Nửa tháng sau!!.
Từ ngày thi đấu hôm đó Giản Ly không ra khỏi phủ nửa bước, cả ngày lười biếng, thanh danh của Mộc Linh cùng Lưu Diệp Vi đều hủy hoại, Giản Ly danh tiếng lại bay lên, chỉ là nàng cũng không có để ý nhiều như vậy.
Thanh danh tốt thì sau thanh danh không tốt thì sau, người khác nghĩ nàng như thế nào nàng cũng có mất miếng thịt nào đâu, như vậy nàng cần gì phải để ý bọn họ cách nhìn làm gì a.
Tiêu Dao lâu tầng hai!!
Giản Ly lựa chọn căn phòng có vị trí tốt có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, ngồi bên cửa sổ một tay chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay là sinh thần của hoàng đế, tứ quốc người đã chạy đến rất là nhiều, sắp có trò hay rồi, Giản Ly quấn quấn lọn tóc của bản thân, đen bóng tóc dài quấn quanh ngón tay tùy ý chơi đùa.
" Nương tử đang nhìn cái gì vậy a "
Tần Mặc Uyên ngồi bên cạnh nàng cũng theo nàng ánh mắt nhìn ra bên ngoài, thanh âm dễ nghe truyền đến trong tai Giản Ly ánh mắt nhúc nhích nhìn về phía hắn, ngọt như đường giọng nói tùy tiện trả lời.
" Không có gì để nhìn nha!.
"
" Các ngươi biết ta là ai không cũng dám vô lễ với ta!! "
Giản Ly còn muốn nói tiếp thì bị một giọng nói mang theo tức giận bảy phần kiêu ngạo chặn lại.
Nàng ánh mắt liền di chuyển ra bên ngoài cửa sổ, một nữ nhân ăn mặc hoa lệ trang phục, trong tay cầm roi quất lên người một thị vệ, gương mặt xinh đẹp bởi vì trong mắt vặn vẹo cùng kiêu ngạo biểu tình phá hủy tất cả mỹ cảm.
" Ai dô là ai đây!.
a đúng rồi không phải là Phi Vũ quốc công chúa đây sao!.
"
" Đúng là trăm nghe không bằng một thấy chậc chậc!.
nhìn này vặn vẹo biểu tình đúng là xấu xí chết được, làm bản thái tử buồn nôn muốn chết "
Một nam tử giọng nói mang theo tràn ngập ác ý cùng châm chọc vang lên.
" Ngươi là kẻ nào cũng dám nói bản công chúa đúng là không biết sống chết!! "
Phi Vũ quốc công chúa nghe được nam tử lời nói liền hung hăng trừng qua, trong tay roi liền triều nam tử quất đi qua.
" Hừ! "
Nam tử kia cũng không có hoảng loạn hừ lạnh một tiếng giơ tay liền bắt được roi quất đến trước mặt bản thân, chỉ thấy hắn bên môi quỷ dị cong lên trong tay dùng sức kéo một cái, roi trong tay Phi Vũ quốc công chúa liền rơi vào trong tay hắn, ngay sau đó hắn liền hướng Phi Vũ quốc công chúa quất ra một roi, động tác nhanh chóng cực kỳ tàn nhẫn.
" A!! "
Phi Vũ quốc công chúa bị đánh vang ra hét lên một tiếng trực tiếp ngất luôn.
" Hừ, một cái Phi Vũ quốc công chúa tính là thứ gì cũng dám có ý định đánh bản thái tử "
" Không nhìn thấy sao, công chúa nhà các ngươi ngất rồi kìa, mau mang về cho nàng ta chửa điên bệnh a tránh cho ra ngoài gặp ai cũng giơ roi "
" Đi thôi "
Nam tử quăng bỏ trong tay roi nhìn đám người Phi Vũ quốc còn đứng ngu mặt ra châm chọc một hồi sau đó rời đi.
