- Tiểu tử, ngươi khinh người quá đáng!
Sử Vân Phong thấn kiếm đâm vào cơ thể nhi tử mình, mắt đỏ ửng như mất lý trí.
Hắn tự nhận là đã nhưỡng nhịn Tiêu Trần rất nhiều, Tiêu Trần lại không chịu buông tha.
Một tên Tiên Thiên Tông Sư đáng được tôn kính, nhưng nếu tên tông sư này muốn giết nhi tử hắn, tùy ý chà đạp tôn nghiêm gia tộc, chẳng lẽ hắn có thể tiếp tục nhường nhịn?
- Lên cho ta, giết hắn!
Sử Vân Phong vừa nói xong, liền có ba tên võ giả nội kình vọt ra, tốc độ cực nhanh, muốn chế phục Tiêu Trần.
- Sử gia các ngươi chỉ có chút thực lực này sao?
Đối mặt với ba tên võ giả nội kình, Tiêu Trần lắc đầu nhẹ nhàng.
Ngay sau đó.
Phì!
Một tiếng phá không vang lên, mang theo ma tia máu tươi vẩy ra.
- A…
- A…
- A…
Ba người liền không có thời gian phản ứng, đồng thời bị phi kiếm xuyên qua.
- Thật đáng sợ, đây là kiếm gì?
Mọi người hoảng sợ lui về sau, nhìn phi kiếm bé nhỏ không ngừng lượn lờ trên không trung, nội tâm chấn động.
Tốc độ phi kiếm quá nhanh, cho dù là võ giả nội kình cũng không phản ứng kịp, chứ đừng nói là người bình thường.
Nếu như phi kiếm muốn giết người, hoàn toàn không tìm ra dấu vết, đáng sợ hơn cả ám khí.
Tào Chấn Hoa ngẩn ra, hắn nhìn một kiếm nát lại có uy lực lớn như vậy, thực sự là tức giận tên đạo sĩ đốn mạt trước kia.
Tào Nhạn Tuyết cũng cảm thấy khiếp sợ sức mạnh của phi kiếm, tuy rằng trước đó, nàng cảm giác được phi kiếm bất phàm, nhưng không thể nào sử dụng được.
Bây giờ vừa thấy, nội tâm liền chấn động.
Đương nhiên, cái làm cô phấn chấn hơn chính là, Tiêu Trần thu cô làm đệ tử ký danh, sau này tiện tay chỉ điểm cung để cho cô thu hoạch cả đời.
- Sự việc dừng ở đây, từ nay về sau, sử gia các ngươi không liên quan gì đến Tào Nhạn Tuyết!
Tiêu Trần thu hồi phi kiếm, lạnh lùng nhìn Sử Vân Phong nói:
- Đừng không biết phân biệt, bởi vì sau này ta sẽ không có thiện tâm như này>
Những lời nói này, để lòng người run lên.
Tiêu Trần đại náo Sử phủ, tát Bùi Văn Văn, trọng thương Sử Văn Vũ, giết võ giả nội kình, còn nói mình có thiện tâm.
Vậy nếu hắn không có thiện tâm thì kết quả là như thế nào?
- Cho các ngươi đến đây một chuyến vô nghĩa rồi, giải tán đi!
Tiêu Trần nhìn về phía đám người Bành Siêu nói.
- Vâng!
Đám người Bành Siêu đều biết nhà Tiêu Trần ở Thành phố Lan Ninh, sau này có rất nhiều cơ hội tiếp xúc, cho nên ngoan ngoãn rời đi.
Miêu Thanh Sương thì không có lập tức rời đi, mà nói với Tiêu Trần:
- Tiêu tông sư, nếu như sau này có cơ hội, mời ngày đến thăm tổng bộ ở Giang bắc một chút, Thanh Sương sẽ dẫn ngài đi gặp một tông sư, tin là ngài sẽ cảm thấy hứng thú.
- Có cơ hội sẽ đến.
Tiêu Trần cũng không phải khó tính.
- Vậy Thanh Sương liền chờ đợi!
Miêu Thanh Phượng nói xong, cùng Miêu Thanh Phượng rời đi.
Mắt thấy mọi người đã đi, Tiêu Trần mới nói với Tào Nhạn Tuyết:
- Ngươi đi theo ta!
- Vâng, sư tôn!
Đợi Tiêu Trần rời đi, Sử Vân Phong nhanh chóng đỡ Sử Văn Vũ dậy.
Tiêu Trần đã thủ hạ lưu tình, mặc dù Sử Văn Vũ chảy nhiều máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
- Ba, không thể để hắn mang Nhạn Tuyết đi, ta muốn giết hắn!
Hai mắt Sử Văn Vũ đỏ bừng.
- Văn vũ yên tâm, chuyện này sẽ không cho qua như vậy!
Sử Vân Phong cười lạnh.
….
Bên trong một khách sạn ở Cổ Hải.
Tào Nhạn Tuyết vừa đi tắm rửa, thay một bộ quần áo, tỏa ra khí chất đoan trang.
Cố ấy đi đến gõ cửa phòng Tiêu Trần, trông thấy Tiêu Trần ngồi ở ghế salon ngắm phi kiếm.
- sư tôn!
Tào Nhạn Tuyết dịu dàng cúi đầu, thần thái cung kinh.
- Thanh phi kiếm này đặt ở Tào gia nhiều năm?
- Vâng!
Tào Nhạn Tuyết không giấu diếm mà trả lời luôn.
- Phi kiếm là do tổ phụ truyền xuống, trước đây cũng nói là bảo vật vo giá, cho nên Nhạn Tuyết với giữ cho đến nay.
Tiêu Trần nghe vậy, lại hỏi:
- Vậy các ngươi có từng nghe qua Ngọc Tiêu môn?
- Ngọc Tiêu môn?
Tào Nhạn Tuyết hơi nhíu mày, sau đó lắc đầu.
Tiêu Trần trầm ngâm, hắn không biết là tổ tông Tào gia vì sao có được thanh phi kiếm này.
Có thể là giống Phương Hạc, chiếm được truyền thừa của Ngọc Tiêu môn.
Nhưng cũng có thể, là lúc Ngọc Tiêu môn gặp nạn, liền bỏ đá xuống giếng, chiếm được thanh phi kiếm này.
Nếu như là loại khả năng thứ hai, như vậy hắn với Tào gia còn là thù địch.
- Tào Nhạn Tuyết, cả đời ta chưa từng thu qua đệ tử, hôm nay thu ngươi chỉ là hứng thú nhất thời.
Tào Nhạn Tuyết nghe vậy, thần sắc lộ ra không cam lòng, mím môi lại nói:
- Sư tôn muốn đổi ý?
- Cũng không phải vậy, ngươi qua đây!
Tiêu Trần vẫy tay.
Tào Nhạn Tuyết không chút do dự, đến gần Tiêu Trần.
Cô ấy đã hứa hẹn, liền tuân thủ theo hứa hẹn, dù cho Tiêu Trần có làm cái gì, đều sẽ vâng theo.
Chỉ bất quá, sự việc chẳng giống như cô ấy tưởng tượng.
Vừa đi tới gần, chỉ thấy Tiêu Trần giơ tay, linh quang lóe lên, tụ lại mi tâm ở chán cô ấy.
Thoáng chốc một cỗ gợn sóng đạp vào não, khiến cô ấy nhận áp lực lớn, chịu đựng thống khổ.
- Sư tôn, ngươi…
Sắc mặt Tào Nhạn Tuyết tràn đầy kinh khủng, không biết Tiêu Trần muốn làm gì.
- Thả lỏng!
Tiêu Trần thản nhiên nói.
Tào Nhạn Tuyết nghe vậy, trong lòng mới yên ổn, chịu đựng đau đớn.
Rất nhanh, thần sắc cô ấy trở nên vô cùng khiếp sợ.
Trong dầu, hiện lên một bản đồ án, giống như là chiếu phim, không ngừng hiện lên.
- Đây là…
- chỉ là một chương cơ bản của Ngự khí quyết!
Tiêu Trần đem công pháp truyền cho Tào Nhạn Tuyết, sau đó thu khồi khí tức.
- Ngươi muốn vận dụng phi kiếm, đầu tiên cần đem chương đầu tiên của Ngự khí quyết này tu luyện tới viên mãn!
Kỳ thực, Tào Nhạn Tuyết không phải khiếp sợ vì công pháp, mà là cách Tiêu Trần đem nó dùng nhập vào đầu Tiêu Trần.
Đây thực là giống như dùng máy vào trong đầu cô ấy, bớt đi trình tự học hỏi ghi nhớ, càng là không thể quên được.
Rất nhanh, cô ấy phản ứng lại, hỏi:
- Sư tôn, ngươi không định lấy phi kiếm này sao, định cho ta?
Ban đầu, điều kiện nàng dao dịch với Tiêu Trần, là phụng dưỡng hai mươi năm, và chuôi phi kiếm.
Nhưng hiện tại xem ra, Tiêu Trần không phải người háo sắc, lại trả lại thanh phi kiếm cho nàng, còn dạy nàng Ngự Khí quyết.
Hình như là mình đang chiếm mọi chỗ tốt?
- Phi kiếm đôi với ta chỉ là pháp khí thông thường, ta đã sớm không cần!
Tiêu Trần năm đó tạo ra Sáu loại chân võ, bao gồm kiếm đạo, đao đạo, cầm đạo, thương đạo, cung đạo, thần đạo, mỗi một cái đều đạt được cảnh giới đăng phong tạo cực.
Phi kiếm đối với hắn mà nói, đã không có chút ý nghĩa nào.
- Sư tôn, cảnh giới của ngài đúng là ta khó có thể chạm tới!
Tào Nhạn Tuyết cảm thán.
Tiêu Trần dặn dò:
- Ngươi tiêu thụ tin tức ta đưa vào sẽ dẫn đến mệt mỏi, nên nghỉ ngơi trước đi!
- Sư tôn đi đâu?
- Đương nhiên là ta muốn làm chính sự!
- CHính sự!
Tiêu Trần thản nhiên nói:
- Ngươi không cảm thấy khách sạn này có điều lạ sao?
Tào Nhạn Tuyết nghe vậy, bỗng nhiên ngẩn ra, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, nói:
- Sư tôn, ta vừa mới phát hiện này quán rượu này rất vắng vẻ, một người cũng không có, an tĩnh đến đáng sợ!
- Không phải là không có người, mà là trong thời gian ngắn bỏ đi rồi!
- Cái gì? Tại sao phải như vậy?
Tào Nhạn Tuyết hỏi lại:
- Chẳng lẽ…
- Ngươi thật sự cho rằng Sử gia sẽ bỏ qua như vậy sao?
Tiêu Trần lắc đầu, nghĩ là Tào Nhạn Tuyết quá ngây thơ rồi
Ban ngày chỉ là tạm ta cho Sử gia, bưởi vì hắn biết, Sử gia sẽ không dễ dàng thả hắn đi khỏi Cổ Hải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...