Sở Vũ Hiên ngây người trong giây lát, Duẫn Tích đẩy mạnh hắn ra, từ trên người hắn nhảy xuống.
Sở Vũ Hiên cảm thấy trên người bỗng nhẹ hơn, ngẩng đầu nhìn cô nương Duẫn Tích có khuôn mặt lạnh lùng, có một chút ngạc nhiên, mãi mới nói được một câu: "Cô nương kia, ngươi thật chẳng giống nữ nhi chút nào!"
Trong Liễu Ngưng cung, người chủ nhân đang ngồi bên trên, nhàn hạ "trang điểm" óng tay bằng những cái sơn móng tay hình hoa mẫu đơn, có vẻ rất hài lòng.
Rất lâu sau đó, Liễu Ngưng Trữ mới hoàn thành cái móng tay cuối cùng, tự khen mình đã làm tốt, lập từc có một nữ nhi đi đến trước mặt, giật lấy những đồ đạc trước mặt người, đến bây giờ Liễu Ngưng Trữ mới ngẩng đầu lên, thì ra là Liễu Tiêm Tiêm mà người đã đợi mãi.
"Tiêm Tiêm, mặt con sao thế này? Tam hoàng tử đánh con ư? Nhưng mà dấu tay cũng không giống, thật giống bàn tay của trẻ nhỏ chín tuổi. Chẳng lẽ là. . . Mạc Duẫn Tích?" Lúc này, khuôn mặt của nàng đã khác lúc nãy khá nhiều, đã in dấu năm ngón tay rất rõ ràng, nhưng cũng một phần do người đánh. Khi nãy Liễu Ngưng Trữ cúi đầu, nên không nhận ra được sự khác biệt, giờ mới ngẩng lên, đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng và dấu năm ngón tay.
"Bác, người mau lệnh cho Biểu ca ca nhanh hành động đi, con không thể chịu nổi nữa! Cả ngày bị Mạc Duẫn Tích lôi thôi lếch thếch kia sỉ nhục, không có một chút gì nữ tính, bây giờ ngay cả Hiên ca ca cũng bênh vực nàng!"
Lliễu Ngưng Trữ nghe được trong lời nói có nhắc đến Mạc Duẫn Tích, Liễu Tiêm Tiêm đang không thể bình tĩnh, hôm nay nàng giống người bị hành hạ quá! Bị Duẫn Tích tát một cái, rồi còn bị Hồng Anh cười nhạo, tiếp theo là Duẫn Tích cố tình gây sự, nhưng mà điều căn bản làm nàng tức giận là, Vương gia - Sở Vũ Hiên không đứng về phía nàng mà đứng về phía Duẫn Tích!
Có ai không hy vọng người mình thích đứng về phía mình không?
"Tiêm Tiêm!" Liễu Ngưng Trữ hét về phía Tiêm Tiêm, khiến Liễu Tiêm Tiêm đang suy nghĩ bỗng giật mình. Ngay sau đó là một tiếng "bùm" và một người lập tức quỳ gối xuống, những âm thanh lanh lảnh chỉ có hai người trong đại điện, các cung nữ không biết đã lui ra từ bao giờ.
"Bác, Tiêm Tiêm biết sai rồi! Xin bác trừng phạt!" Trên mặt Liễu Tiêm Tiêm có phần sợ hãi, những sợ sệt ở trong mắt cũng không thể giấu được, Liễu Ngưng Trữ tự nhiên hét lớn nàng rất sợ.
Sau khi Liễu Tiêm Tiêm dứt lời, trong đại điện bỗng trở thành một bầu không khí vô cùng khác thường, không ai nói chuyện, cũng không ai dám di chuyển. Nhìn sơ qua, trong đại điện hầu như chỉ có hoạt động hô hấp của con người, ngoài ra đều không có ai cử động cả.
Một lúc lâu sau, Liễu Ngưng Trữ đứng lên, đi đến bên Liễu Tiêm Tiêm, nâng nàng đứng dậy.
"Tiêm Tiêm, đứng lên mà nói, lần này không trách ngươi, là do ta sơ suất, hành động trước mà không nói với con, cũng không suy nghĩ đến cảm giác của con." Liễu Ngưng Trữ nhìn Tiêm Tiêm nhẹ nhàng nói, đôi mắt dịu dàng đến lạ thường.
"Bác, là Tiêm Tiêm không hiểu chuyện, mong bác thứ lỗi." Liễu Tiêm Tiêm cúi đầu, nhẹ giọng nói.
"Tiêm Tiêm, con là do ta chăm sóc từ nhỏ, bao giờ con cũng là đứa trẻ ngoan. Con cũng biết Biểu ca ca của con làm những chuyện gì, chúng vô cùng nguy hiểm, không đến mức không thể cứu vãn được thì con đừng để hắn ra tay, dù sao thì bây giờ hắn cũng đang là Thái tử."
Liễu Ngưng Trữ đưa Tiêm Tiêm đến chiếc ghế bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống, đồng thời chính mình ngồi ở đối diện, hai tay nắm tay nàng nói.
Liễu Tiêm Tiêm cúi đầu, cũng không thể nhìn thấy biểu hiện của nàng, nhưng nàng cũng không nói ra tiếng, vẫn là giữ sự im lặng. Liễu Tiêm Tiêm được Liễu Ngưng Trữ nhắc đến trong lời nói, nàng không phải là không hiểu. Nhưng mà. . . tưởng tượng đến cảnh Sở Vũ Hiên và Duẫn Tích ngồi trong chòi nghỉ mát tâm tình với nhau, tim nàng lại đau quặn thắt, vì sao? Vì sao mà người đó không phải Liễu Tiêm Tiêm ta? Có phải hay không, người chờ ta thành Quận chúa, để khi đó không ai ngăn cản ta và Hiên ca ca nữa!
Nếu thật sự là như thế, nhịn một chút lại sẽ không sao. Mười mấy năm ta đã nhịn rồi, không lẽ còn một quãng thời gian ngắn cũng không thể nhịn sao? Mạc Duẫn Tích, sẽ có ngày ta trả thù ngươi.
Liễu Tiêm Tiêm theo Liễu Ngưng Trữ đến Nguyệt Thượng Trung Thiên, không ai biết nàng đã phạm lỗi gì với Liễu Ngưng Trữ, cũng không biết hai người họ đã nói những gì.
Đêm, hình như càng tối sầm một ít.
Duẫn Tích mặc bộ đồ màu trắng, đứng ở Phong tê các trong viện. Phong tê các, ngoại trừ Hiên Vương phủ của Sở Vũ Hiên thì đây là nơi rộng nhất, lần lượt đến Hiên Dật cư, là nơi Vương phi ở. Phong tê, phượng tê, như thế chỉ có Hoàng triều cùng Hiên Vương mới được đến.
Hinh nhi đứng bên cạnh nàng, đang cầm một chiếc áo khoác, vẻ mặt u ám nhìn Duẫn Tích. Tiểu thư thật là, đưa nàng đến cửa Hiên Vương phủ, nàng không cần cầm hành lý, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng tiểu thư, làm hại nàng phải đi tìm khắp Phong tê các, nơi này nàng không rõ lắm, chút nữa đã lạc đường.
"Tiểu thư, ban đêm gió lạnh, người nên vào thôi!" Hinh nhi không nhìn Duẫn Tích với đôi mắt đó nữa, như thế nào thì đây cũng là tiểu thư nhà mình! Hinh nhi đứng phía sau Duẫn Tích, khoác chiếc trên tay vào người Duẫn Tích, ba tháng này, ban ngày không lạnh, nhưng là ban đêm thực sự phải chết cóng.
"Hinh nhi, ngươi đi vào trước đi! Ta chờ một người." Duẫn Tích đã khoác chiếc áo trên người, xoay lưng nói với Hinh nhi, chất giọng lạnh lùng, không chứa một chút tình cảm nào. Hai ngày nay, nàng đã thuyết phục được tiểu thư mặc những bộ đồ lụa là, cũng thấy rất hợp, ngược lại có một chút vui vẻ, có thể đã được tiểu thư tin tưởng, ba đời nhà nàng tu luyện, cuối cùng cũng để lại phúc đức a
!
Mà lúc này, ở cửa viện đã xuất hiện một người mặc đồ màu tím, bước nhanh về phía điện.
"Tiểu thư, Hinh nhi quay về phòng trước." Phu quân tương lai của Duẫn Tích lại đến muộn thế này. Hinh nhi cảm thấy không tự nhiên nên lui trước vẫn là tốt nhất.
Duẫn Tích nhẹ nhàng đi xuống dưới, đưa mắt nhìn Sở Vũ Hiên, thay mặt cho hắn chính là màu tím cao quý này, toát lên khí chất mà yêu nghiệt. Duẫn Tích than thầm trong lòng: quả là yêu nghiệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...