Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Ngày đầu tiên tại Hà gia…

Sáng ta dậy thật sớm. Tỏ vẻ là một người siêng năng, ta đi tìm hỏi mọi người xem có cần ta giúp đỡ gì không. Bất quá, ai thấy ta hỏi cũng lắc đầu, bảo là cái gì mà da sẽ khô ráp, cái gì mà trầy xước, rồi thì chủ nhân sẽ trách phạt gì gì đó. Thật khó hiểu a…

Nói chung ra là! Ta rất rỗi!

Đi loanh quanh trong hoa viên, ta nhìn thấy một cái xích đu được làm từ ván gỗ, hai đầu là hai sợi dây buộc chặt. Nhớ lại ngày nhỏ mình cũng hay chơi trò này, ta chợt muốn tìm lại cảm giác đã lâu không gặp ấy. Nghĩ sao làm vậy, ta liền lại gần chiếc xích đu, ngồi xuống và bắt đầu đung đưa.

Lúc đầu, chiếc xích đu chỉ đưa rất nhẹ, sau đó càng lúc càng nhanh dần. Nó đu nhanh và cao đến nỗi ta cứ nghĩ là mình đã muốn rơi xuống đất từ trên độ cao 5 m so với mặt nước biển! Trong phút bấn loạn, may mà ta tìm lại được bình tĩnh. Ta thả lỏng người ra, chiếc đu cũng theo đó mà chậm và thấp dần… Đến một lúc nhất định, ta đưa chân xuống chống, định làm cho chiếc xích đu ngừng hẳn. Nhưng là… Ta hụt chân, rất có chí khí mà đổ oạch trên mặt đất. Lúc ta còn đang lồm cồm bò dậy thì nghe từ phía sau có tiếng cười đầy trêu ghẹo.


Lúc ta xoay người lại để xem kẻ to gan nào dám cười ta thì… Ách, có lẽ là sau khi ta làm một cú chụp ếch kinh hoàng trong lịch sử, tai ta bị lùng bùng. Như thế nào một người như Hồ quản gia lại có nụ cười đáng khinh như Bạch Hồ?!

“Không phải đã bảo ngươi bảo quản tốt cơ thể sao? Như thế nào lại còn như vậy?” Hồ quản gia nheo mắt nhìn ta.

“Ta… Ách… Là…” Ta gãi gãi đầu, sau đó ý thức được hành động ngu ngốc của mình, ta bỏ tay xuống.

“Hửm?” Hồ quản gia có vẻ như nếu không nghe được câu trả lời của ta thì sẽ tiếp tục truy vấn. Mà, chuyện này cũng đâu phải ta cố tình. Hắn làm gì mà cứ như là ta lên kế hoạch để không “bảo vệ tốt cơ thể mình” ấy!


“Là, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.” Ta cúi đầu trả lời.

Câu trả lời của ta hình như đáp trúng ý hắn cho nên hắn rất dễ dàng “Ân.” một tiếng rồi rời khỏi.

Ta lại tiếp tục chơi đu…

Đến trưa thì có một nô bộc đến gọi ta về nhà ăn để dùng bữa trưa. Cảm thấy bụng cũng đã đói, ta liền đi theo tên đó mà không suy nghĩ.

Lúc đó là giữa trưa, không gian rất yên tĩnh, người xung quanh cũng khá vắng vẻ. Sau khi dẫn ta đi qua các hành lang dài hun hút, tên đó đẩy ta vào một căn phòng có vẻ u ám. Bị đẩy bất ngờ, ta định quay lại mắng người nhưng cơ thể ta rất nhanh bị kéo vào bên trong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận