Sau đó trong phòng trở nên im lặng rất lâu………..
“Trên thế giới này có tình yêu vĩnh viễn không?” Ô Thiến Thiến quyết định phá vỡ sự im lặng này, cô hỏi người đàn ông đang ngồi đối diện mình, trong đôi mắt cô là nỗi buồn vô tận.
“Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện xưa!” Lưu Nhiên liền cười, nói: “Ở phía nam của Tây Âu có một hòn đảo nhỏ tên là Fiji, có trồng một loại cây vô cùng đặc biệt, nổi tiếng trên toàn thế giới- đó là cây bánh mì, quả của nó có mùi vị rất giống một loại bánh mỳ của Đức, sau khí hái xuống người ta sẽ bỏ vào lò nướng, sau khi nướng xong mùi vị sẽ thơm ngon như bánh mì thật. Những thứ tốt đẹp như vậy nhưng cũng có thể giết người, cũng có thể trở thành tình yêu vĩnh viễn.”
“Một chàng trai và một cô gái nói chuyện yêu đương dưới tàng cây bánh mì, đột nhiên có một quả rớt rụng xuống, rớt trúng đầu của chàng trai ấy. Trước khi chết, chàng trai đã nói những lời vô cùng thâm tình với cô gái kia, đó là : Anh yêu em mãi mãi. Không ngờ rằng, sau khi nói câu đó xong chàng trai đã chết, đó cũng là câu nói cuối cùng của cậu ta trên đời này.”
“Chết rồi, thì nó là vĩnh viễn!” Lưu Nhiên nhẹ giọng nói, nhưng vẫn mỉm cười như cũ.
Anh chỉ đơn giản là đang kể lại câu chuyện mà mình đã nghe được, lần đó khi đi công tác ở đảo Fiji đã ngẫu nhiên được người phiên dịch kể lại nên anh có ấn tượng rất sâu với nó.
Bây giờ kể lại câu chuyện này cho cô nghe, anh cũng không muốn nói quá nhiều.
Bởi vì anh biết rằng, cô thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu được.
“Ai……..” Ô Thiến Thiến liền cười đến nỗi đầu vai run rẩy, trong mắt cô nước mắt nhưng vẫn kiềm nén không để nó rơi xuống, cố giữ vẻ mặt thản nhiên nhìn anh: “Đúng vậy, bởi vì anh ta không thể và cũng không có được cơ hội để yêu cô gái khác nữa.”
“Tôi không thể nào buông tay được bởi vì tôi đã yêu người đó quá nhiều, nhiều lần tôi muốn hủy hoại anh ta hoặc là cả hai cùng ngọc nát đã vỡ, nhưng đối với người lý trí như anh thì chắc không làm vậy đâu nhỉ.”
“Con người đúng là sinh vật cực kỳ mâu thuẫn, thiên tính bên trong khó mà loại bỏ được.”
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh! Nhưng không cần phải như vậy đâu!”
“Có phải anh vẫn luôn tin vào tình yêu chung thủy phải không?” Ô Thiến Thiến hỏi.
“Không, trước kia tôi coi như không biết tình yêu là gì, hiện tại tôi đang có được tình yêu, vậy nên không quan trọng là tin hay không nữa.” Lưu Nhiên cười nói.
“Khi đó tôi cũng đã từng ảo tưởng như vậy, đến cuối cùng hóa ra là anh ta chưa từng yêu tôi.”
“Không thể như vậy được, cậu ta hẳn là không hề yêu cô, cho dù là chỉ một chút.” Anh liền nói ra sự thật tàn nhẫn này, bởi vì anh hiểu Lý Khanh rất rõ.
“A[Preiya] Nhiên, anh đã đến rồi.” Giọng nói của Thù Man từ phía sau truyền đến đã cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
“Đúng vậy, đến để đón Thù Man của anh.” Lưu Nhiên nhìn cô cười, cô vẫn gầy như xưa nhưng khí sắc cũng không tệ lắm.
Anh liền vươn hai tay ra với cô, chờ cô đem cả người nhào vào lòng anh.
Thù Man mỉm cười đi qua, trực tiếp nhào vào trong cánh tay đang mở, nhận lấy sự ôm ấp của anh, chóp mũi của cô kề sát vào cổ anh, ra sức ngửi mùi hương trên người anh anh, nỉ non: “A Nhiên, em rất nhớ anh, buổi tối lại càng nhớ hơn.”
