Nguyệt nương đưa Duẫn Tích về Phong Tây Viên, sau khi giúp nàng xử lý tốt vết thương thì lập tức rời khỏi Hiên Vương phủ. Trong Tế Nguyệt Lâu còn có hai người tiểu muội bị thương, hiện tại chưa biết tình hình thế nào.
Lúc trước Vân Thường Các chỉ là một cái tên không ai biết đến, thế lực của bọn họ cũng chẳng đáng nhắc tới, tất cả người ở bên trong là nữ tử, phần lớn đều là những bé gái mồ côi bị vứt bỏ hoặc là những nữ tử chịu tổn thương về mặt tình cảm, mà Các chủ của Vân Thường Các chính là Nguyệt nương.
Bên trong Vân Thường Các không ai biết được lai lịch thật sự của Nguyệt nương, càng không biết nữ nhân có một thân công phu thế này tại sao phải thu nhận nhiều cô nương tay trói gà không chặt như vậy, sau đó thành lập một thế lực tồn tại tương tự như hồng lâu. Bốn người Mai Lan Trúc Cúc đều có võ công, võ công của bọn họ do một tay Nguyệt nương dạy, bốn người các nàng là bốn tiểu cô nương ăn xin do lúc trước nàng từ trên đường nhặt về, tuy quan hệ giữa bọn họ thầy trò nhưng Nguyệt nương cũng xem các nàng như là con của mình vậy, trong lòng tất nhiên là sẽ vô cùng thấp thỏm.
Duẫn Tích đã trở lại Hiên Vương phủ, chắc là sẽ không gặp phải gặp nguy hiểm nữa nên lúc này Nguyệt nương mới yên tâm rời đi.
Quần áo Duẫn Tích mặc do chính tay nàng thiết kế, áo ngủ màu xanh nhạt của nàng được thiết kế từ những sợi tơ tằm, Duẫn Tích nằm ở trên giường lớn, đôi mắt khép hờ lại, vẻ mặt thản nhiên, không nhìn ra dấu tích bị thương nhưng cũng có thể là do thân thể mới chín tuổi của nàng quá nhỏ nhắn, trong đầu nàng lúc này lại đang có vô vàn suy nghĩ phức tạp, dựa vào những thông tin không hoàn toàn rõ ràng nàng có thể biết ra thì toàn bộ những sự việc này người thường không cách nào nghĩ ra được.
Rốt cuộc là đêm nay người nào lại ra tay ám sát nàng?
Người nào có động cơ và năng lực sắp đặt mọi thứ rồi phái đi ít nhất đội ngũ năm mươi người đến ám sát như thế?
Chính miệng Nguyệt nương nói là Long cung và Kim Long Sử, bọn họ diễn vai gì trong cuộc ám sát này?
Việc Kim Long Sứ xuất hiện tình cờ hay là do sắp đặt?
Ai lại có hứng thú với một tiểu cô nương mới chín tuổi?
Rốt cuộc có phải do thân phận hiện nay của nàng là Vân Cơ cho nên mới gây ra sự chú ý hay không?
Càng nghĩ càng phức tạp, việc nàng là Vân Cơ của Tế Nguyệt Lâu và cũng chính là Duẫn Tích có còn là bí mật?!
Ánh trăng dần dần di chuyển về phía tây, thời gian cũng không dừng lại theo bước chân của nó. Sở Vũ Hiên đã sớm trở lại Hiên Vương phủ và đứng trước cửa phòng của Duẫn Tích ba giờ.
Không biết chuyện gì xảy ra, từ khi hắn trở về, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh Duẫn Tích cả người đẫm máu, lòng hắn trước sau vẫn không có cách nào bình tĩnh được, ma xui quỷ khiến hắn mang kim sang dược loại tốt nhất tới Phong Tây Viên cho Duẫn Tích, đến trước cửa phòng của nàng rồi nhưng vẫn do dự có nên vào hay không.
Ngay khi hắn nghĩ muốn rời khỏi thì trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của nàng.
"Nếu đã tới thì vào trong ngồi một chút đi!"
