Chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng của người mặc áo trắng chạy trước, người theo sau cầm trong tay trường tiên, từ bên ngoài đi vào một cách khẩn cấp.
Rõ ràng là ở trong vườn hoa vừa rồi có hai cô gái khá nhỏ nhưng đánh nhau rất đỗi tàn nhẫn, là Mạc Duẫn Tích cùng Triệu Hồng Anh. Duẫn Tích chạy đến cách cửa điện một phần ba thì ngừng lại, xoay người đứng đối diện Triệu Hồng Anh, tay không, nhưng không thẻ so với Triệu Hồng Anh yếu ớt thì không thể dùng trường tiên.
"Ta đứng ở đây, ngươi có bản lĩnh thì tới gần xem nào! Hừ, vô duyên vô cớ tìm đến bổn cô gây phiền toái, hôm nay ta đây sẽ trừng trị ngươi!" Hai tay Duẫn Tích bám chặt vào thắt lưng, bỗng một người đàn bà chạy ra đứng can ngăn hai người, coi như không nhìn thấy mọi người xung quanh đang nhìn với con mắt khác thường.
"Tích nhi!" "Hồng Anh!"
Chỉ thấy Mộ Dung Hoan và Triệu Vương - Triệu Khải - suýt nữa là đứng lên khỏi chỗ thượng, nhìn về phía hai người mà mà gọi. Nhưng hai cô gái này không những không nghe mà còn tiếp tục làm theo ý mình. Đây mới là nữ nhân tài đang còn rất nhỏ! Hoàng Thượng ở trong này thì sao? Đánh nhau ở đây quả thật sai lầm!
Đã xảy ra chuyện? Không sợ! Đã có cha ta rất giỏi bao che!
"Ngươi là kẻ điên! Ai giáo huấn nhà ngươi như thế này hả?"
Duẫn Tích hét lên khi thấy trường tiên lao về phía mình, sự việc ở hoa viên lại xảy ra một lần nữa. Vả lại địa điểm cũng thay đổi, từ hoa viên tiến vào đại điện! Hơn nữa, lại còn ở trước mắt Hoàng Thượng! Ngẫm lại, hai người - Duẫn Tích cùng Hồng Anh - đã thoả mãn chưa?
Trong khoảng thời gian ngắn, đại điện đã trở nên hỗn loạn, hai người được cho là tuyệt vời nhất đều nhảy lên khiêu khích, đầu tiên là Trương tiểu thư rút cây trâm ra mà phóng, tiếp theo là công tử họ Lý cũng đánh một cái mà rơi cả mũ, trừ Hoàng đế đang ngồi cùng mọi người nơi đó, thì tất cả còn lại đều không còn ngồi yên một chỗ, kể cả bình rượu, cũng là vật để ném vào hai cô nương kia.
Mà hai người Duẫn Tích, lại đem bộ quần áo mới làm vật đỡ đạn ấy bình rượu kia, nào có thể là bộ dạng cua tiểu thư đài các?
"Láo xược!" Chỉ nghe tiếng hét lên của một người, là Hoàng đế Sở Vân. Ngoại trừ Duẫn Tích và Hồng Anh, tất cả mọi người đều quỳ xuống chịu phạt.
"Bệ hạ bớt giận!"
Cùng lúc đó, từ chỗ tối lao ra một vài bóng đen, kéo Duẫn Tích ném về phía Mộ Dung Hoan.
Bọn họ là cận vệ của Hoàng Thượng, không muốn vô tình, chỉ có một trách nhiệm, là phải đảm bảo an toàn cho Hoàng Thượng. Và quản người nhỏ hơn, là Thái tử. Chính xác mà nói, ngoại trừ Hoàng đế và Thái tử, mọi người trong mắt bọn họ đều như nhau thôi!
Duẫn Tích vừa mới cảm thấy đã rời khỏi trận địa, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy đang đứng trước mặt Mộ Dung Hoan, còn nháy mắt gian tà. Đôi mắt của Duẫn Tích bây giờ đang mở to hết mức, đây là nội lực khinh công của thời cổ đại sao? Nếu là kiếp trước, người vừa rồi cũng chẳng thể thắng được nàng.
Những con mắt khinh thường nàng ở phía trước trong chốc lát đã biến mất. Duẫn Tích tưởng rằng cứ dựa theo tiêu chuẩn của nàng kiếp trước thì sẽ khôi phục Đông Lan đại lục được như lúc trước, khi thấy nàng sẽ được xem là cao thủ. Nhưng hôm nay gặp cận vệ của Hoàng Thượng đã lợi hại như vậy, còn những người khác thì sao đây? Cả đại lục có quyền thế như vậy đâu chỉ có vài trăm người?
Về sau, nhất định không thể coi thường!
"Tiểu Tích, con đến đây làm gì? Sao còn cùng Quận chúa tiến đánh tới đây?"
Mộ Dung Hoan lên tiếng trách móc, nhưng mắng càng nhiều cũng là quan tâm thôi. Đây là nói chung tất cả bà mẹ, chẳng quan tâm tới bản thân, chỉ lo đứa con mình xảy ra những chuyện chẳng lành. Nhưng là, lại có mấy đứa nhỏ lý giải chân chính ở đâu? Mỗi người đều bị mẹ mình la mắng, nhưng không cảm nhận được là mẹ cũng đang quan tâm mình, chỉ biết im lặng, ai có thể hiểu là mẹ cũng đau lắm chứ?! Đánh ở người con, nhưng đau trong tim mẹ!
Nhưng Duẫn Tích cảm nhận được, nàng vốn là người nhạy cảm, lúc ấy trong lòng liền ngập tràn những sự tuyệt vời của mẫu thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...