánh mặt trời, cô ấy lẳng lặng ngồi một góc đọc sách hay uống trà, như vậy bạn sẽ thấy cô ấy vô cùng xa cách, hư ảo, thánh khiết đến nỗi không thể chạm tới được..
Nhưng khi bị lây nhiễm **, cô ấy lại vô cùng phóng túng, lẳng lơ, sa đọa phóng đãng, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng lại có cảm giác rất gần gũi, chân thật.
Có lẽ cô ấy chính là kiểu người mà cho dù bạn ở xa nhìn hay ở gần quan sát, cô ấy cũng không để tâm tới bạn.
Hoặc là nếu bạn ôm Thù Man vào lòng, hôn môi hay vuốt ve,
Thì bạn sẽ cảm nhận được là thân thể của cô ấy sẽ nóng lên nhưng trong nội tâm vẫn lạnh lùng như trước.
Mặc kệ trước đây cô ấy đã cùng người khác triền miên như thế nào, anh chỉ muốn đem gốc rễ tính mạng của mình vùi sâu vào bên trong thân thể của cô,
Muốn đem cả bản thân mình khảm vào trong lòng, đáy mắt và cả linh hồn nữa.
Thậm chí anh còn muốn đem cả những tinh tử của mình bơi vào trong mảnh đất chứa đựng sinh mệnh của cô.
Cho dù anh có mơ tưởng như thế nào thì cô vẫn mãi mãi lạnh lùng như vậy, cho dù anh có chết đi thì cô vẫn vĩnh viễn không thay đổi được.
Cô gái tên Thù Man này chính là linh hồn và vật sở hữu của bọn anh, là chấp niệm của cuộc đời này, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.
“Cậu ta đáng để em yêu.” Chu Nham Hải liền nhẹ giọng nói.
Anh nói ra mấy chữ ít ỏi này vô cùng khó khăn, nhưng nỗi đau ở bên trong chỉ có mình anh từ từ chịu đựng nó.
“Phải, em cũng nghĩ như vậy.” Thù Man cười trả lời.
“Anh, em mệt rồi, muốn đi tắm.”
“Được, anh sẽ theo phục vụ cho tiểu yêu tinh của anh.” Chu Nhảm Hải cười sủng nịch, ôm lấy thắt lưng của Thù Man ra khỏi thư phòng, tiến vào phòng ngủ.
“Anh à, vừa rồi ông nội mới vừa tìm em nói chuyện đấy.”
“Vậy à, ông nói gì vậy?”
“Ông nói chỉ cần em thích thì sẽ ông sẽ nghe theo lời em.”
“Ông nội vẫn luôn yêu thương em nhất mà.”
“Đúng vậy đó, cho nên em bắt đầu cảm thấy áy náy đối với ông- người hoàn toàn không biết chân tướng gì cả.”
“Mọi người đều rất thích em của bây giờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...