Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Tô Nhan
cũng nhớ không rõ rút cuộc là như thế nào mà khôi phục trở lại bình thường, tóm
lại chờ đầu của cô một lần nữa chuyển động bình thường trở lai thì Hứa Triết
Quân đã buông tay ra, ngồi ở đối diện cô mà uống nước dưa hấu.

Nếu không xác định cái bánh ngọt trên cái thìa mình đang cầm
trong tay biến mất không thấy, hơn nữa thìa còn bị liếm như thế.... Được rồi,
sao lại sáng chói như thế chứ? Bộ dạng bình tĩnh kia của Hứa Triết Quân nhanh
làm cho Tô Nhan nghĩ đến vùa rồi chính mình đang nằm mơ..

Tô Nhan nhìn cái thìa trong tay, quay lại gõ lên mặt một cái nữa,
rối rắm này rút cuộc là có nên bình tĩnh tiếp tục dùng nó hay không đây? Vẫn là
tìm người phục vụ đổi một cái khác ha? Đang lúc Tô Nhan rói rắm rút cuộc là có
nên kêu người phục vụ hay không thì người phục vụ đã đưa tới cho bọn họ một cái
Pizza. Thật là đúng lúc, thật là khéo nha.

“Chị ơi, phiền chị giúp em lấy thêm cái thìa nữa.” Ông trời nếu
giúp cô quyết định, Tô Nhan tuyệt đối là thuận theo ý trời,

Người phục vụ hồ nghi nhìn chiếc thìa sạch sẽ còn đang nằm trên
đỉnh đầu Tô Nhan, chần chờ trong giây lát rồi lập tức cười nói, “Được, hãy chờ
một lát.”

Không quá lâu sau, người phục vụ đưa lại đó một cái thìa. Tô Nhan
đang muốn giơ tay ra cầm lấy thìa mới thì Hứa Triết Quân lại cầm lấy trước cô,
hướng về phía người phục vụ gật đầu cảm ơn.

Tô Nhan đưa tay đến giữa không trung đành cứng ngắc buông tay
xuống, đối mặt với vẻ mặt tươi cười của Hứa Triết Quân, Tô Nhan cắn môi chỉ vào
cái thìa trong tay hắn nói, không vẻ gì lo lắng, “Cái thìa kia là tôi muốn
mà.”

“Cậu muốn lấy nó?” Hứa Triết Quân lắc lắc cái thìa trong tay, hai
tròng mắt để lộ ra thần thái kỳ dị, “Cậu xác định chứ?”

“Uh. Xác định, nhất định là xác định rồi.” Tô Nhan dùng sức gật
đầu, cô mới không cần dùng cái thìa đã bị người nào đó liếm sạch
đâu.


Hứa Triết Quân gật gật đầu, cầm thìa trong tay định đưa qua, đang
lúc tay Tô Nhan như gần nắm được chiếc thìa thì hắn ta lập tức rút tay trở về.
Đối mặt với vẻ mặt có chút hoài nghi hoặc thậm chí là phòng bị của Tô Nhan, biểu
tình của Hứa Triết Quân đột nhiên trở nên có chút buồn bực, bề ngoài như người
mang theo nhiều ủy khuất vậy, “Tô Nhan, tớ không phải chỉ dùng cái thìa kia ăn
bánh ngọt thôi sao? Cậu liền ghét bỏ tớ như vậy sao?”

“A...” Đầu Tô Nhan đầy hắc tuyến, chỉ ăn bánh ngọt thôi sao? Này
vị đại ca, ngài có được tính là mất trí nhớ gián đoạn hay không? Ngài thế mà còn
liếm qua nữa đó. Chẳng lẽ cái người liếm thìa kia là huynh đệ song bài thai thất
lạc nhiều năm của ngài sao?

Gặp Tô Nhan thật lâu không nói gì, Hứa Triết Quân thở dài, cầm
thìa trong tay đưa tới trước mặt cô, thở dài ,“Tớ chỉ biết là cậu rất ghét bỏ
tớ.”

Tuy rằng tên mặt đã khôi phục lại lại vẻ mặt hòa bình như bình
thường nhưng là khẩu hí kia vẫn là như thể... oán niệm? Oán khí? Kỳ thật chuẩn
xác mà nói có điểm giống oán phụ nha. Mọi người ngẫm lại xem, nếu hé ra khuôn
mặt yêu nghiệt mà nói ra lời nói oán phụ như thế, đó là cảm giác kinh khủng đến
cỡ nào.

