Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Sáng hôm sau, ta thức dậy thì thấy xung quanh bụi bay mù mịt, phòng lớn phòng nhỏ đều bị hủy. Chuyện gì đã xảy ra?

Ta chạy mà không xác định phương hướng, hy vọng tìm được một ai đó. Mãi đến khi, ta gặp được Hạ Minh.

“Ngươi không sao chứ?” Y nhìn ta một lượt rồi hỏi.

“Ta ổn. Nhưng mà…”

“Ta đưa ngươi rời khỏi đây. Không cần phải sợ!” Y ôm chặt lấy ta, sau đó vận khinh công đưa ta đi.

Từ trên cao nhìn xuống, ta thấy Tầm Hoan Các ngày nào tráng lệ, nay chỉ như một toà thành đổ nát. Các căn phòng đều đã bị tốc ngói, tường sụp đổ, cây cỏ thì bị gió thổi bay. Điều lạ là chỉ có Tầm Hoan Các chịu ảnh hưởng của cuồng phong, các khu vực xung quanh vẫn yên ổn. Nếu có gì khác lạ thì cũng chỉ là người tập trung xem rất là đông thôi. Họ đứng bên dưới và bàn tán, bàn tán… Bỗng trong đám người, có một người giơ tay chỉ về phía ta và Hạ Minh. Có gì lạ lắm sao? Ta còn đang nghi hoặc định hỏi y thì ánh mắt bắt gặp sau lưng ta có một thân ảnh màu trắng.

Là một con hồ ly. Rồi tiếp tục một con nữa… Rất nhiều xác hồ ly đang bị gió cuốn đi, rất nhiều. Ngay tại lúc đó, ta đã hiểu chuyện gì đã xảy ra…


“Ngươi không cần phải tiếp tục nhìn. Không cảm thấy rát mắt sao?” Hạ Minh che mắt ta lại.

Thật sự rất đau sao? Ân, có lẽ vậy. Có lẽ vì đau mắt nên nước mắt ta mới lăn dài trên má…

Ta thật sự không ngờ đến thảm cảnh này lại có thể đến nhanh như vậy… Vì sao đâu? Mới mấy ngày trước bọn họ hãy còn cùng ta cười cười nói nói, nay cứ như giấy, dễ dàng bị gió cuốn đi. Dẫu rằng Hoa nhi, Diệp nhi rất khó gần, nhưng hình như lúc nào họ cũng chăm sóc cho ta. Còn “Hồ ma ma” nữa, “nàng ta” đối ta cũng thật tốt… Tất cả đều đã chết rồi sao?

Ta muốn rời khỏi họ nhưng cũng không muốn họ phải chịu hậu quả như vậy…

Ra đến nơi an toàn, Hạ Minh buông ta ra. Lúc này, đứng cùng với ta và Hạ Minh là một lão bá và một cô gái trẻ đẹp. Nhìn kiểu cách của họ có lẽ cũng là đạo sĩ giống như Hạ Minh. Vị lão bá trong tay là một cây kiếm đang phát ra ánh sáng, miệng thì lẩm bẩm có lẽ là Cổ lão nhân, sư phụ của Hạ Minh. Còn cô gái trẻ đẹp chắc là sư mẫu của y. Chậc, trâu già quả thật khoái gặm cỏ non…

“Sư muội, để mắt tới nàng ấy. Ta đi tìm con yêu hồ kia.” Hạ Minh nhìn cô gái trẻ đẹp nói.

“Ta đã biết.” Cô gái trẻ đẹp cầm lấy tay ta, nhưng không nhìn ta, mà dùng ánh mắt si mê nhìn Hạ Minh.


Hạ Minh sau đó rất nhanh biến mất. Giao lại ta cho cô gái trẻ đẹp “để mắt”.

“Ông ta đang làm gì vậy?” Ta hỏi cô gái trẻ đẹp về cái lão miệng đang lẩm bẩm.

“Sư phụ đang thi triển pháp lực diệt trừ yêu ma.” Cô gái trẻ đẹp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta.

Ra là vậy… Người ta đang giúp dân diệt trừ yêu ma.

Ta đứng lặng người, đưa ánh mắt nhìn vào đám bụi, lặng lẽ trông đợi, nhưng bản thân lại không biết mình trông đợi điều gì…

Đến giữa trưa thì Hạ Minh quay lại với thân trang không chỉnh tề. Lúc này lão đạo sĩ cũng đã thôi lẩm bẩm.

“Sư phụ. Đồ nhi bất tài, thất vĩ đã thoát.” Hạ Minh đến gần lão đạo sĩ, chấp tay nói.

“Không sao. Vẫn còn cơ hội.” Lão đạo sĩ xoay người đi, không nhìn đến mặt y.

Hạ Minh có vẻ rất buồn, y cúi mặt nhìn xuống mặt đất. Cô gái trẻ thấy vậy liền lại gần y mà an ủi. Hai người ta ta ngươi ngươi, không để ý đến sự có mặt của ta. Nhưng ta cũng không bận tâm, điều ta đang suy nghĩ lúc này là có phải hay không Bạch Hồ trốn thoát…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận