Vẫn là quán cà phê trước đây, Lăng Yên ngồi một mình trong góc cùng với ly cà phê và chiếc máy tính bảng.
Trên màn hình, Tỉnh Khiết Chi vừa trông chừng Tiểu Văn Văn vừa nhìn vào bên này.
Tiền Văn Văn mặc dù vẫn phờ phạc, nhưng có thể cười nói có thể vui chơi rồi, tinh thần tốt hơn rất nhiều, Lăng Yên mỉm cười với đứa bé trong màn hình, nhìn không chớp mắt.
Tỉnh Khiết Chi đưa cho Tiểu Văn Văn một con búp bê, tạm thời chuyển sự chú ý của cô bé mới dễ dàng nói chuyện được.
"Sao cô không ở nhà mà lại ra ngoài này gọi video cho chúng tôi"
Tỉnh Khiết Chi cau mày.
Sau khi bệnh tình thuyên giảm, lần này Tiểu Văn Văn càng quấn anh hơn, anh khó mà rời khỏi nó.
Không ở trong nước, anh chẳng yên tâm về Lăng Yên bên đó.
Lăng Yên xua tay rồi nói: "Anh cũng biết tôi không có ý định cho người khác biết về sự Tôn tại của Tiếu Văn Văn"
Ý định ban đầu của cô là sau khi giải quyết xong Ôn Như Nam sẽ rời đi, rồi qua nước Y định cư.
Thứ nhất là Tiểu Văn Văn đã thích ứng với cuộc sống bên đó, hai là hoàn thành ước nguyện của Lăng Thành Châu.
Lần này, Tỉnh Khiết Chi cũng không phải vướng bận chuyện này nữa.
"Tóm lại, cô phải chú ý an toàn, còn chuyện của Ôn Như Nam, tôi cũng không ngờ cô lo liệu tốt như vậy"
Anh biết rằng Lăng Yên rất thông minh, lần này chu đáo từ đầu đến cuối, đã xử lý người đó mà không bẩn tay mình, sau khi thấy kết quả anh không thể không khen ngợi được.
Một hồi sau, anh nghĩ lại: "Nhưng mà lần sau làm việc gì cũng phải đợi tôi về đấy"
Không cho anh tiếp tục nói, Tiểu Văn Văn đã chơi chán con búp bê rồi lại làm nhao lên.
"Mẹ mẹ mẹ mẹ, mẹ không quay lại gặp Tiểu Văn Văn hả?"
Cô bé vặn ngón tay, nhõng nhẽo muốn khóc nhưng khóc không được.
Lăng Yên nhìn đôi mắt đỏ ửng của con bé, nhưng bất lực: "Mẹ sẽ sớm về với Văn Văn thôi, Tiểu Văn Văn không phải là ngoan và mạnh mẽ nhất sao"
Dù cho cô dỗ dành lần nữa, Tiểu Văn Văn vẫn không kiềm chế được khóc hét lên.
"Mẹ hư, con không cần mẹ nữa"
Cô bé giấy tay giãy chân đành đạch, may là Tỉnh Khiết Chi nhẹ nhàng ôm lại cô bé mới không vùng vây nữa.
"Được rồi, được rồi.
Tiểu Văn Văn đến giờ ăn bánh ngọt rồi đấy"
Không có cách nào khác, Tỉnh Khiết Chi lấy bánh ngọt ra.
Quả nhiên, trong lúc quan trọng bánh ngọt vẫn là hiệu quả nhất.
Nước mắt đọng lại trên khuôn mặt cô bé, nhưng nó hoàn toàn không nhớ vừa rồi tại sao nó lại hét lên như vậy.
Bàn tay mũm mĩm nắm lấy cố áo của Tỉnh Khiết Chi, dựa vào đầu anh và liên thanh nói: "Bánh ngọt, bánh ngọt, muốn ăn bánh ngọt.
"
Trên màn hình, xuất hiện người thứ ba.
Dì Mary dịu dàng vẫy tay chào Lăng Yên trong màn hình bên kia, Lăng Yên cũng nở một nụ cười chào lại cô.
Tỉnh Khiết Chi đưa Tiểu Văn Văn cho dì Mary, ai ngờ con bé lại hét lên, chỉ muốn anh ôm thôi.
Lăng Yên cảm thấy đau đầu, nhưng chẳng ai trong họ nỡ la mắng con bé.
"Chúng ta nói chuyện sau nhé"
Tỉnh Khiết Chi cũng phải bó tay.
Sau khi cúp máy, Lăng Yên thu dọn đồ đạc và rời khỏi quán cà phê.
Sau khi cô đi không lâu, một người từ phía bàn bên trái từ từ đi tới.
Ôn Như Nam đã trốn ở đây để tránh một số người theo dõi trò cười của cô, ai ngờ ông trời lại tặng cho cô một món quà lớn như vậy.
Lăng Yên, cô đã hại tôi ra nông nỗi này, làm sao tôi có thể cho cô đi được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...