Đường Diệp sau khi dùng xong bữa sáng liền cùng Thẩm Tuệ nói một vài câu chuyện bâng quơ, có khi là chuyện công việc, Thẩm Tuệ cũng tranh thủ nói với anh về chuyện của Trọng Nam, biết được thông tin như vậy, Đường Diệp liền lập tức để Huỳnh Lập tìm kiếm thông tin những địa điểm có thể mở một quán mì có hương vị quê hương của làng chài sau đó liền cùng Thẩm Tuệ trực tiếp đến kiểm tra những địa điểm đó.
Một quán mì và bánh bao chỉ bán buổi sáng nên cũng không cần không gian quá rộng, chỉ cần có thể chứa khoảng bốn mươi người liền một lúc cũng không phải là vấn đề khó khăn, không gian khiến Thẩm Tuệ ưng ý nhất có lẽ là quầy hàng ngay sau vị trí trường đại học quốc gia.
Nơi đấy có vị trí thuận lợi, người qua lại đông đúc, hơn nữa nhóm đối tượng có thể đến dùng bữa sáng khá đông, lại không cần cạnh tranh vì những quầy hàng khác đa phần bán về buổi đêm.
Tìm kiếm địa điểm xong, Thẩm Tuệ liền cùng hai người đàn ông lẽo đẽo theo cô từ sáng đến giờ quay trở về bệnh viện Thẩm Dương để gặp Trọng Nam.
Cả buổi sáng cô mất tích, đến gần trưa liền đến đưa cậu ấy đi ăn, nếu không chắc cậu ấy cũng khó khăn trong việc tìm một địa điểm dùng bữa ở nơi này.
Nhưng khi cô đến nơi lại không ngờ gặp được Thẩm Dương đang ở nơi này.
Hóa ra sáng giờ không thấy cháu gái mình xuất hiện anh liền lo lắng Trọng Nam gặp khó khăn liền muốn đến dẫn cô đi ăn trưa.
Hóa ra ba người Thẩm Tuệ đến dường như lại phá hỏng chuyện tốt đến như vậy.
Bởi chính Thẩm Tuệ nhìn thấy Thẩm Dương có tâm tư.
Có lẽ là do muốn lấy lòng Thẩm Tuệ, Đường Diệp để Huỳnh Lập chuẩn bị tất cả mọi thứ cho cửa hàng của Trọng Nam.
Huỳnh Lập rất cẩn thận, chuẩn bị từ khâu thuê quầy hàng, đến chuyện chuẩn bị nồi xoong bát đĩa tủ lạnh tủ đồ, tất cả đều chuẩn bị chu toàn khiến cho sau khi ba Trọng xuất viện đến nơi này xem liền không thể ngờ lại có một nơi tốt như vậy.
Căn nhà này được thiết kế gồm hai tầng riêng biệt, tầng một có thể tận dụng làm một quán ăn lớn, tầng hai có thể làm chỗ ở và sinh hoạt cho bốn đến năm người với ba phòng ngủ, điều bất tiện duy nhất đó chính là phòng tắm và nhà vệ sinh chung.
Nhưng đối với gia đình Trọng Nam đây là nơi ở khang trang đẹp đẽ rồi.
Nhà Trọng Nam chỉ có ba người, ba cô là người duy nhất biết tính toán nhưng cũng không được nhanh nhẹn cho lắm, cộng với việc sức khở chưa tốt nên có lẽ không giúp được nhiều cho quán ăn.
Bình thường công việc của Thẩm Tuệ không có nhiều thời gian, cô đành phải nhờ vợ chồng Chẩu Thiển chia đôi nhau ra, một người ở lại quán cà phê, còn một người đến phụ Trọng Nam một thời gian, may mắn thay Châu Thiển liền gật đầu đồng ý.
Quán ăn nhà Trọng Nam quả nhiên là nguồn thu nhập khiến cả nhà có thể ổn định cuộc sống.
Ban đầu chỉ đơn giản là mỳ và bánh bao, sau hai tháng lại thêm cả những món như sủi cảo cơm rang, cuộc sống tất bật khiến chính bốn người cũng đành không đủ sức để làm, mặc dù đắt khách nhưng vẫn phải đặt vấn đề sức khoẻ lên hàng đầu, vậy nên họ quyết định thuê thêm người làm.
Gần nửa năm trôi qua, Trọng Nam cũng đã giỏi giang hơn trước, cô học thêm thật nhiều chữ, tính toán cũng rất nhanh thậm chí sử dụng thành thạo máy vi tính, những lúc không có Châu Thiển cô cũng không còn lo lắng về chuyện tính sai tiền cho khách nữa.
Nhưng điều khiến Thẩm Tuệ để ý nhất đó chính là người cậu bác sỹ của cô và trợ lý của Đường Diệp tranh nhau làm phục vụ ở quán chỉ để mỗi ngày được ăn thêm một xuất ăn đêm buổi tối.
Chuyện tình cảm của Thẩm Tuệ và Đường Diệp đã khá an toàn khi hai người quyết định đến tết sẽ tổ chức trước lễ đính hôn.
Công ty vận hành với quỹ đạo ổn định, thời gian ở bên ông ngoại và mẹ có lẽ cũng đủ dài, cuối cùng cô cũng đành chấp nhận chuyển về sống chung nhà cùng người đàn ông của cô.
Nhưng trước khi đi cô có lẽ vẫn phải làm rõ một chuyện.
Buổi tối hôm đấy, gần mười hai giờ đêm Thẩm Dương mới trở về nhà.
Thẩm Tuệ vẫn ngồi nơi phòng khách đợi anh liền nhẹ nhàng lên tiếng:
- Công việc bác sỹ của cậu hình như dạo này không phát triển lắm, cậu vẫn còn thời gian đi làm phục vụ cơ.
- Cậu muốn giúp đỡ Trọng Nam một chút.
- Vậy cậu nói thật cho cháu biết đi, cậu có ý tứ với Trọng Nam đúng không?
- Chuyện này.
- Cậu, chuyện này cháu phải nói thẳng, Trọng Nam không giống những cô gái khác, cậu ấy không nhanh nhạy trong chuyện tình cảm, thậm chí có đôi lúc không hề biết đó có phải là tình yêu hay không, hơn nữa, cháu cũng nhìn thấy dường như Huỳnh Lập cũng giống như cậu, để ý đến Trọng Nam rồi.
Thẩm Tuệ tin vào mắt nhìn của cô, thời gian qua hai người đàn ông này đã thể hiện ra những gì cô đều nhìn thấy hết.
Chuyện rung động vì một người đương nhiên không ai nắm bắt được trái tim mình, giống như trước kia cô không kìm nén được chuyện mình rung động đối với Đường Diệp, nhưng cô và Trọng Nam rất khác nhau.
Trọng Nam không hề biết yêu là gì, trước đây cô ấy ở làng chài, nơi đó không có mấy cái gọi là tình yêu đôi lứa để cho bất kì ai trải nghiệm.
Mỗi người lấy nhau đều vì muốn có người chia sẻ trách nhiệm đối với gia đình nên đến sống cùng nhau mà thôi.
Nhưng Trọng Nam đến thành phố rồi, cô lo lắng Trọng Nam bị những người đàn ông khác trong thành phố có ý đồ lợi dụng, thật may lúc nào cũng có Thẩm Dương và Huỳnh Lập ở bên cạnh bảo vệ cậu ấy giúp cô.
Vậy mà không ngờ lại vô tình tạo nên một cuộc tình tay ba thật khó thể chia rẽ.
Thẩm Dương không thể trả lời được câu hỏi của Thẩm Tuệ bởi chính anh cũng không biết rõ được cảm xúc của chính mình.
Ban đầu anh chỉ là yêu thích hương vị những món ăn mà Trọng Nam đã nấu.
Nhưng càng về sau lại là càng muốn nhìn thấy cô ấy, gặp gỡ cùng cô ấy nói chuyện, thậm chí đến hiện tại anh vẫn dối lòng mình rằng bản thân vì muốn giúp đỡ cô ấy nên mới đến quán làm nhân viên phục vụ không công.
Thấy cậu mình im lặng, Thẩm Tuệ chỉ đành trở về căn phòng của chính mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...