Sở Vũ Hiên nghe được giọng nói này, trong lòng thầm nghĩ là Duẫn Tích đã sớm biết hắn đến cho nên không còn cách nào khác là đẩy cửa đi vào, tiến vào khuê phòng của nữ tử hắn có chút không thoải mái.
Có thể khi hắn nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng lộ ra ngoài, trên gương mặt cũng thoáng xuất hiện một chút ửng đỏ, tiếp đó hắn cảm thấy có chút tức giận, tiểu nữ nhân này có biết cái gì là nữ nhi rụt rè và khép nép hay không? Bản thân cứ như vậy lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo cho người khác nhìn? Nàng cứ như thế thì về sau sẽ còn có bao nhiêu người có thể thấy được đôi chân này đây?
Kiểu dáng Duẫn Tích thiết kế là váy ngủ, váy ngủ chỉ dài tới đầu gối, bên trong rộng rãi, mùa hè mặc rất là mát mẻ nhưng đối với ở cổ đại thì nàng cũng chỉ dám mặc áo ngủ này vào buổi tối.
"Nữ nhân, sau này chỉ cho phép ăn mặc loại quần áo như thế ở trước mặt ta, nếu dám để cho người thứ ba nhìn thấy, ta sẽ giết hắn!" Đây là câu nói đầu tiên khi Sở Vũ Hiên bước vào phòng, nhưng lại thành công làm cho Duẫn Tích mở rộng tầm mắt.
Trong mắt Duẫn Tích hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Sở Vũ Hiên, nữ nhân...? Không phải là hắn vẫn luôn kêu nàng là tiểu nha đầu sao? Còn có... bản thân nàng còn nhỏ như thế này sao có thể gọi là nữ nhân được?
"Hiên Vương gia, hình như ta làm gì không liên quan đến ngươi thì phải! Trước đó đã nói rõ là ngươi không thể can thiệp vào chuyện của ta. Đừng quên quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác!"
Giọng nói Duẫn Tích nhàn nhạt vang lên trong màn đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng, giống như đòn cảnh tỉnh khiến cho phẫn nộ của Sở Vũ Hiên không biết xuất hiện từ đâu thoáng cái biến mất không thấy, lúc này liền sững sờ đứng yên tại chỗ.
Đúng vậy, ta và nàng chỉ là quan hệ hợp tác, có quyền và tư cách gì nói những lời này? Rõ ràng như vậy nhưng tại sao ngực của hắn lại cảm thấy khó chịu? Vừa rồi không biết cư xử thế nào cho nên hắn mới mở miệng thốt ra một câu như vậy.
"Vương gia đêm khuya đến đây hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói đi?" Duẫn Tích cũng mặc kệ trạng thái bây giờ của Sở Vũ Hiên là gì, nàng hướng về phía hắn trực tiếp hỏi.
"Thật ra thì cũng không có chuyện gì, ta đến đây thông báo cho ngươi biết một tiếng là ngày kia sẽ là ngày đại hôn của chúng ta." Sở Vũ Hiên cũng lập tức khôi phục lại, vấn đề này tạm thời ném sang một bên, tuỳ tiện lôi ra một đề tài nói với Duẫn Tích.
"Ta biết, sau đó thì sao?" Duẫn Tích thay đổi tư thế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, ngày hôm nay thật là mệt mỏi a!
"Ngày mai Tướng phủ sẽ cho người đến đón ngươi, ngươi xuất giá đương nhiên là phải bước ra từ Tướng phủ."
"Ừ, những điều này ta đều biết sau đó thì sao nữa?"
"Sau đó thì... Ngươi sẽ gả cho ta..." Sở Vũ Hiên nhìn gương mặt của Duẫn Tích, nét mặt hơi có chút ngẩn ra, đôi môi dường như vô ý thức nói ra một câu như vậy.
"Vương gia, thuốc không để lại sao?" Ngay cặp mặt Duẫn Tích cũng không thèm mở, trực tiếp ném ra một câu như vậy.
