Editor: Kua Kua
Khi Phỉ Huyễn Minh cùng Thẩm Phạn chuẩn bị đến thiên điện gặp tiểu hoàng đế thì vô tình gặp được Thập vương gia Thẩm Chi Ngọc từ bên trong đi ra.
Thẩm Chi Ngọc trời sinh bộ dáng thư sinh, nho nhã tuấn lãng, khiêm nhường như quân tử.
Thấy Thẩm Phạn, bộ mặt tịch mịch, lãnh đạm cũa Thẩm Chi Ngọc lộ ra sắc thái vui mừng, rất tự nhiên mà vươn tay ra.
Nàng lại hướng hắn hành lễ: "Thập hoàng thúc."
Thẩm Chi Ngọc hơi sửng sốt một chút, trước kia tiểu nha đầu này mỗi khi thấy hắn đều sẽ lập tức nhào vào trong lồng ngực hắn, nũng nịu mà gọi hắn một cách ngọt ngào. Hiện giờ, thấy nàng chiếu theo quy củ mà hành lễ với bậc tiền bối là hắn đây, bộ dáng cố ý muốn bảo trì khoảng cách này làm hắn có chút trống rỗng. Bàn tay vươn ra lại rũ xuống, trong lòng có một tia đau đớn nhen nhóm.
Hắn nhìn đến Phỉ Huyễn Minh phía sau nàng, hắn ta cũng hướng hắn mà hành lễ. Thẩm Chi Ngọc gật gật đầu: "Phạn nhi vào đi, Dật nhi đang đợi con đó."
Thẩm Chi Ngọc từng bước trở về nơi tẩm cung hắn đã từng ở, ngả người trên chiếc giường nhắm mắt lại, từng bức ảnh về hai người bọn họ lại từng bước từng bước tái hiện lại trong đại não hắn.
Mẫu phi thân sinh của hắn chỉ là một cung nữ bình thường, mà hắn cũng chỉ là kết quả của một lần say rượu mà thôi. Sau khi mẫu phi chết, trong cung cũng chẳng còn ai ngó ngàng gì đến sống chết của hắn, dần dần sự hiện diện của hắn bị lãng quên trong chốn thâm cung lạnh lẽo, trói buộc này.
Năm ấy hắn 9 tuổi, nàng 4 tuổi. Nàng phát hiện ra hắn đang nằm trên đất bộ dáng sống dở chết dở, từ đây mỗi ngày nàng không ngừng mang đồ ăn cho hắn, đem đến sự vui vẻ, ấm áp cho hắn. Nụ cười đó... Dần dần in sâu vào trong tâm trí của thiếu niên.
Năm ấy hắn 15 tuổi, nàng 10 tuổi. Trong lúc nhất thời bướng bỉnh nàng bị ngã vào hồ sen, sốt cao ba ngày ba đêm, hoàng huynh đã đem toàn bộ nha hoàn hầu hạ nàng đánh chết. Hắn rất sợ hãi, cũng rất đau lòng... Hắn sợ, sợ chính mình sẽ đánh mất nàng...
Năm ấy hắn 19 tuổi, nàng 14 tuổi. Hắn cẩn thận, chăm chú mà lột sạch vỏ quýt, từng miếng từng miếng đưa đến miệng nàng.
Nàng si ngốc mà nhìn hắn: "Thập hoàng thúc trời sinh tuyệt mĩ như thế, không biết sẽ cưới nương tử thế nào a?"
Khóe miệng hắn nhẹ giương cao: "Không bằng Phạn nhi gả cho ta đi."
"Như vậy sao được, người là đường thúc của con mà." Nàng bất mãn mà chu chu môi.
Hắn bình tĩnh mà đáp: "Nói không chừng sẽ có một ngày... Thật sự có thể!"
Nàng giống như một tia nắng mặt trời chói lọa chiếu vào trong lòng hắn, xua đi những ký ức u ám, mù mịt. Nàng cho hắn hy vọng để sống sót, để hắn phá tan đi những trói buộc xung quanh.
Hắn vì nàng mà trở nên cường đại, thành tâm phúc bên người hoàng huynh, lúc sinh thời hoàng huynh có dặn dò hắn phải phụ tá Dật nhi đăng cơ. Hiện tại hắn chính là một vị đại thần có uy lực, trong tay có ngôi vị Nhiếp Chính vương.
Hắn chẳng qua là chỉ ra biên cương hai năm, liền thu được tin tức Phạn nhi sắp gả đi, thì không ngừng ra roi thúc ngựa trở về. Đây là nữ nhân của hắn, Phỉ Huyễn Minh thì là cái thá gì, gân xanh không ngừng nổi lên dưới sự tức giận của hắn. Một chưởng vung ra, khung giường nhất thời vỡ tan tành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...