Hoa đăng sơ thượng, nguyệt quải liễu sao. (*)
Trong tiền điện của Liễu Ngưng Cung, những khúc nhạc được diễn tấu bằng ti trúc* vang lên nhẹ nhàng, âm thanh nghe rất bùi tai, thân hình yểu điệu của các vũ cơ đang khiêu vũ ở trong chính điện, các công tử, tiểu thư cùng các phu nhân đang ngồi tại tứ phía bên trong tiền điện, yến tiệc linh đình, vô cùng náo nhiệt.
(*: đàn, sáo)
Xuân Lộ yến, cũng đã muốn bắt đầu.
Nhưng Mộ Dung Hoan lúc này vẫn đứng ở lối vào của tiền điện, nét mặt khẩn trương. Duẫn Tích, đứa trẻ này sao còn chưa quay lại? Chính là tắm rửa một chút, rồi thay xiêm y, cũng không trễ đến mức như vậy a! Xuân Lộ yến rất nhanh sẽ bắt đầu! Nếu hoàn hảo thì trở lại kịp thời trước khi Hoàng Thượng đến, nếu như so với Hoàng Thượng mà đến trễ hơn, thì đây chính là đại tội bất kính! Tích nhi trước đây không phân nặng nhẹ, hiện tại cũng như thế sao?
"Hoàng Thượng giá lâm ______"
Mộ Dung Hoan lo lắng đi tới đi lui, từ ngoài điện truyền tới một tiếng hô to, nghe được âm thanh ấy, trong nháy mắt gương mặt của nàng liền trở nên trắng bệch. Ngay sau đó, nàng lui về phía sau một bước, cúi người quỳ xuống.
"Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Những tiếng hô to vang lên làm chấn động nội điện, tiếng quản huyền** cũng im bặt, tất cả các vũ cơ cũng đều nhanh chóng rời khỏi vũ trì***, bên trong nội điện tất cả mọi người đều quỳ xuống, hoàng quyền chí thượng, không gì sánh bằng.
(**: người đánh đàn, thổi sáo)
(***: sàn nhảy)
Chỉ thấy từ bên ngoài cửa đi vào là một nhóm người, người dẫn đầu trên mình khoác một chiếc long bào minh hoàng sắc****, phía bên phải - người đi cạnh hắn là mỹ phụ trung niên trên người mặc phượng bào, theo sát bên người hắn ở phía bên trái là một nam tử mặc một chiếc áo khoác da lộ ra một nửa cánh tay, trang phục cùng với trang phục lúc trước của Triệu Hồng Anh có chút giống nhau.
(****: màu vàng (sáng chói))
"Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Triệu vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Nhìn những người vừa đến, trong điện lại vang lên một tiếng hô lớn.
" Bình thân! "
" Tạ ơn bệ hạ! "
Mộ Dung Hoan bất đắc dĩ, đành phải cùng với mọi người trở lại vị trí chỗ ngồi của mình, nhưng là như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lúc này, Liễu quý phi cùng thái tử cùng nhau từ ngoài cửa điện tiến vào, Liễu quý phi rất tự nhiên đi tới phía bên phải của Hoàng thượng, khoác lấy cánh tay Hoàng thượng, Hoàng hậu bất đắc dĩ lui về phía sau một bước, hai bàn tay đặt ở sau lưng thoáng nắm chặt lại,nhưng không thể làm gì. Trong cung ai mà chẳng biết, Hoàng hậu chỉ là một cái danh hiệu trống rỗng, cũng không được sủng ái, nếu không phải là có Mạc tướng phủ ở phía sau chống lưng, chỉ sợ là sớm đã không còn được ngồi trên vị trí Hoàng hậu!
"Hoàng Thượng, tại sao bây giờ người mới đến, nô tì đã chờ người rất lâu rồi a!" Bộ dạng này cùng với bộ dạng vừa nói chuyện với Liễu Tiêm Tiêm khi nãy của Liễu quý phi quả thực là tưởng như hai người, thanh âm chán ghét đều có thể nghe như là tiếng nước chảy. Toàn bộ nội điện lúc này đều có thể nghe rõ không sót chữ nào, tuy rằng thanh âm của Liễu quý phi không lớn, nhưng toàn bộ những người trong điện đều có thể nghe thấy được.
Hoàng Thượng đang chuẩn bị vòng tay ôm lấy eo mảnh khảnh của Liễu Quý phi, nhưng không nghĩ đến Triệu Vương đang đứng bên cạnh hắn đột nhiên mở miệng:
"Quý phi nương nương, ta tôn trọng người là quý phi, tôn xưng người một tiếng nương nương. Nhưng có rất nhiều người ở đây, hành động của người như vậy so với kỹ nữ thanh lâu thì có gì khác biệt? Không phải là đã đánh mất hết mặt mũi của Thiên triều sao!"
Trong nháy mắt, cánh tay đang ở phía sau Liễu quý phi liền cứng lại, nụ cười xinh đẹp của Liễu quý phi cũng dường như trở nên cứng ngắc.
"Ha ha, Triệu Vương nói không sai, Ninh nhi a, chúng ta trước hãy ngồi xuống, còn chuyện khác chờ một lát rồi hãy nói!" Chẳng qua trong nháy mắt, hai người đều phản ứng lại, nếu đã ở trong cung, ai mà lại không có kinh nghiệm từng trải? Năng lực diễn xuất và ứng biến chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay, sợ là so với ngôi sao điện ảnh ngày nay cũng không thua kém đi!
"Vâng, bệ hạ giáo huấn rất đúng, là nô tì lỗ mãng. Bệ hạ, Triệu Vương, Hoàng hậu nương nương, mời." Liễu Quý phi cũng là một kẻ thông minh, lanh lợi hơn người, câu nói đầu tiên là đem khuyết điểm của mình nhắc lại, rồi sau đó lại phủi sạch hành vi thất lễ vừa rồi, điều đó cũng thể hiện tình yêu của nàng ta đối với Hoàng thượng, hàm súc mà không thất lễ, vừa có thể khiến cho đối phương không phát hiện được, nhất cữ lưỡng tiện.
Mọi người đều ngồi xuống, tiếng đàn của quản huyền lần thứ hai vang lên, các vũ cơ lần thứ hai tiến vào vũ trì, đại điện lại khôi phục lại bộ dáng trước đó - yến tiệc linh đình, chẳng qua là Hoàng thượng vẫn còn ở chỗ này, mọi người ít nhiều gì cũng có một chút ước thúc*****.
(*****: ràng buộc, trói buộc)
Đến lúc này, Xuân Lộ yến mới được coi là chính thức bắt đầu.
"Hoàng hậu, tại sao lại không thấy Hiên nhi ở đây?" Hoàng thượng Sở Vân nhìn quanh đại điện một vòng, sau đó quay đầu hướng về phía Hoàng hậu hỏi. Mà Thái tử đang ngồi ở thủ vị nghe thấy vậy, không tự chủ mà nắm chặt chén rượu trên tay, nhưng sau đó liền buông ra - khôi phục lại tinh thần, coi như cái gì cũng bình thường, không có chuyện gì xảy ra.
"Bệ hạ, khi trời còn chưa tối Hiên nhi đã rời khỏi Hinh Trữ Cung, nói là gặp Liễu muội muội ở đây." Hoàng hậu Mạc Tử Hinh đáp, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Sở Vân nghe vậy, đem tầm mắt chuyển hướng sang phía Liễu quý phi Liễu Ngưng Trữ .
"Hoàng Thượng, chuyện này nhắc đến rất dài dòng. Mới vừa rồi Tam hoàng tử quả thực xuất hiện ở nơi này của nô tì, hơn nữa còn đem Mạc tiểu thư và quận chúa Triệu Hồng Anh từ trong hồ cứu lên, nhưng lúc sau, đã không thấy tăm hơi. Tam hoàng tử đi nơi nào, nô tì cũng không biết."
"Cái gì? Tích nhi rơi xuống nước? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Liễu Ngưng Trữ vừa dứt lời, Mạc Tử Hinh liền từ chỗ ngồi đứng lên. Nếu là người khác, nàng sẽ không quan tâm, nhưng mà người này là Tích nhi. . . . Nàng làm sao có thể không quan tâm?
"Hoàng hậu!"
"Bệ hạ thứ tội, là nô tì thất lễ ." Lúc này Mạc Tử Hinh quỳ dưới đất thỉnh tội. Hành động này của nàng, quả thật cũng có phần thất lễ, chẳng qua vừa rồi, nàng có thể không lo lắng sao?
"Hừ! Ngươi đứng lại đó cho ta! Đừng chạy!" Nhưng vào lúc này, từ ngoài điện truyền đến một âm thanh yêu kiều, đồng thời, hai bóng người cũng chạy như bay và bên trong nội điện, một người mặc y phục màu đỏ, một màu trắng, trong phút chốc, mọi tiếng động trong đại điện đều biến mất, ngay cả vũ cơ cũng đình chỉ vũ đạo, khom người lui xuống.
Trong nội điện tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người - một đỏ một trắng, là ai to gan như vậy? Không biết Hoàng Thượng còn ở nơi này sao? Đây là muốn chết mà!
( (*): Trăng treo đầu liễu, đèn hoa rực rỡ )
Nếu dịch không đúng mong mọi người góp ý. Cảm ơn ạ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...