Yêu Nghiệt Tà Vương Chiến Thần Phi

Nửa đêm, lúc mọi người đang say giấc mộng, dĩ nhiên là ngoại trừ đạo tặc hái hoa vào ban đêm ra thì hầu như toàn bộ Hoàng thành đều đã say giấc. Thỉnh thoảng có vài tiếng gà gáy vang lên, đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.
Thế nhưng đám người Ám Dạ Lý ở đây đều lặng lẽ hành động, không gây ra tiếng động hoặc ít nhiều cũng không gây ảnh hưởng tới tình hình hiện tại. Ví dụ giống như tối nay, không biết là ai đã sắp đặt kế hoạch ám sát này.
Cũng trong lúc đó, đám người Nguyệt nương nhanh chóng tiến về hướng của Duẫn Tích đang ở, Duẫn Tích chơi trò mèo vờn chuột để tiến hành kế mượn đao giết người, mà ở trên cây đại thụ phía sau lưng nàng có hai bóng người lẳng lặng đứng đó, yên lặng quan sát mọi thứ đang diễn ra.
Một người mặc áo bào tím, người còn lại mặc bộ kim bào, trên gương mặt đều mang một chiếc mặt nạ màu vàng, trong màn đêm nhìn có phần hơi dữ tợn.
"Tác La, ngươi nghĩ nàng là Vân Cơ sao?" Nam tử mặc áo bào tím đột nhiên mở miệng hỏi nam tử mặc kim bào.
"Chủ tử, thuộc hạ cho rằng không phải. Nếu nàng... Nếu chủ mẫu chính là Vân Cơ - người nổi danh nhất gần đây thì tại sao đến bây giờ Tế Nguyệt Lâu vẫn chưa có động tĩnh gì?" Nam tử mặc kim bào chính là Tác La, hắn suy tư một chút rồi lập tức trả lời nam tử áo bào tím.

"Ha...ha... Tác La, chuyện này không thể khẳng định quá sớm!" Nam tử áo bào tím hơi ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi mà có năm cái bóng lảo đảo đang bay nhanh tới, khóe miệng hắn khẽ nâng lên, quả nhiên tiểu vương phi của hắn thật đúng là không đơn giản a! Nếu hắn không có đoán sai thì Tế Nguyệt Lâu bình tĩnh như vậy cũng là do nàng ra tay.
Đương nhiên Tác La cũng thấy được năm cái bóng nhưng lại không có phản ứng thái quá, ngay sau đó hắn lại nhìn chủ tử nhà mình một chút. Nếu như chủ mẫu mà biết được những chuyện xảy ra đêm nay có sự nhúng tay của chủ tử, vậy thì chủ tử...người còn có thể bình tĩnh như vậy sao?
Có thể chủ tử cũng không biết rằng người có cảm tình với tiểu chủ mẫu tương lai, nhưng hắn làm cái bóng của chủ tử, cũng có thể thấy được rằng chủ tử đang thay đổi. Chưa bao giờ chủ tử để cho nữ nhân đụng chạm vào thân thể của người, đột nhiên có một ngày người lại ôm một tiểu nữ nhân chín tuổi... Được rồi, tạm thời định nghĩa là nữ nhân... Ôm một tiểu nữ nhân chín tuổi diễn trò chỉ vì muốn cho nàng xả giận, vì muốn đạt được mục đích trở thành Long chủ Long cung mà không từ thủ đoạn, dĩ nhiên sẽ không vì một chút suy đoán thoáng hiện qua đó mà dự tính hợp tác quan hệ với một tiểu nữ nhân.
Những điều này...cũng đều có hàm ý như thế sao?
Tác La suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên thực tế chỉ mất có một giây. Năm người Nguyệt nương cách nơi của Duẫn Tích chỉ còn một đoạn, chưa đến mười giây đã tới nơi, mà lúc này Duẫn Tích vẫn tiếp tục trò chơi của nàng... Được rồi, nàng còn phải tiếp tục tiến hành kế hoạch, nhưng mà nhân lực của nàng không nhiều, nàng không có khả năng liên tục công kích đám người này thì năm người Nguyệt nương cũng đã xuất hiện. Khả năng toàn bộ sáu người bọn họ chạy trốn cũng không cao, nói là sáu người nhưng hiện tại tính luôn Duẫn Tích cũng chỉ có bốn người còn sức lực chiến đấu, bốn người chống lại mười hai người, không thể nói trước được chuyện có giành được phần thắng hay không.
Một tên gào thét do bị nàng công kích, hắn dự định liều chết để tấn công Duẫn Tích, ngược lại nàng né tránh được những đợt công kích đó nên không gây ảnh hưởng gì tới nàng, nàng đùa bỡn với bọn họ một chút cũng không phải là không được nha! Nhưng ngay khi hắn đánh chủ ý lên nàng thì nàng sẽ chơi với hắn tới cùng, dị biến phát sinh, từ phía sau hắn trên cây đại thụ đột nhiên xuất một mảnh Kim Sắc Kiếm Hoa, nó giống như hoa quỳnh nỡ rộ, trong đêm tối có thể dễ dàng thấy được, rơi vào tầm mắt của mọi người.
Long cung... Kim Long Sứ...Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đây là nhận thức cuối cùng của mười hai tên hắc y nhân đang vây đánh Duẫn Tích. Trong chớp nhoáng, mười hai tên hắc y nhân đều chết dưới một kiếm của Tác La.
Nguyệt nương đang bay nhanh tới thì nhìn thấy Kim Sắc Kiếm Hoa, vành mắt muốn nứt ra, cặp mắt tưởng chừng như sắp nổ tung. Kim Long Sứ?!

Tác La một kiếm kết thúc, sau đó lập tức biến mất, mà lúc này phía trên cây đại thụ đã không còn một bóng người, nam tử áo bào tím không biết đã rời khỏi nơi này từ lúc nào!
Quần áo màu trắng của Duẫn Tích đã thấm đầy máu tươi, lẳng lặng đứng ở trong đống người chết, nét mặt hờ hững, ngửa đầu nhìn về phía hai người Tác La mới vừa rồi đứng ở cây đại thụ, vẻ mặt đầy suy tư.
Rất nhanh sau đó Nguyệt nương đã đi tới bên cạnh Duẫn Tích, thấy trên người Duẫn Tích đầy máu tươi nên lập tức quỳ xuống, Mai Lan Trúc Cúc cũng quỳ theo.
"Chủ tử, Nguyệt nương tới chậm, xin người trách phạt."
Duẫn Tích không nói tiếng nào, lúc này gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ lạnh nhạt, không hờn không giận, ánh mắt thoáng nhìn qua mấy người trước mặt, biểu cảm nghiêm nghị càng thâm sâu hơn.
"Các ngươi bị ngăn cản?" Lời của Duẫn Tích vô cùng lạnh lẽo, lời nói âm lãnh như thế khiến Nguyệt nương đang quỳ trên mặt đất không khỏi run lên.
"Vâng, chủ tử."

"...!" Nếu như là ban nãy nàng chưa xác định được nhưng mà hiện tại Duẫn Tích đã khẳng định được rằng chuyện tối nay nhất định là có kẻ bày mưu. Thế nhưng ...vì điều gì? Nàng chỉ là một tiểu cô nương đánh đàn, ai lại có thể điều động nhiều thủ hạ ra tay với nàng như thế chứ?! Duẫn Tích cũng không nhận ra rằng đám người của Nguyệt nương cũng bị không ít hắc y nhân chặn lại.
"Các ngươi đứng lên rồi nói!"
"Vâng." Năm người Nguyệt nương đỡ nhau đứng dậy.
"Chủ tử, người vừa rồi giết đám người đó cứu người chính là người của Long cung Kim Long Sứ."
"Long cung? Kim Long Sứ? Nguyệt nương, ngươi quay về đem hết những thế lực phân bố trên giang hồ kể lại cho ta nghe, càng cặn kẽ càng tốt!" Đến lúc này, Duẫn Tích mới nhớ tới việc ở trên cái đại lục này nàng biết rất ít về những thế lực trên giang hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui