"Cô?"
Ôn Như Nam chỉ thắng vào người Lãng Yên, từng bước tiến lại gần, "Cô vừa nói cái gì?"
Cô ta hận nhất chính là đáng vẻ này của Lăng Yên.
Đều là do người sinh ra và nuôi dưỡng, dựa vào đâu Lăng Yên là lá ngọc cành vàng, được hưởng trăm ngàn sự yêu thương, luôn luôn hơn cô ta một bậc.
Cô ta dùng hết mọi thủ đoạn, kéo cô từ mây xuống đẩy vào bãi bùn lầy.
"Cô thái độ gì thế!"
Cô ta lớn tiếng hét lên.
Nhìn thấy Ôn Như Nam ngày càng tiến gần, Lăng Yên lùi về một bên: "Ôn Như Nam cô trước nay thông minh, sao giờ lại hồ đồ như vậy"
Một tiếng "hồ đồ" thành công khiến Ôn Như Nam dừng lại.
Ánh sáng chiếu lên nét mặt đầy sự nghi hoặc của Ôn Như Nam, Lăng Yên nhếch miệng cười: "Tôi sớm biết trong tim Kiều Vân Mặc có vị trí dành cho tôi, nếu không sao tôi vừa rời đi anh ấy lại lo lắng đến vậy, chỉ cần tôi cố gắng thêm chút nữa, anh ấy sớm muộn cũng sẽ nhìn thấu trái tim mình"
Vừa nói cô vừa quay người lại, lưng hướng về phía Ôn Như Nam: "Tôi nói cô này, cứ ở đó chờ xem, tôi sẽ khống chế Kiều Vân Mặc như thế nào"
"Cô đừng mơ"
Ôn Như Nam chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng cả lên.
Cái gì mà trong tim Kiều Vân Mặc luôn có cô chứ, đúng là lời nói hàm hồ, đều là nói năng vớ vẩn! "Hừm! Cô không phải muốn giở thủ đoạn giả vờ đáng thương sao? Tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không để cô có cơ hội gặp được Kiều Vân Mặc!"
Vứt lại câu nói đó, Ôn Như Nam liền cầm lấy túi nhanh chóng đi ra ngoài.
Ở sau lưng cô ta, Lăng Yên lặng lẽ nhìn cô ta càng đi càng xa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tối hôm đó, Kiều Vân Mặc quả nhiên không về nhà.
Trước khi lên giường, điện thoại của Lăng Yên nhận được một bức ảnh Ôn Như Nam gửi đến.
Địa điểm trên bức ảnh Lăng Yên nhận ra, đó là nhà cha mẹ ruột Kiều Vân Mặc.
Cô biết Kiều Vân Mặc giữ gìn ngôi nhà đó rất cẩn thận, và cũng có người định kỳ đến quét dọn.
Kiều Vân Mặc trước giờ chưa từng chủ động đưa cô tới đó, cô nhận ra nơi này là vì có một lần cô làm nũng với Lăng Thành Châu, Lăng Thành Châu nói với Kiều Vân Mặc một tiếng, cô mới được tận mắt nhìn thấy.
Bức ảnh này là bức ảnh chụp từ sau lưng của Kiều Vân Mặc, anh đang cúi đầu chỉnh lại ga giường.
Còn người chụp bức ảnh này, rất rõ ràng chính là Ôn Như Nam.
Ấn vào chữ quay lại, ngón tay lướt màn hình điện thoại xuống dưới, tìm đến tên của Tỉnh Khiết Chi.
Ánh đèn trong phòng rất tối, độ sáng trên màn hình điện thoại phản chiếu lên mặt Lăng Yên, có chút sắc thái lạ kỳ.
Ngón tay linh hoạt trên màn hình điện thoại, đánh một đoạn tin nhắn dài.
Sau cùng, thanh chuột chỉ ở chữ cuối liên tục nhấp nháy, ngón tay ấn vào nút gửi đi, trên nền điện thoại trắng hiện lên một đoạn thoại màu xanh, tin nhắn hiển thị đã gửi thành công.
Điện thoại rung một cái, biểu tượng ngón tay ok gửi tới trả lời, Lăng Yên nắm chặt điện thoại, đặt trước ngực, sau đó ngả lưng xuống giường.
Đèn treo trên trần nhà không bật, viên thạch anh trang trí dưới đèn lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Lăng Yên nhìn chằm chằm vào viên thạch anh màu xanh nhạt hình thoi, cô muốn quên hết những suy nghĩ trong lòng nhưng trong đầu luôn hiện lên bức ảnh mà Ôn Như Nam gửi đến.
"Rõ ràng là không nên để tâm"
Lẩm bẩm trong miệng, cô vẫn không kiềm chế được giơ điện thoại lên để trước mắt.
Màn hình lại lần nữa sáng lên, vuốt nhẹ, tìm lại bức ảnh đó.
Tay ấn giữ vào bức ảnh, nút xóa bỏ hiện lên.
Lăng Yên mím chặt môi, ngồi bật dậy.
"Con à, nếu chỉ có mỗi mẹ con cũng ổn đúng chứ?"
cảm nhận được năng lượng của sinh mệnh nhỏ trong bụng, cô không còn do dự ấn xóa bức ảnh.
Trên màn hình điện thoại, cuộc trò chuyện trống không như sự cắt đứt dứt khoát mà cô mong đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...