Phi Vũ quốc đám người sau khi hắn đoàn người đi xa mới lấy lại tinh thần, hoảng loạn nâng lên cái kia Phi Vũ quốc công chúa chạy tới dịch quán tìm ngự y.
Giản Ly thú vị nhìn một màn khôi hài trước mắt, nam tử kia đeo mặt nạ nàng không thấy rõ mặt hắn chính là cảm giác giống như nhìn thấy ở đâu rồi, chậc chậc nghĩ đến lúc nãy hắn ác ý lời nói còn có kia tính cách đúng là hợp ý nàng mà.
Tần Mặc Uyên nhìn vẻ mặt của Giản Ly trong lòng liền chua lên, như thế nào để ý đến tên không ra đồ vật kia làm gì chứ, chính nàng tướng công liền ngồi bên cạnh đâu!!
Giản Ly ánh mắt chuyển qua nhìn hắn, thằng này lại giận dỗi gì vậy bộ dáng như ăn hoàng liên là như thế nào?
__ __ _ __ __ _
Bầu trời hoàng hôn rực rỡ đã dần trở nên u tối, hoàng cung ngự hoa viên một mảnh ồn ào náo nhiệt.
Giản Ly nắm tay Tần Mặc Uyên đi vào trong yến tiệc, hiện tại vẫn còn thưa thớt người cũng chưa chính thức bắt đầu bữa tiệc, nên hai người bước vào cũng không có gây nhiều chú ý.
Trong yến tiệc càng lúc càng náo nhiệt bên ngoài vang lên âm thanh của thái giám hô lớn.
" Hoàng thượng giá lâm!! "
Tần Nghiêm bước chân đi vào mọi người nhanh chóng đứng lên.
" Tham kiến hoàng thượng! "
" Miễn lễ, hôm nay tất cả cứ tự nhiên không cần câu nệ haha "
Tần Nghiêm ngồi xuống chủ vị trên cao cười nói.
Hoàng đế tới yến tiệc tự nhiên bắt đầu, bên tay trái của hoàng đế ngồi lần lượt là sứ thần của các nước Đông Ly quốc, Phi Vũ quốc, Xích Tiêu quốc, bên tay phải khụ nàng và Tần Mặc Uyên sao đó là Tần Phi, tiếp theo là các đại thần.
Hoàng hậu bị cấm túc tự nhiên không có mặt, đến nỗi những cái khác phi tử, ha hả hoàng đế không một lần mang bọn họ đến yến tiệc, phỏng chừng hắn có mấy vị phi, mấy cái tần, bao nhiêu cái quý nhân hắn còn không nhớ rõ a.
Ở giữa sân vũ cơ không ngừng lay động theo tiếng nhạc, mọi người xôn xao kín rượu tặng lễ vật chúc mừng hoàng đế.
" Phi Vũ quốc công chúa tới! "
Phi Vũ công chúa một thân hồng y nhẹ lay lả lướt đi vào sau tiếng thái giám hô to.
" Chúc Vũ tham kiến hoàng đế bệ hạ, cung chúc bệ hạ phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn "
Lục Chúc Vũ hành lễ thanh âm trong trẻo cao giọng lên tiếng, trên mặt đều là ý cười.
" Haha Phi Vũ công chúa mau ngồi xuống đi "
Tần Nghiêm che giấu bản thân nổi da gà cánh tay, tươi cười nói.
" Đa tạ bệ hạ "
Lục Chúc Vũ nói câu cảm tạ quay đầu tới chỗ Phi Vũ quốc người ngồi xuống chính mình chỗ, ngẩn mặt lên liền nhìn thấy Tần Mặc Uyên yêu nghiệt vô song khuôn mặt lúc này tràn đầy tươi cười đang gấp thức ăn cho Giản Ly.
Nàng ta sắc mặt ửng đỏ ngượng ngùng cúi đầu, e lệ xinh đẹp mỹ nhân khiến mọi người đang chú ý nàng ta một trận run động.