"Hả?" Sở Vũ Hiên nhất thời cũng không có phản ứng gì nhiều, trong đầu còn đang phát sinh một chút mập mờ, thuốc? Thuốc gì? Lẽ nào hắn mắc bệnh mà cũng không biết sao?
"Vương gia, đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi, đi thong thả không tiễn!" Duẫn Tích không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, nàng cùng một tên não tàn ở chỗ này bàn luận vấn đề về thuốc sớm muộn gì cũng sẽ hạ thấp chỉ số thông minh của nàng xuống mà thôi!
"Ừ, ngươi nghỉ ngơi đi! Được rồi, chai này là kim sang dược do ngự y giỏi nhất trong cung nghiên cứu điều chế ra, nếu sau này ngươi có bị thương hoặc bị đâu ở đâu thì cứ lấy mà sử dụng."
Sở Vũ Hiên đem kim sang dược đặt ở trên bàn trong phòng của Duẫn Tích sau đó xoay người rời khỏi phòng, hiện tại trong đầu hắn đều là suy nghĩ đi tìm ngự y xem thử hắn có mắc phải căn bệnh gì không tiện nói ra hay không! Thật là làm khổ lão thái y hơn năm mươi tuổi kia, lão đầu nhiều tuổi xương cốt rã rời còn bị Hiên Vương nửa đêm từ trên giường tóm dậy...
Duẫn Tích nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Vũ Hiên rời đi, đây là tình cờ sao? Bản thân nàng vừa bị thương thì hắn lập tức đưa kim sang dược tới. Sở Vũ Hiên, tại sao đêm nay hắn khác lạ như vậy?
Ngày kế tiếp, sáng sớm Hồng Anh liền tới đập cửa Duẫn Tích, vốn nàng muốn thân thể đang bị thương nghỉ ngơi một chút, hiếm khi được ngủ nướng thì nàng phải từ trên giường bò dậy, nếu không để cho Hồng Anh cứ tiếp tục đập cửa như thế e rằng toàn bộ Tướng phủ đều bị nàng ta làm cho giật mình thức giấc!
"Có chuyện gì vậy? Đập bể cánh cửa ngươi sẽ tới sửa sao!" Duẫn Tích bất chợt mở cửa, hé ra cái đầu bù xù, nhìn về phía nắm tay đang giơ lên chuẩn bị đập xuống của Hồng Anh mà nói. Hai người tuyệt đối là oan gia, mười lần chạm mặt nhau thì có ba lần cùng nhau đánh một trận, năm lần là trổ tài miệng lưỡi ai lợi hại hơn, ầm ỹ một trận, còn dư lại hai lần, đó là Duẫn Tích đang dạy Hồng Anh phương pháp cận chiến.
"Đại tỷ của ta ơi, ngươi cũng không nhìn xem hiện tại bây giờ là lúc nào rồi mà còn chưa chịu rời giường." Vẻ mặt Hồng Anh bất đắc dĩ càng thêm sốt ruột, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng rầu rỉ như cái bánh bao.
"Vẫn còn sớm, ngươi nhìn một chút xem, ánh trăng vẫn còn treo lơ lửng ở trên kia kìa!" Duẫn Tích bày ra vẻ mặt vô tội nói. Hồng Anh không có tiếp tục cùng nàng ầm ĩ thêm nữa, đã nói rõ ràng là nàng có chuyện quan trọng! Bây giờ ngoại trừ chuyện của Vân Cơ ra thì đối với nàng chẳng còn chuyện gì quan trọng hơn nữa.
"Tỷ a... ngươi không cần giả vờ vô tội như vậy, giúp ta một chút đi, nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ hết hi vong a!"
"Hử? Giúp ngươi cái gì?"
"Ha ha! Ngươi đáp ứng rồi! Ta biết Tích nhi là tốt nhất mà! Mau mau, thiên sơn điểu phi tuyệt, tiếp theo câu sau là gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Anh lập tức nở rộ như một đóa hoa, vui vẻ mở miệng nói với Duẫn Tích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...