Lưu Nhiên xoa cái mũi của cô đầy cưng chiều, bất đắc dĩ nói: “Đồ tồi này, em làm anh lo quá.” Anh ôm chặt cô vào trong ngực mình, cọ cọ lấy, tham lam hít sâu mùi hương hoa nhài trên người cô.
Giờ phút này cô đang ở trong lòng anh, có thể cảm nhận được sự mềm mại của cô, ngửi được mùi thơm trên người cô, có được sự nhớ nhung của cô, vậy là đủ rồi.... .......
Anh không còn mong muốn gì hơn nữa!
Ô Thiến Thiến vô cùng hâm mộ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau kia, trong lòng vô cùng chua sót, rồi cô im lặng rời đi, để lại không gian cho bọn họ.
Thật lâu sau, Thù[d%d%lee%quy%doon] Man mới ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nói: “Vừa rồi em đã nằm mơ thấy một giấc mộng đẹp, lúc tỉnh lại vẫn còn nhớ rất rõ từng chút một, khiến em hiểu ra. Vì vậy nên em đã có một quyết định.”
“Quyết định gì vậy?” Lưu Nhiên mỉm cười, hôn lên môi của cô, liền ôm ngang cô lên đi về phía phòng ngủ.
Vào trong phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi cũng nằm xuống theo, ôm chặt lấy cô vào lòng, nhìn sâu vào mắt cô chờ nghe đáp án.
Thù Man ngước mắt nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt mình, cô rất mê luyến nhiệt độ cơ thể và lồng ngực dày rộng bao dung của anh. Anh vẫn vô cùng yêu cô, chưa từng rời bỏ cô......
Anh đã nói là: Sẽ vĩnh viễn không rời khỏi nghiệp chướng của anh, sẽ cùng nghiệp chướng xuống địa ngục, không muốn được cứu thoát, vĩnh viễn!
Thật tốt, như vậy thật là tốt!
Vừa rồi ở trong giấc mơ, Thù Man nhìn thấy những hình ảnh vụn vặt bị cô quên mất, nhưng cũng không phải là toàn bộ.
Moi thứ giống như một cái gương soi bị vỡ ra vậy.
Trên mỗi một mảnh của tấm gương là những hình ảnh khác nhau.
Bên trong một mảnh gương là hình ảnh cô và những người đàn ông khác cùng nhau triền miên.
Họ không ngừng đỏi hỏi từ cô, giống như lúc mà cô tỉnh dậy, không hề có sự khác biệt gì.
Hình ảnh càng rõ nét hơn chính là A Nhiên của cô, người yêu cô say đắm, lại dung túng cho cô hết mực không vì một lý do nào cả.
Anh vô cùng trân trọng và quyến luyến cô,
Cái gì anh cũng đều cho cô, giao cho cô tất cả cô-Thù Man của anh!
Cô nhìn thấy rất rõ anh tự đem trái tim mình xé nát nhiều lần, đến nỗi chảy cả máu……....
Nhưng cô vẫn lạnh lùng như không nhìn thấy gì cả, xem như thương tổn của anh là không hề có. Bản dịch này chỉ được đăng tại d#d#l.q.d, nếu bạn nhìn thấy nó ở trang web khác tức là nó đã bị coppy không xin phép.
Vì cô không cho phép bản thân mình được xao động hay động lòng,
Không cho bản thân mình được hồi đáp lại anh, hơn nữa là không có bất kỳ sự áy náy nào……..
Ngày đó cô còn vô cùng quá đáng, nhẫn tâm làm tổn thương đến anh nữa.
Vì không muốn để cho vết thương mà cô tự xé mở trong anh được lành lại,
Cô thật sự quá xấu xa và ác độc rồi!
Cô ta đã nói: Thù Man, cô thật là quá bướng bỉnh, cũng lại quá cô độc, bởi vì bản thân cô chính là một vết thương vô cùng lớn, không thể nào chữa lành.
Nhưng cô là Thù Man!
Và tôi thích cô như vậy đấy!
Trong bóng đêm, cô đã ần dần nhớ lại tất cả.
Trong phút chốc, cô chợt có cảm xúc về những ngày tháng xưa cũ, tự nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Bỗng dưng cô phát hiện hiện ra là mình đã đối xử không tốt với anh!
Bởi vì cô không hề có lương tâm, trái tim cũng vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn.
Cần được đau đớn an ủi mình.
Cô nghĩ mình nên thay đổi, không được đối xử với bản thân như những gì cô làm trong quá khứ nữa.
Cô ta cũng không phản đối, đồng ý cho Thù Man được thay đổi, chỉ hỏi vì sai cô lại muốn làm như vậy.
Cô nói: Tôi muốn như vậy, nếu muốn thì cần gì lý do nữa, vậy là được rồi!
Cũng thuận lợi để cô đi tìm một lý do cho mình và cả cô ta!
Anh chính là sự “ràng buộc” ngoài ý muốn mà ngày đêm cô nhớ tới, xâm nhập vào “dị số” của cô.
Cũng là người đàn ông duy nhất mà cô nguyện ý đem anh khắc sâu vào trí nhớ và tranh vẽ.
Như vậy vẫn chưa đủ hay sao?
Với cô như vậy là đủ rồi!
Cho nên cô mới muốn thay đổi cảm xúc và thái độ đối với anh.
Thử dùng tình yêu đổi lấy tình yêu, dùng tình cảm đổi lấy tình cảm, dùng hạnh phúc đi tìm hạnh phúc của chính mình!
Có lẽ như vậy cũng tốt!
“A Nhiên à, em đã quyết định là em sẽ yêu anh!” Giọng nói của Thù Man cực kỳ trong trẻo, trong mắt cô có luồng sáng đang chuyển động.
Lưu Nhiên liền sững sờ, anh vô cùng hoảng hốt và không thể tin nổi nữa……... ....
Vốn anh cho rằng, cả đời này anh sẽ chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng, cả yêu thương và chờ đợi vì cô sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của anh.
Nhưng,
Hiện giờ…..anh lại đột ngột nghe thấy………lời cô nói bên tai anh,
Giọng của cô trong trẻo và vô cùng êm tai,
Khi cô nói cô yêu anh, ánh mắt của cô khi đó cứ như là thật vậy.
Đây là quyết định của em ư!
Nó khiến anh mừng như điên rồi!
Đời này anh quyết phải giữ gìn nó bằng được!
Lưu Nhiên liền nhắm lại, anh không thể kiềm chế cảm xúc bây giờ của mình được, nước mắt từ trong khóe mắt đột nhiên trào ra!
Anh nhẹ nhàng nỉ non trầm thấp bên tai cô:“Thù Man à, cho dù bây giờ có chết đi anh cũng không còn gì hối tiếc nữa!”
Mở mắt ra, anh liền nhẹ nhàng hôn lên mi mắt, chóp mũi, khóe môi, lên mỗi tấc da thịt của cô, sau cùng là hai cánh môi đỏ tươi như cánh hoa kia,nhẹ nhàng ma sát, sau đó triền miên thật lâu- cô gái trong lòng này, cái nghiệp chướng này chính là toàn bộ thế giới của anh.
Đây thật là một hình ảnh tốt đẹp, một đôi tình nhân ôm nhau trên giường, ma mị, thâm tình, hết sức chân thành và sinh động.... .....
Họ vô cùng lưu luyến,thân mật, say đắm, hương vị ** ngập tràn trong không khí.
Thù Man tiến sát vào trong ngực anh, chăm chú nhìn vào đôi mắt cười của anh, nói: “A Nhiên à, có anh ở đây thật tốt, quyết định yêu anh cũng là một điều thật tốt!”
Càng nói cô càng trở nên phấn khích hơn:“Về sau em không cô đơn nữa rồi. Em cảm thấy bây giờ mình rất vui vẻ, lại càng cảm thấy không đủ. Càng vui vẻ lại càng muốn lâm vào sa đọa, càng sa đọa vô sỉ lại càng vui vẻ. A[dien#dan.le.quy#don] Nhiên, ở một mình trong địa ngục sẽ rất cô đơn, anh đi với em có được không, cũng làm cho bọn họ cùng đi với em, được không?”
Nói xong, cô đưa tay dò xuống chỗ bụng dưới của anh, sờ nhẹ, ma sát, khiêu khích.......
Lưu Nhiên liền hít vào một ngụm khí, nói: “Được, anh sẽ đi cùng em, cũng sẽ khiến cho bọn họ đi theo em, bọn anh đều ở cùng em.”
Dưới ngọn đèn vàng ấm áp mà ái muội, thân thể bọn họ được bao phủ một tầng ánh sáng, đôi tình nhân này giống hệt một cặp yêu tinh, xinh đẹp mà ma mị, mị hoặc vô cùng.
Khuôn mặt của người đàn ông ửng hồng, đôi mắt khép hờ, từ giữa đôi môi anh truyền ra tiếng than nhẹ, giống như đau khổ ai oán, lại giống như đang cảm thấy sung sướng, hai cánh tay của anh đang ôm lấy cô thật chặt.
“Thù Man….không được….” Hai mắt anh đã trở nên đỏ ngầu, bên trong là ** mà anh cố gắng kiềm nén- “Đứa trẻ….Ưhm…”
“Văn Hoa, em muốn anh….rất muốn……” Nụ cười của nghiệp chướng vô cùng xinh đẹp, ma mị tới mức có thể biến vũ khí của anh trở thành đất bùn, khiến cho người ta không tự giác mà hòa tan vào máu của cô, không thể thoát ra được.
Huống gì, đây lại là người đàn ông yêu cô nữa chứ?
Bảo vệ cho mối tình, chiếm giữ nhu hương, một đôi nhân nhi dây dưa không ngớt trên màn trướng hồng loan, vui vẻ ái ân mặn nồng một hồi lâu, hưởng thụ trọn đêm trăng hoa nở.
Chấp niệm tình cảm trở thành linh hồn phóng đãng, bọn họ cùng nhau trầm luân trong bể dục.
Tình yêu giữa người và người vô cùng mãnh liệt, gần gũi, cùng nhau hướng về phía trước, không có chỗ cho bất kỳ tình cảm nào khác nữa. Trong tiếng Hán, tình yêu chính là yêu thương đối phương, có mối quan hệ tình dục thân mật và cả hứa hẹn tương lai, hơn nữa loại quan hệ này cần sự tin tưởng để có thể tồn tại lâu dài được, và cùng đối phương chia sẻ sinh hoạt cá nhân với nhau.
Nhưng lúc đó nó cũng không quy định là tình yêu chỉ tồn tại giữa một nam và một nữ,
Vậy nên tình yêu của bọn họ bây giờ là bất luân sao?
Có phải là đã vi phạm vào lẽ luân thường không?
Mối quan hệ này như một cái động không đáy đen kịt, tình cảm mãnh liệt và tình cảm bi thương va chạm vào nhau tạo nên một ngọn lửa, chiếu sáng lên con đường hủy diệt nhân sinh.
Lúc này đây, nghiệp chướng Thù Man làm sao biết được là không bao lâu nữa, cô và người đàn ông mà mình quyết định yêu sẽ phải bị âm dương chia cắt chứ?
Có một câu nói như thế này: Tất cả mọi sự vật đẹp đẽ trên thế gian này, càng tốt đẹp thì càng ngắn ngủi.
Nó chính là: Đã không còn cách nào khác, hoa đã rơi rồi, cho dù anh yêu em như vậy nhưng vẫn phải rời xa em, không thể ở lại bên cạnh em được.
Khi em hiểu được quý trọng là gì thì anh đã rời xa,
Em chưa kịp hối hận, cảm thấy vô cùng trống rỗng, tiếc thương, hoài niệm,
Bởi vì thời khắc mà anh ra đi thì linh hồn em cũng đã kịp đi theo anh,
Về sau chúng ta sẽ ở cùng nhau, không còn tách rời nữa,
Chỉ còn lại thân xác đang hấp hối và máu trong cơ thể,
Dùng để sinh ra tình yêu say đắm đối với anh, xâm nhập vào cốt tủy,
Nó sẽ lớn dần lên, rồi sẽ nở thành hoa,
Hoa nở ở hướng nào thì em và anh sẽ cùng nhau đi về hướng đó!
Lệ róc rách, sầu phá gan. Chia lìa quân dễ gặp lại khó. Gặp quân nơi nao trừ ở trong hồn mộng. Than ôi Thụy Lan bạc mệnh kìa!
Khiến cho em tan nát cõi lòng, đứt từng đoạn ruột, làm cho nước mắt em rơi, hồn em tiêu tán, muốn van xin nhưng lại không thể được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...