Chính là Tần Mặc Uyên ánh mắt lướt qua chỗ nàng ta, Lục Chúc Vũ còn đang muốn ngẩn đầu làm một cái thẹn thùng tươi cười thì Tần Mặc Uyên đã sớm thu hồi tầm mắt, trực tiếp quay mặt tiếp tục tươi cười gấp thức ăn cho Giản Ly.
Lục Chúc Vũ nhìn thấy hắn như vậy liền cứng đờ cả người, sau đó mới phát hiện ngồi bên cạnh hắn Giản Ly, nam nhân tươi cười ân cần lấy lòng gấp thức ăn cho nàng, Lục Chúc Vũ nhìn thấy một màn trong lòng sôi trào không cam lòng cùng ghen ghét phẫn nộ, rõ ràng chỉ là một cái thanh tú bình thường nữ nhân dựa vào cái gì được nàng nhìn trúng nam nhân đối sự ân cần như thế!
Lục Chúc Vũ siết chặt tay lại ánh mắt giết người bắn về phía Giản Ly, nếu nàng ta ánh mắt có thể giết người chắc lúc này Giản Ly đã sớm chết một trăm lần rồi.
Giản Diễm cả người lười biếng ngồi ở chỗ của bản thân, vẫn luôn chú ý Giản Ly tình huống tự nhiên nhìn thấy Lục Chúc Vũ kia ánh mắt mê mẩn nhìn về phía hắn tiện nghi em rể, sau đó xú ánh mắt nhìn hắn bảo bối muội muội, Giản Diễm nhếch môi cười như không cười, trong mắt chợt lóe lên một tia ác ý cùng tàn nhẫn, lười biếng nâng lên ly rượu uống một ngụm.
Phía sau Giản Diễm đi theo đại thần: Thái tử điện hạ như vậy cười liền có kẻ sắp gặp xui xẻo!
Giản Ly tự nhiên cũng nhìn thấy Lục Chúc Vũ ánh mắt, trong lòng dâng lên nồng đậm ác ý cong môi cười, dám tới chọc nàng xem nàng liền khiến cho nàng ta biết cái gì gọi là con người tàn nhẫn.
Tần Mặc Uyên sâu trong mắt lộ ra hàn ý, dám động đến hắn nương tử thử xem!
Lục Chúc Vũ đè nén trong lòng ghen ghét đột nhiên tươi cười đứng lên, hướng hoàng đế hơi cúi người lên tiếng.
" Hoàng đế bệ hạ Phi Vũ quốc chúng ta chuẩn bị cho người một món lễ vật xin được phép dâng lên "
Tần Nghiêm không nói gì hơi gật đầu biểu thị đồng ý, Lục Chúc Vũ thấy vậy liền vẫy vẫy tay, thị vệ Phi Vũ quốc liền bưng lên một cái khay che vải lụa đỏ, Lục Chúc Vũ tiến lên vừa lật lên vải lụa đỏ vừa nói.
" Hoàng đế bệ hạ đây là một đôi Long Phượng ngọc là bảo vật của Phi Vũ quốc, hôm nay ta xin tặng cho hoàng đế bệ hạ và thỉnh cầu liền hôn giữa Phi Vũ và Tích Nguyệt "
" Không biết công chúa muốn cùng ai liên hôn "
Tần Nghiêm mặt không đổi sắc cong môi hỏi.
" Việc này xin để Chúc Vũ suy nghĩ kỹ thưa hoàng đế bệ hạ "
" Được công chúa cứ suy nghĩ kỹ "
Lục Chúc Vũ vừa lòng trở về chỗ ngồi, Thanh Dương đem lễ vật thu lên quay trở lại đứng sau lưng Tần Nghiêm.
Giản Diễm cười lạnh, khỏi cần nghĩ tên kỹ nữ họ Lục kia chắc chắn muốn gả cho hắn cái kia tiện nghi em rể!! nếu là không đúng tên của hắn lật ngược lại!!
Tuy hắn cảm thấy cái kia tiện nghi em rể không xứng với hắn muội muội, nhưng mà muội muội bảo bối nhà hắn đang là chính phi của tên kia, có kẻ dám có ý đồ cướp trượng phu của muội muội hắn ngay trước mặt hắn đúng là đáng chết.
" Haha Phi Vũ quốc đúng là càng lúc càng nghèo mà! thứ rách rưới đó đều nói là bảo vật chậc chậc "
Giản Diễm lời nói mang theo tràn đầy gai nhọn trào phúng lên tiếng.
Giản Ly: tuỵt zời quá
" Ngươi! "
" Bộp.
bộp.
bộp!.
người tới mang bản thái tử chuẩn bị lễ vật lên "
Lục Chúc Vũ vừa lên tiếng Giản Diễm liền chặn họng nàng ta, vỗ vỗ tay nói xong liền có sáu người mang đồ vật tiến vào.
Hai cái rương, hai cái khay che bằng mảnh vải đỏ chất liệu nhìn qua chính là cực kỳ quý giá.
" Đông Ly chúng ta chuẩn bị cho hoàng đế bệ hạ lễ vật, đầu tiên chính là bảy viên dạ minh châu, có kích cỡ cùng màu sắc khác nhau, người khác còn gọi là thất sắc linh châu "
Giản Diễm nói xong thị vệ liền lật lên mảnh vải đỏ, bảy viên dạ minh châu màu sắc rực rỡ loá mắt liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mỗi một viên so với một viên đều lớn hơn, viên nhỏ nhất cũng lớn hơn nắm tay của một đứa trẻ.
Trời ạ, đó thật sự là thất sắc linh châu mà người trong giang hồ luôn thèm nhỏ dãi a.
" Thứ hai là một thanh đoản kiếm được rèn từ huyền thiết cứng nhất của Đông Ly quốc, mất thời gian 8 năm để hoàn thành được nó "
Thị vệ tiếp tục lật lên mảnh vải, thanh đoản kiếm được khảm màu đỏ phỉ thúy yên lặng nằm trên khay, vỏ kiếm mạ vàng, còn gắn lên màu đỏ phỉ thúy cực kỳ xinh đẹp, thị vệ rút ra đoản kiếm lưỡi kiếm ánh lên ánh sáng, kiếm tốt!!
" Thứ ba một rương Vân Hồ vải gấm, mỗi cuộn mất thời gian 10 năm để dệt, thứ tư một rương vàng thỏi, tổng cộng 100 vạn lượng hoàng kim "
Mọi người xung quanh hít một hơi!.
đúng là Đông Ly quốc thái tử, quá mức giàu có, ra tay hào phóng đến không thể nào hào phóng hơn a.
Tần Nghiêm tươi cười không khép miệng thu lên lễ vật.
Giản Ly thèm nhỏ dãi nhìn vào rương vàng thỏi, vàng a vàng nàng thích.
Tần Mặc Uyên trong lòng buồn cười nhìn nữ nhân bên cạnh bộ dáng, nương tử hắn nếu là thích, hắn tiền tất cả đều là của nàng, hắn cũng là nàng.
Giản Diễm nhìn thấy muội muội bảo bối vẻ mặt trong lòng nhảy nhót, hắc hắc hắn có rất nhiều rất rất nhiều vàng nha, tới lúc đó hắn đem bảo bối muội muội trở về Đông Ly đem vàng bạc châu báu tài sản đều cho nàng.
Lục Chúc Vũ trong mắt tràn ngập tức phẫn nộ oán hận, Đông Ly quốc thái tử vì cái gì luôn nhằm vào nàng!!
Xích Tiêu quốc dâng lên lễ vật sau đó không dám nói lời nào, cái kia cường quốc trêu chọc không thượng, không thể trêu, không thể trêu vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...