Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Edit: susublue

Đức Vương phủ, thư phòng.

"Ta thấy là đám người Tư gia lại giở trò quỷ gì rồi, trọng thương sao? Có Minh vương trấn thủ hoàng cung ai lại không có mắt dám đến ám sát!" Sắc mặt Trưởng Tôn Úc Phong tối tăm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt quản gia cũng không tốt lắm, "Hiện tại tất cả người trong cấm quân của chúng ta đều bị Tư Thiên Hoán đổi hết rồi, sau này làm việc sẽ hơi phiền phức."

Bọn họ sắp xếp người vào cấm quân đều không dễ dàng, nhưng tất cả lại bị Tư Thiên Hoán hủy diệt chỉ trong một đêm, chuyện như vậy nói bọn họ bình tĩnh sao được.

"Sứ thần nói sao?" Trưởng Tôn Úc Phong hít sâu một hơi, hỏi.

"Sứ thần nói không tới hai tháng, chủ soái hai nước sẽ mang binh đến biên quan." Quản gia nói.

Sắc mặt Trưởng Tôn Úc Phong âm u, nở nụ cười, "Tốt lắm, Vân tần, Kính tần đang ở Thanh Vân tự của Lăng quốc, cho người truyền lời cho các nàng, trong vòng hai tháng không được hành động thiếu suy nghĩ, khi thời cơ đến ta sẽ có chỉ thị."

"Dạ." Quản gia đáp lại rồi như là nhớ tới cái gì đó lại dừng chân, "Vương gia, hình như hai ngày Thục phi nương nương bị bệnh."

"Bị bệnh?" Trưởng Tôn Úc Phong nhíu mi, không kiên nhẫn nói, " Phế vật nuông chiều từ bé, đi đi, kêu thái y giỏi nhất đến xem bệnh cho nàng ta, rốt cuộc Tư Thiên Hoàng cũng không cưỡng lại sắc đẹp mà chuyên sủng nàng, đối với Tư Thiên Hoàng nàng ta có ảnh hưởng lớn nhất, đừng để nàng ta thất sủng."

"Dạ." Quản gia vuốt cằm, suy nghĩ rồi lại nói, "Vương gia, có cần đến chỗ bụi hoa xem thử không."

Trưởng Tôn Úc Phong lắc đầu, cười lạnh, "Không cần, bọn hắn đã ăn mấy thứ đó lâu như vậy rồi, dược hiệu cũng nên phát huy tác dụng, bản vương chờ xem đến lúc tinh thần quân lính tan rã, Minh vương sẽ thế nào, Chiến thần thì sao, ta muốn tất cả người của Tư gia đều phải chôn cùng Thanh Thanh!"

Quản gia cảm thấy bất an, nhưng thấy Trưởng Tôn Úc Phong tự tin thì cũng không dám nhiều lời.

"Còn chưa tìm thấy người có thể Phá Thiên lao trận sao?" Trưởng Tôn Úc Phong lại hỏi.


Quản gia ngẩn người, lắc đầu, "Không tìm thấy, ta đã đến Mặc gia, nhưng không thấy tung tích của Mặc Thiên, đại tiểu thư Mặc gia cũng không thấy bóng dáng, lúc này Mặc gia chia năm xẻ bảy, đã sớm bị gia tộc khác chèn ép không ra hình dạng gì."

"Thời gian dài như vậy mà đám người Tư gia vẫn không hề thông cáo đã làm gì Thanh Thanh, ta cảm thấy Thanh Thanh vẫn chưa chết, đi tìm đi, phải tìm cho ra Mặc Thiên!" Trưởng Tôn Úc Phong lạnh giọng nói, dienxdafnllequysdoon chỉ cần còn có một tia hy vọng, hắn tuyệt đối không buông bỏ nữ nhi của mình.

Quản gia gật đầu, kiên định nói, "Vương gia yên tâm, nô tài cũng nhìn quận chúa lớn lên từ nhỏ, nhất định sẽ dốc toàn lực tìm kiếm Mặc Thiên." Dứt lời hắn xoay người đi ra khỏi thư phòng.

Chờ quản gia đi rồi, Trưởng Tôn Úc Phong mới tựa vào ghế, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm một chỗ, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nở nụ cười.

Chuẩn bị nhiều năm như vậy, rốt cục hắn cũng thực hiện được kế hoạch rồi, Tư gia đều phải chết chết không được tử tế!

...

Phong Như Yên ở Yên Hà cung tĩnh dưỡng vài ngày, rốt cục sắc mặt tái nhợt do ăn ớt cay cũng tốt lên, thể lực cũng khôi phục không ít, xuống giường để đi lại tuyệt đối không thành vấn đề, kêu tỳ nữ Liên Nhi trang điểm cho mình xong thì cao ngạo ra khỏi Yên Hà cung.

"Nương nương, Hoàng Thượng đã nói, không gặp ai cả, vì sao ngài còn muốn đến?" Liên Nhi đỡ chủ tử đi trên đường đá dài, nghi hoặc hỏi.

Phong Như Yên thản nhiên liếc nhìn hai hàng cung nhân đang quỳ trên mặt đất, tức giận trừng mắt nhìn Liên Nhi một cái, "Ngu ngốc, bản cung là ai, sao Hoàng Thượng có thể không gặp được?"

Liên Nhi có chút chần chờ nói, "Nương nương, ngay cả Hoàng Hậu nương nương Hoàng Thượng cũng không gặp..." Dù sao họ cũng là phu thê mới cưới, hơn nữa nàng còn muốn nói lúc trước Hoàng Thượng náo loạn vì Hoàng Hậu như vậy, tuyệt đối là thật sự động tình, đối với chủ tử của mình, chỉ sợ là vì thấy tươi mới, nhưng nàng không dám nói lời này, nàng vẫn còn muốn sống.

Phong Như Yên dừng bước chân, lạnh lùng nở nụ cười, "Liên Nhi, bản cung biết ngươi suy nghĩ cái gì, ngươi cảm thấy lúc trước Hoàng Thượng làm nhiều chuyện vì Hoàng Hậu như vậy, nhất định là vì yêu Hoàng Hậu, nhưng ngươi có nghĩ tới vì sao hắn yêu Hoàng Hậu như vậy mà mấy ngày gần đây lại ở tẩm cung của bản cung không?"

"Vì sao?" Liên Nhi hỏi theo bản năng.

"Nam nhân đều yêu nữ nhân xinh đẹp, ngươi có phát hiện ra ngoại trừ Tô Tiểu Vũ thì Hoàng Hậu được xem như là đẹp nhất, Tô Tiểu Vũ là nữ nhân của huynh đệ Hoàng Thượng, tất nhiên không thể hưởng dụng nên chỉ có thể chọn người còn lại, vì thế mới thích Hoàng Hậu, nhưng hiện tại không giống vậy nữa, bản cung là đệ nhất mỹ nhân của Yên quốc, cho dù kém Tô Tiểu Vũ thì vẫn vượt xa Hoàng Hậu." Phong Như Yên vẫn luôn tự tin với dung mạo của mình, cho dù bị Tô Tiểu Vũ đả kích thì vẫn khôi phục lại rất nhanh.


Liên Nhi nhìn dáng vẻ Phong Như Yên đắc ý, hơi nhíu mi, nhưng vẫn nói, "Nương nương nói đúng."

"Đi thôi, đã lâu rồi Hoàng Thượng không thấy bản cung." Phong Như Yên cao ngạo nâng cằm, để Liên Nhi đỡ mình đi về phía trước, đi được một lát, đầu có chút choáng váng nên kêu Liên Nhi dừng lại nghỉ ngơi trong hoa viên một lát.

"Thục phi tỷ tỷ, tỷ muốn đi gặp Hoàng Thượng sao?" Lăng phi và Vân tần ở trong hoa viên ngắm hoa, nhìn thấy Phong Như Yên thì cười đi lên nghênh đón.

Phong Như Yên thản nhiên nhìn hai người một cái, trong lòng hừ lạnh nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, "Đúng vậy, khoảng thời gian trước thân thể bản cung không khoẻ nên không thể đi thăm Hoàng Thượng, trong lòng cực kỳ áy náy cho nên vừa có thể rời giường thì đã muốn đi gặp Hoàng Thượng."

---- susublue ~ diendan ----

Lúc ăn lẩu cay hai nữ nhân này hăng say gắp cho nàng, nếu Phong Như Yên nàng dễ dàng buông tha cho bọn họ thì nàng sẽ không mang họ Phong!

"Tỷ tỷ, tỷ không biết đó thôi, Hoàng Thượng không muốn gặp ai cả." Lăng phi bất đắc dĩ nói.