“Cái kia...” Tô Nhan rất muốn mở miệng an ủi hắn, nói rằng là
không có nhưng những lời như thế là trái với lương tâm làm cho cô như thế nào mở
miệng nói được đây.

Hứa Triết Quân liếc mắt nhìn Tô Nhan đang vạn phần rối rắm, thản
nhiên mở miệng, “Chỉ cho ăn ba miếng thôi.”

“A... cái gì?” Nhanh chóng phục hồi lại, Tô Nhan đã không theo
kịp nổi tư duy của yêu nghiệt này.

Tay chỉ vào chiếc pizza, Hứa Triết Quân nói, “Pizza, chỉ cho ăn 3
miếng thôi.”

“Vì sao?” Nghe được câu thé, Tô Nhan lập tức dựng đứng lên. Một

cái pizza lớn như vậy chỉ có thể cho ăn 3 miếng thôi sao?

“Nếu cậu không tính giữ bụng để ăn lẩu, buổi chiều còn có cơm
sườn lợn rán, buổi tối còn đi ăn đêm nữa thì tớ cũng sẽ không miễn cưỡng cậu
đâu.” Hứa Triết Quân lạnh lùng phun ra một câu, lập tức dập tắt oán niệm vừa mới
sôi trào lên của Tô Nhan.

“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng. Ăn ba miếng như vậy đủ rồi.”
Tô Nhan lắc lắc đầu, cười cười lấy lòng.

Hứa Triết Quân cười cười , “Ăn đi.”

Tuy rằng còn lại vài miếng Pizza làm cho Tô Nhan rất tiếc nhưng
trên thực tế 3 miếng Pizza với một phần bánh ngọt Black Forest cộng thêm một ly
trà sữa đã làm cho Tô Nhan cảm giác có chút no rồi. Cúi đầu đưa tay vuốt bụng
mình, Tô Nhan bắt đầu suy nghĩ đến tràng vị của chính mình có mạnh để có thể
trong một thời gian ngắn mà tiêu hóa hoàn toàn hết mấy thứ này hay
không?

“Đi, đến Tây Hồ đi dạo cho tiêu hóa bớt mấy thứ trong bụng đi.”
Hứa Triết Quân lôi kéo Tô Nhan đi đến Tây Hồ cách đó không xa.

Tuy rằng thời tiết nóng làm cho người ta hỏng mất nhưng du khách
ở Tây Hồ nửa điểm cũng không có giảm bớt. Chung quanh đều là đầu người đang di
động, Tô Nhan ngửa mặt lên trời thở dài, “Không phải chỉ là một cái hồ hại người
thôi sao? Sao lại nhiều người như thế chứ, có nơi nào đẹp mà đi
chứ?”

Hứa Triết Quân dừng lại cước bộ, híp mắt nhìn Tô Nhan trong chốc
lát, thẳng đến khi Tô Nhan không muốn nói gì nữa mới mở miệng nói, “Tớ tưởng
rằng với đầu óc của cậu không đủ để lãnh hội nội tình văn hóa thâm hậu cùng tinh
túy của Tây Hồ nhưng ít ra với cảnh sông nước tươi đẹp thế còn có thể có chút
thưởng thức. Hiện tại xem ra tớ còn đề cao tầm nhìn của cậu
quá.”


Khinh bỉ, miệt thị cộng thêm coi rẻ, quả thức chính là vũ nhục
quá thể rồi. Tô Nhan cảm giác chính mình hoàn toàn bị tên Hứa yêu nghiệt này
khinh thường.

Tay kéo lấy tay của Tô Nhan đang run run lên vì tức, Hứa Triết
Quân liếc mắt nhìn cô một cái rồi nói, “Cậu đêm một Tây hồ mà nói thành nơi hại
người sao...”

Câu nói kế tiếp không cần phải nói, Tô Nhan cũng có thể hiểu
được, bỏ tay Hứa Triết Quân ra, Tô Nhan tức giận hét lên, “Tôi đây là nhìn thấu
bản chất qua hiện tượng, có biết hay không? Văn hóa cái gì, nội tình cái gì, tôi
chỉ thấy bản chất cuối cùng của sự vật thôi.”

Thì ra không ai có thể đem việc già mồm mà át lẽ phải, nói được
đúng lý hợp tình như thế, Hứa Triết Quân coi như là được mở rộng tầm
mắt.

“Muốn hay không đến trong hồ xem đi?” Giật giật khóe miệng, Hứa
Triết Quân quyết định không hề dây dưa đến vấn đề này nữa, sáng suốt thay đổi đề
tài.

“Có thể ngồi lên chiếc thuyền nhỏ kia sao?” chỉ vào chiếc thuyền
nhỏ bên bờ hồ, Tô Nhan hứng thú vạn phần.

Hứa Triết Quân lắc lắc đàu, chỉ một hướng khác rồi nói, “Có người
nói cho tớ biết, ở bên kia chính mình có thể tự dùng thuyền được, như vậy hợp lý
hơn. Hơn nữa người không nhiều lắm, có vẻ yên tĩnh.”

Tô Nhan đưa mắt nhìn đến nơi xa xôi không thích đích kia một
chút, trừng mắt nhìn thử rồi gật gật đầu nói ,“Được,, chúng ta đi qua đó
đi.”

Đợi cho tới khi tới đó, Tô Nhan đã có cảm giác bàn chân của mình
đang bị đâu, muốn động đậy chút nhưng mệt quá cũng chả muốn động nữa. Nếu không
phải vì chiếc thuyền mới này mà phải đi nhiều như vậy, Tô Nhan tình nguyện ghé
vào tảng đá nào đó ngồi cũng lười không có lên thuyền. Hứa Triết Quân nói không
sai, Tô Nhan này tuy rằng là người không đồng nhất nhưng ở bên này người rất ít,
đã không có nhiều đám người đi lại như cũ lại vô cùng an tĩnh.

Hứa Triết Quân đem thuyền chạy đến giữa hồ thì không có điều
khiến nó nữa, miến cưỡng tựa vào chỗ ghế ngồi, cho thuyền tùy tiện trôi
dạt.


Năm tháng yên tĩnh, hiện thế an ôn. Tô Nhan đưa tay chân chạm đến
mắt nước,cảm thu được những dao động rất nhỏ của hồ nước, còn có cảm giác mát mẻ
thấm vào ruột gan. Thời gian tại giờ khắc này Tô Nhan rất thích. Lần đầu tiên
trong cuộc đời, Tô nhan cảm giác được thời gian có thể tạm dừng ở thời khắc này
thì tốt biết bao nhiêu.

Tô Nhan quay đầu phát hiện Hứa Triết Quân đang nhắm mắt lại, tựa
hồ như đang ngủ. Ánh mắt trời, hồ nước, liễu xanh còn có khuôn mặt hoàn hảo này
làm cho Tô Nhan có chút ghen tị.

Vì sao bộ dạng người này lại dễ nhìn như vậy
chứ?

Mang theo sự ghen tị mạc danh kỳ diệu ấy, Tô nhanh đem tay dính
đầy nước giơ cao lên, hô hấp tăng nhanh, muốn đem những giọt nước kia hắt lên
khuôn mặt tuấn tú kia.

10cm, 7cm, 5cm...

Ngay tại khi Tô Nhan lập tức đang muốn thực hiện ý định của mình
thì Hứa Triết Quân không hề dự liệu trước mà mở mắt ra, con ngươi ngăm đen tỏa
sáng, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô. Hai người cách nhau thực sự rất gần,
liền ngay cả trong con mắt của Hứa Triết Quân hình ảnh của Tô Nhan đều nhìn rất
rõ ràng.

Tô Nhan không dám đụng, Hứa Triết Quân cũng không nhúc nhích,hai
người cứ giằng co như vậy.

Đang lúc Tô Nhan tính đưa tay về, trở lại chỗ của chính mình thì
Hứa Triết Quân đưa tay bắt được tay của cô, một lần nữa nhắm mắt lại đem bàn tay
đang ướt sũng của cô đưa tới trước mặt mình.

“Rất vui vẻ sao?” Khóe môi Hứa Triết Quân gọi lên một chút ý cười
nhẹ nhàn, trong giọng nói mang theo ba phần dung túng, bảy phần sủng
nịch.

Sự lãnh lẽo trong lòng bàn tay truyền đến khuôn mặt ấm áp của Hứa
Triết Quân, từng giọt từng giọt khếch tán rơi xuống. Rõ ràng là vẫn lạnh như
vậy, Tô Nhan lại có cảm giác trong lòng bàn tay của mình như đang cháy lên. Còn
câu kia của hắn “Rất vui vẻ sao?” ở trong lòng của cô có một các giác rất kỳ
quái, một loại cảm xúc chưa bao giờ từng có. Có chút khẩn trương, có điểm vô thố
cũng là sung sướng và an tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận