Năm đó Huỳnh Lập không thể kết luận được những người kia là người của tổ chức nước ngoài hay chính là nhận được sự sai khiến của người trong nước.
Bởi tất cả những người đấy đều không còn ai có thể chứng minh được người cầm đầu phía sau.
Nhưng bản thân Thẩm Tuệ lại biết được những người đấy có lai lịch như nào.
Diệp Tài vốn là người của trấn Thanh Hà, trước khi đến thành phố để nương nhờ nhà họ Đường từng có một thời gian nổi tiếng với đội ngũ hắc bang của mình.
Bản thân ông ấy còn được gọi là Trùy Sắt.
Ông cũng là người có sức ảnh hưởng rất lớn đến những người thuộc tầng lớp chính trị của trấn Thanh Hà, vì tổ chức của ông có một bộ phận chuyên làm vệ sỹ riêng cho những người quan chức cấp cao đó.
Trong lòng Thẩm Tuệ thoáng qua đã đủ để cho cô lo sợ, nếu thực sự là ông ấy, vậy lần trước điều động vài người đến không phải cũng là chuyện dễ dàng như trở bàn tay sao.
- A Diệp, có thể nói cho em biết một chuyện được không?
- Chuyện gì?
- Ngày đó khi anh mới về tiếp quản Đường Tác, em có từng nghe anh cùng Huỳnh Lập nhắc đến tên một người, tổ chức của người đó thuộc hắc đạo, có phải từng có người bị truy sát về nước, được gọi là Trùy Sắt đúng không?
- Sao em biết.
- Diệp Tài, đó là Diệp Tài, người muốn lấy mạng anh hôm đó chính là ông ta, những người hôm đó trước khi dời đi có nói muốn xem anh chết chưa hay còn sống, nếu không sau này khó ăn nói với Sắt ca, cộng thêm khẩu âm của trấn Thanh Hà nữa, em tuyệt đối không thể nhầm được loại khẩu ẩm đó.
Diệp Sinh cũng từng có khẩu âm như vậy.
Vậy nếu người đứng sau sự việc là Diệp Tài, vậy người cùng ông ta thực hiện kế hoạch có lẽ chính là Thanh Lung.
Cũng chỉ có ông ta mới có thể có đủ tin tưởng để ba mẹ có thể tiết lộ chuyện Thẩm Tuệ bị bắt cóc được.
Bức màn dường như đã được mở ra xuyên suốt.
Huống hồ nếu nói như Đường Diệp kia, một năm nay ông ta không ngừng mua lại cổ phần cũng như tìm thêm tài nguyên cho chính mình nữa, vậy chẳng phải ông ta đang là con mèo bị dẵm phải đuôi sao.
Nhìn lại tất cả những điều ông ta có, nếu không tính đến chuyện chiếm lĩnh công ty bằng cách thao túng cổ phần vậy thì chắc chắn là cách còn lại đó chính là thao tính lòng người rồi.
Huống hồ cách làm việc của Đường Diệp tuy tốt nhưng lại quá cứng nhắc, nếu những người thuộc giới cổ đông của Đường Tác đồng thời đòi rút cổ phần, vậy không phải cả Đường Tác sẽ rơi vào vòng lao đao sao.
- Đừng lo lắng.
Đường Diệp xoa xoa lên đầu Thẩm Tuệ mỉm cười nhẹ nhàng, anh đương nhiên muốn mấy người đó nhanh chóng một chút rút cổ phần ra khỏi công ty, vậy anh sẽ trực tiếp đưa Đường Tác và SUN kết hợp lại với nhau, để xây dựng lên một kỷ nguyên mới của chính mình.
Nhưng bản thân Thẩm Tuệ làm sao biết được anh cũng chính là nhân vật lớn được biết bao tập đoàn săn đón gần đây.
Mr.
Sun.
Bức màn đã bị vén ra đương nhiên người trong cuộc không thể ngồi yên được nữa.
Ở phía Đường Tác bên kia, Diệp Tài cũng đã thực hiện xong suôi gần hết kế hoạch của ông ta, lôi kéo xúi giục các vị cổ đông khác yêu cầu rút cổ phần.
Đương nhiên Đường Diệp cũng chẳng vội.
Anh nhìn Tần Dĩ Dương đó phẩy phẩy tay ra hiệu cho Huỳnh Lập đi ra ngoài để lại trong căn phòng còn ba người.
Đường Diệp nói:
- Anh Tần, tôi biết anh cũng chỉ là người bị dồn vào đường cùng mới làm ra những chuyện như vậy.
Chuyện về đứa trẻ tôi sẽ đứng ra để điều trị tại bệnh viện tư nhân Thẩm Dương, chỉ mong mọi chuyện thuận lợi, còn về phần anh, nếu anh tình nguyện tôi sẽ để anh về tổ chức, đào tạo lại bài bàn cho anh để anh có thể tìm được công việc ổn định nuôi sống vợ con, những chuyện lúc trước tôi sẽ không truy cứu nữa.
- Vậy tôi có thể đến thăm con tôi trước khi đến gặp anh được không?
- Có thể, đây là số điện thoại của Huỳnh Lập, có chuyện gì anh cứ liên lạc với cậu ấy, cậu ấy sẽ sắp xếp cho anh.
- Cảm ơn Đường tổng.
Đường Diệp sau khi nghe được câu nói này liền khoan thai đứng dậy, cầm tay Thẩm Tuệ dời đi, trở về Đường Tác, có lẽ còn rất nhiều việc đang trông chờ anh vào lúc này.
Những vị lão thành viên hội đồng quản trị vẫn luôn chờ anh, nhưng khi anh đến lại chẳng có một chút tư vị cười cợt ở nơi khóe miệng.
Anh thâm trầm, khiến mọi người càng không muốn nói.
Diệp Tài bắt đầu lên tiếng.
- A Diệp, em thử xem xem, từ ngày em trở về tiếp quản Đường Tác, phong cách làm việc của em quá cứng rắn, công ty đang trong trạng thái lao đao giống như rắn mất đầu, vậy mà em làm như vậy khiến công ty mệt mỏi.
Các vị cổ đông ngày hôm nay họp tại nơi này chỉ mong em thay đổi phong cách làm việc của mình, để công ty dễ chịu hơn một chút.
- Đúng vậy đúng vậy.
- Chúng tôi vừa làm cổ đông ở nơi này, vừa làm việc ở nơi này, cũng muốn coi công ty giống như là nhà ở, nếu công việc cứ tiếp tục như này, những lão già như chúng tôi cũng không thể chịu nổi được sự căng thẳng này.
- Đúng vậy.
- Đúng vậy.
- Đường Diệp nghe một hồi xong mới trả lời.
- Có lẽ các vị có người muốn xin về hưu rồi.
- Đường Diệp, cậu đừng nghĩ chúng tôi không dám rút vốn cổ đông.
- Hôm nay tôi có yêu cầu bộ phận kế toán, kết chuyển lợi nhuận đến hết ngày hôm nay cho mỗi cổ đông.
Nếu ai có như cầu rút khỏi hội đồng quản trị, liền có thế đến tìm bộ phận kế toán, sau ba ngày, đảm bảo tiền sẽ được chuyển đầy đủ vào tài khoản mỗi người.
Tất cả mọi người trong căn phòng đều im lặng, không ai lên tiếng thêm một lời.
- Nhưng hôm nay Đường mỗ tuyệt đối sẽ phải sa thải một hoặc vài người ra khỏi Đường Tác, nếu không tự nguyện xin rút vậy tôi đành đánh trống gọi tên vậy.
Tiếng xì xầm trong căn phòng lại càng lớn
- Nếu cậu đã nói như vậy tôi sẽ dẫn đầu, tôi muốn rút ba phần trăm cổ phần của mình tại Đường Tác.
- Anh Diệp, chỉ có thể rút toàn bộ.
Trường hợp của anh tôi đã báo bộ phận kế toán giải quyết rồi, tôi tin với người có năng lực như anh Diệp đây sẽ rất nhanh mở được công ty mới và đứng sáng ngang vai với Đường Tác của chúng tôi.
- Đường Diệp.
- Anh đừng lớn tiếng, chị gái anh lúc còn sống còn không dám lớn tiếng với tôi, hiện tại anh làm sao lại mất tình tĩnh thế được.
Nào còn vị cổ đông nào muốn gây dựng sự nghiệp ở tuổi xế chiều cùng anh Diệp thì cứ tự giác.
Cửa của Đường Tác rộng lớn, nhiều người cùng nhau dời đi vẫn không lo bị chật.
Không cần đợi người ra trước người ra sau.
Cả căn phòng lúc nào chỉ còn lại những tiếng xì xầm to nhỏ, bởi Đường Diệp đang nói thẳng đến tim đen của bọn họ, họ ăn ở đây, làm việc ở đây, cống hiến cả nửa đời.
Nếu bây giờ bỏ đi để gây dựng lại một sự nghiệp mới vậy thử nói xem cần bao nhiêu năm nữa để lại có thể được nhắc đến như một vị tướng dưới chân vua.
Huống hồ đa phần những người ở nơi này đều biết được rằng là.
Diệp Tài kia mặc dù có chút mặt mũi, miệng lưỡi cũng dẻo, nhưng bản thân ông ta không phải người có tiếng nói trong việc kinh doanh, chắc chắn không biết được thế nào là đường lối kinh doanh, bởi vậy cho dù thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể làm bên quan hệ công chúng.
Nhưng lại là lên chức đó sau khi Đường Tuệ nghỉ việc.
Vậy nếu bỏ nơi này theo ông ta, vậy thì tương lai chắc chăn sẽ chẳng thể biết được bao giờ mới có thể tìm lãi được ra tiền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...