"Sẽ không đâu, Thục phi nương nương không giống với người khác, nàng nhận được long sủng, Hoàng Thượng nhất định sẽ gặp nàng." Vân tần vội vàng nói, nở nụ cười hiền lành với Phong Như Yên.

Phong Như Yên lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, nhu nhược nói, "Cũng chỉ muốn đi thử vận may thôi, nếu Hoàng Thượng bằng lòng gặp thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu không muốn gặp thì ta cũng chỉ có thể tiếp tục ở trong cung cầu phúc cho Hoàng Thượng."

Trong mắt Vân tần xẹt qua một tia châm chọc, đề nghị, "Lăng phi tỷ tỷ, không bằng chúng ta đi theo Thục phi tỷ tỷ đi, lỡ như Hoàng Thượng bằng lòng gặp Thục phi tỷ tỷ, chúng ta cũng có thể hưởng chút hào quang, đi theo vào gặp Hoàng Thượng!"

Lăng phi mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Phong Như Yên.

Phong Như Yên cười cứng ngắc, "Được, vậy chúng ta đi thôi." Nói xong để Liên Nhi đỡ mình đứng dậy đi trước mặt hai người, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng, giỏi cho ngươi, Vân tần, lúc ở Yên quốc nhìn mình không vừa mắt thì thôi, đến Phong quốc rồi còn muốn chiếm tiện nghi của mình, giỏi, rất giỏi!


Một hàng ba người chậm rãi đến Kiền Thanh cung, Lý công công nhìn thấy ba người, lập tức tiến lên thỉnh an.

"Nô tài thỉnh an ba vị nương nương!" Lý công công the thé nói nói.

Phong Như Yên thản nhiên nhìn hắn một cái, nói bình thân rồi sau đó hỏi, "Hoàng Thượng bị thương thế nào rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi, làm phiền ba vị nương nương lo lắng, nô tài nhất định sẽ chuyển cáo với Hoàng Thượng, nói ba vị nương nương đã tới." Trong lời nói của Lý công công có lệnh đuổi khách.

"Không làm phiền công công, bản cung muốn tự mình vào chăm sóc Hoàng Thượng, xin công công truyền lời." Phong Như Yên cười dịu đang, thành khẩn nói.

Lý công công có chút khó xử nhìn Phong Như Yên, "Nương nương, Hoàng Thượng đã nói, ngoại trừ Minh vương điện hạ thì không gặp ai cả."

"Lý công công, hiện tại Thục phi nương nương được sủng ái, sao Hoàng Thượng có thể không gặp nàng được?" Vân tần thấy sắc mặt Phong Như trở nên khó coi thì lại khó hiểu nói.

Sắc mặt Phong Như Yên càng khó coi hơn, nếu như là vừa rồi thì nàng có thể xoay người bước đi, nhưng bây giờ Vân tần nói như vậy nếu nàng bỏ đi thì liền thật sự chứng minh rằng trình độ được sủng ái của nàng cũng không cao, như vậy thì dù thế nào nàng cũng phải đi vào.

"Vân tần nương nương, ý của Hoàng Thượng rất rõ ràng, dù là Hoàng Hậu nương nương đến cũng không vào được." Lập trường Lý công công rất kiên quyết, cũng coi như chứng tỏ vị trí của Thục phi nương nương trong lòng Hoàng Thượng không hề quan trọng bằng Hoàng Hậu.

Phong Như Yên hơi nhíu mày, chảy nước mắt, uất ức nói, "Lý công công, Như Yên chỉ muốn xem thử Hoàng Thượng có bình an hay không thôi, xin ngài dàn xếp một lần, để tỷ muội chúng ta đi vào xem một chút được không?"

"Đúng vậy công công." Lăng phi cũng không buông bỏ cơ hội này, lặng lẽ lau nước mắt.

"Chuyện này..." Lý công công có chút đau đầu, nếu Hoàng Thượng ở bên trong thì tốt rồi, hắn để đám phụ nhân này vào thì các nàng cũng sẽ bị đuổi ra, nhưng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vốn không có ở bên trong!

Bình thường thái giám chỉ cần có tiền là có thể làm mọi chuyện, nhưng Lý công công lại là người trung tâm hiếm có cho nên Tư Thiên Hoàng không hề lừa gạt Lý công công mà muốn hắn đứng ở cửa để ngăn đám "Ruồi bọ" này lại.

Phong Như Yên lấy khăn che mặt, mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, rồi sau đó nước mắt lại chảy ra càng nhiều hơn, đang suy nghĩ cách đi vào thì nhìn thấy Minh vương đi từ xa xa tới, gương mặt tuấn mỹ phi thường, trong lúc nhất thời nàng hơi thất thần.

"Vương gia, ngài đến thật đúng lúc, ba vị nương nương không nên đi vào, nô tài thật khó xử." Lý công công thấy Tư Thiên Hoán đến đây thì nhẹ nhàng thở ra.


Tư Thiên Hoán lạnh lùng đảo qua ba người, nhíu mi, trong mắt có chút chán ghét, " Hiện tại Hoàng huynh rất tốt, các ngươi đứng ở đây khóc sướt mướt là muốn trù ẻo cho vết thương của Hoàng huynh càng lúc nghiêm trọng sao?"

"Không phải, Vương gia, sao ngài có thể hiểu lầm chân tình của Như Yên đối với Hoàng Thượng như vậy?" Phong Như Yên nũng nịu phản bác, đôi mắt trong suốt nhìn Tư Thiên Hoán, trong lòng vẫn có chút mê luyến nam nhân này.

Vân tần lau khô nước mắt, nghe vậy thì trong mắt lộ vẻ châm chọc, chân tình? Đối phó với nam nhân mình muốn gả, nhưng hắn lại không muốn cưới, Phong Như Yên lại có thể nói ra hai chữ chân tình.

"Các ngươi tới nơi này chỉ là muốn biết thân thể Hoàng huynh thế nào, bản vương có thể nói cho các ngươi biết, hoàng huynh khôi phục rất tốt, mời các người rời đi, đừng quấy rầy Hoàng huynh tĩnh dưỡng." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nói rồi xoay người đi vào Kiền Thanh cung, nếu không phải Hoàng huynh không tiện đến đây lấy đồ thì hắn cũng không muốn đối mặt với đám nữ nhân đáng ghét này.

Lý công công xin lỗi nhìn Phong Như Yên một cái, khom người đi theo vào trong.

"Nương nương, đi thôi." Liên Nhi thấy Phong Như Yên tức giận đến phát run, sốt ruột nói.

"Được." Phong Như Yên nghiến răng nói ra một chữ, cúi đầu che giấu sắc mặt âm trầm.

"Còn tưởng rằng Thục phi tỷ tỷ đặc biệt, không ngờ là muội muội nghĩ nhiều rồi." Vân tần tỏ vẻ hiểu ra, hoàng đế sủng ái Phong Như Yên cũng chỉ là nhất thời hứng thú, một khi đã như vậy thì nàng cũng không cần phải giả bộ cung kính nữa.

Dứt lời, lạnh lạnh nhìn Phong Như Yên một cái rồi cười kéo Lăng phi rời đi.

Phong Như Yên tức giận đến mức cả người phát run, hung tợn nhìn chằm chằm sau lưng Vân tần, hận không thể đục vài lỗ hổng trên người nàng.

"Nương nương xin bớt giận, tức giận  vì người như thế không đáng." Liên Nhi giúp Phong Như Yên thuận khí, tức giận nhìn bóng lưng Vân tần, Vân tần này lúc ở Yên quốc đã ghen tị với công chúa, dien(daffn;lle#quysdo0n bây giờ đến Phong quốc lại càng can đảm hơn, thật đúng là đáng giận.

"Liên Nhi, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta." Phong Như Yên lạnh giọng nói, khó thở đến nỗi ngay cả chữ "Bản cung" cũng quên dùng.

"Công chúa, ngài đừng làm chuyện xằng bậy." Liên Nhi cảm thấy cả kinh, dùng danh xưng "Công chúa" để nhắc nhở mục đích nàng đến đây.

Phong Như Yên cười lạnh, che giấu vẻ ác độc trong mắt, thản nhiên nói, "Bản cung biết mục đích tới đây, Liên Nhi, ngươi yên tâm, bản cung sẽ không làm chuyện xằng bậy, dù sao chỉ cần không gây ra tai nạn chết người thì sẽ không sao, đúng không?"

Liên Nhi có chút sốt ruột, còn muốn khuyên nàng nhưng đã thấy nàng nhanh chân trở về cung nên chỉ có thể chạy theo đỡ nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận