Suốt cả đêm lăn qua lăn lại, sáng chủ nhật, Nha Bảo uể oải vươn mình chào buổi sớm.
Mở hai con mắt nhìn trần nhà, Nha Bảo thở dài, nhắm mắt cũng thấy hắn, mở mắt cũng thấy hắn, cô phải làm gì bây giờ. Tim ơi là tim, đầu ơi là đầu, các em trở về trạng thái hoạt động bình thường giúp chị có được hay không! Nha Bảo bước chậm chạp đi làm vệ sinh buổi sáng. Vỗ nước vào mặt cho tỉnh táo, Nha Bảo săm soi hai con mắt gấu trúc của mình trong gương, đó là kết quả của một đêm mất ngủ.
Sáng thứ hai đầu tuần, Nha Bảo hừng hực khí thế đi vào văn phòng làm việc. Cô đã quyết tâm không để ý đến cái người làm tim cô lỗi nhịp, làm đầu óc cô phiêu du nữa. Thay vào đó, cô tự nhủ với chính mình, hắn ta chính là oan gia truyền kiếp của cô, gặp hắn ta là cô bị bóc lột sức lao động, hắn ta yêu cầu phải tuyệt đối hoàn mỹ. Đúng, chính là như thế, phải nhìn nhận sự xấu xa ấy cô mới có thể dẹp yên chiến sự trong lòng để nghênh đón ngày thứ hai rực rỡ.
Rời khỏi phòng họp, Nha Bảo vừa đi vừa nhìn lịch làm việc.
Nhiệm vụ hai tuần tới của cô là theo chân Ngọc Lan và Nguyệt Ánh để học việc về cách lên kế hoạch cho chương trình thời trang.
Nguyệt Ánh cũng là nhân viên phòng kế hoạch như cô, tuy cùng tuổi nhưng Nguyệt Ánh lại đi làm trước Nha Bảo một năm nên nghiễm nhiên trở thành đàn chị. Hơn nữa, Nguyệt Ánh rất thích thế giới showbiz cho nên luôn được phân công làm kế hoạch liên quan đến giới nghệ sỹ.
Nhìn Nguyệt Ánh lúc này, Nha Bảo chỉ ước mình có cái lỗ chui xuống. Cùng tuổi mà đẳng cấp của cô và Nguyệt Ánh khác xa một trời một vực. Người ta muốn cong chỗ nào lồi chỗ đó đều có, thân hình hoàn toàn tuyệt hảo, đã vậy dáng người lại cao ráo, gương mặt khả ái, khoác lên mình bộ đầm Vintage sát cánh màu xanh da trời thật phù hợp.
Nhìn Nguyệt Ánh và Ngọc Lan hùng dũng tiến vào khán phòng xung quanh đầy người mẫu và nhà thiết kế, Nha Bảo có cảm giác cô đang đứng giữa bữa tiệc của những người nổi tiếng. Ngay cả hai người đi chung với cô cũng y như người mẫu.
Nha Bảo theo sát sau Nguyệt Ánh xem cách cô nàng làm việc. Nguyệt Ánh lúc này trông thật oai phong, tay trái cô cầm tập kế hoạch, tay phải cầm bút, vừa trao đổi với đạo diễn sân khấu vừa bàn bạc với với đội trưởng đội kỹ thuật để chính sửa hiện trường cho phù hợp.
- Ánh này, anh thấy phía cánh gà trái, em có thể làm thêm một bậc nữa được không? Bên anh thấy mỗi bậc đang cách nhau khá cao. - Đạo diễn Mạnh Trung vừa chỉ góc trái cánh gà vừa nói.
- Ok! Anh Đạt cử nhân viên làm giúp em nhé. - Nguyệt Ánh quay sang nói với đội trưởng đội kỹ thuật.
Anh Đạt nhanh chóng gật đầu, rồi lấy bút viết ngay vào cuốn sổ nhỏ trên tay.
- À, hôm qua bên phía ban tổ chức yêu cầu tụi em phải làm thêm tam cấp để người mẫu đi xuống phía khách mời, bên anh có nhận được thông báo không? - Nguyệt Ánh quay sang hỏi đạo diễn Mạnh Trung, anh này gật đầu.
Thấy thế, Nguyệt Ánh tiếp lời:
- Vậy xem như phía sân khấu và khu vực khách ngồi bên em sắp xếp ổn, còn phía sau hậu trường anh có yêu cầu gì thêm không, hay là như vậy ổn rồi?
- Anh thấy vậy được rồi, ngày mai cứ y như kế hoạch chạy chương trình thôi. - Mạnh Trung gật đầu đồng ý.
- Vậy bên em làm tiếp đây, có gì anh cứ gọi em. - Nguyệt Ánh ra hiệu điện thoại áp lên tai với Mạnh Trung, sau đó quay sang Nha Bảo kéo cô đi về phía đội kỹ thuật đang sắp xếp ghế ngồi.
Nha Bảo cũng theo chân Nguyệt Ánh phụ đội kỹ thuật sắp xếp ghế, trải khăn bàn, bày lọ hoa…
Tám giờ tối, Nguyệt Ánh cùng Nha Bảo an tọa trong quán hủ tíu nhỏ nhỏ ven đường.
Nha Bảo ngồi nhìn tô hủ tíu trân trân, mắt không thèm chớp. Nguyệt Ánh phì cười trước biểu hiện của Nha Bảo, cô nói:
- Hôm nay chưa thấm gì đâu, ngày mai cậu sẽ làm việc điên cuồng hơn ngày hôm nay đấy!
Nha Bảo lắc đầu, tay bắt đầu đưa đôi đũa trộn hủ tíu. Vừa vắt chanh, Nha Bảo vừa nói:
- Tớ tự thấy tớ không phù hợp với showbiz.
Nguyệt Ánh lắc đầu nhìn Nha Bảo cười, cũng phải thôi, nếu Nha Bao làm những kế hoạch liên quan đến giới showbiz, e rằng khó có thể thành công được. Vì sao ư? Cô nàng này chẳng hề để tâm đến thế giới nghệ sỹ, thời trang, âm nhạc, điện ảnh, thì làm sao có thể đáp ứng hết các đòi hỏi của các thượng đế mà tâm trạng của họ cũng lên xuống theo những tin đồn và các tựa đề giật gân trên báo lá cải. Càng không biết minh tinh này tên gì, minh tinh kia có gu thời trang như thế nào thì làm sao có thể đánh trúng tâm lý khách hàng mà viết kế hoạch được.
Ngày hôm sau, Nha Bảo đã có mặt ở khán phòng từ sớm, tràn đầy sức lực chuẩn bị làm việc. Ba giờ sau, Nha Bảo bắt đầu thấy nặng lượng làm việc của cô đi đâu hết rồi, cả người bắt đầu uể oải vận động. Chả trách mà Nguyệt Ánh bảo làm việc điên cuồng, suốt cả buổi sáng Nha Bảo cứ chạy đi chạy lại như con thoi, hết hướng dẫn khách rồi lại chạy đi tìm tổ kỹ thuật, cứ như thế suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng xong buổi trình diễn, Nha Bảo thở phào.
Nguyệt Ánh nhìn Nha Bảo ngồi xụi lơi trong góc tu ừng ực chai nước suối, hai chân duỗi thẳng, vội tiến lại gần, đưa cho Nha Bảo bịch bánh oreo, lắc đầu cười cô nói:
- Tớ đã bảo hôm nay mệt chết mà.
- Cậu còn nói nữa! - Nha Bảo xé bịch bánh ra, vừa ăn vừa nói tiếp - Thật sự là mệt chết đi được, nhưng mà xem đi này, tớ giầy bệt áo thun quần jean còn cậu thì đầm hoa giầy cao gót, thế mà sau ba tiếng, tớ thê thảm còn cậu vẫn giữ được nụ cười, chả lẽ tớ đã già hay sao?!
Nguyệt Ánh phì cười, nhỏ bạn này của cô thật quá hài hước, biết là cô nàng đang ganh tị vớ vẫn với mình nhưng cô cũng nhanh chóng an ủi:
- Tớ đã quen với những sự kiện như thế này rồi vả lại xung quanh chúng ta đều là người đẹp, sau buổi trình diễn còn có tiệc chiêu đãi, đâu thể ăn mặc tuềnh toàng được.
- Có đồ ăn hả? - Hai mắt Nha Bảo sáng quắc lên.
Nguyệt Ánh thở dài lắc đầu cảm thản nói:
- Cậu còn phải học dài dài Bảo à! Tớ thấy nên nói với chị Ngọc Lan sắp xếp cậu rời xa chốn này thôi.
Nha Bảo cụp mắt, tiu nghỉu nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười, vì sao ư? Vì cô sắp được ăn miễn phí, cứ nghĩ tới có đồ ăn, Nha Bảo cười thật tươi.
Quả là tiệc chiêu đãi của giới nghệ sỹ có khác, Nha Bảo cảm giác cô đang đứng giữa một rừng các người đẹp chân dài miên man, nụ cười tỏa sáng, trang phục gợi cảm có, sang trọng có, còn có những rất nhiều người đàn ông đẹp trai vây quanh… các cô nàng chân dài. Nha Bảo chân ngắn nên đành ngậm ngùi chiến đấu với đồ ăn và ngắm trai đẹp. Cô hết liếc mắt nhìn anh chàng này, lại ngó nghiêng theo anh chàng khác, lại tấm tắc lắc đầu khen thầm trong bụng, phen này thì cô đã được thỏa mãn con mắt đói khát của mình. Nha Bảo bê dĩa đồ ăn chứa đầy tôm nướng muối ớt, mực hấp gừng, gà tẩm sốt cay lên, vừa đứng ăn vừa nhìn theo những anh chàng đẹp trai đang lượn lờ trước mặt. Phía góc khán đài có một nhóm phóng viên đang cùng Nguyệt Ánh, chị Ngọc Lan và đạo diễn Mạnh Trung trao đổi to nhỏ gì đó, thỉnh thoảng lại phá lên cười. Nha Bảo liếm môi tiếp tục chiến đấu với dĩa thức ăn.
- Ăn từ từ không thì cô sẽ bị bội thực đấy. - Hơi thở nóng hổi của Vũ Huy phà vào tai phải của Nha Bảo khiến cô vội vàng co rụt hai vai. Nha Bảo trợn mắt, mím môi hít hơi thật sâu quay lại nhìn cái người vừa cố ý tiếp cận cô một cách bất ngờ khiến cô hốt hoảng trong giây lát mà xém chút nữa đánh rơi dĩa thức ăn trên tay.
Nha Bảo nheo mắt nhìn Vũ Huy từ trên xuống dưới. Tên oan gia truyền kiếp của cô hôm nay trông bảnh bao phong độ với mái tóc vuốt keo, bộ vest màu đen có những đường chỉ sáng màu trên hai bên cổ áo, bông hoa hồng màu tím nhỏ xíu đính ở góc bên phải cổ áo sơ mi, chiếc caravat màu tím hoa xoan nổi bật trên nền áo trắng, dưới chân là đôi giầy tây màu đen được đánh bóng loáng. Nha Bảo thầm nghĩ chắc hắn ta vừa đánh bóng bằng chiếc máy đánh giày được đặt phía trước cửa hiện trường.
Nha Bảo khịt mũi, tay cầm cái nĩa cắm xuống con tôm màu đỏ thơm nồng mùi ớt đưa lên miệng há to cắn một phát. Dám nói cô sẽ bị bội thực vì ăn ư, chuyện đùa này làm sao có thể xảy ra với cô được. Công phu luyện đủ loại đồ ăn qua bốn năm sinh viên đã khiến dạ dày Nha Bảo trở nên chai lì trước những gia vị hỗn tạp vừa cay chua mặn ngọt, ngay cả việc sáng chưa ăn gì mà uống sữa thì Nha Bảo vẫn hoàn toàn bình thường. Nha Bảo nhếch môi cười khẩy với Vũ Huy rồi tiếp tục nhai con tôm trong miệng. Vũ Huy vừa cười vừa đưa tay sờ cằm, anh nghĩ có lẽ quyết định đến buổi trình diễn ngày hôm nay thật không sai, có thể tìm thấy điều thú vị mới nơi Nha Bảo, không những là chằn tinh mà còn là cọp con tập giơ nanh múa vuốt với anh.
Nhìn thấy thái độ cười tươi vui vẻ ẩn ý thấy điều thú vị của Vũ Huy khiến Nha Bảo tức anh ách trong bụng. Gì chứ, bộ thấy cô ăn uống không quý phái thanh lịch thì đắc ý lắm hay sao. Dù gì thì cũng đã không có hình tượng đẹp trong mắt mọi người ngày hôm nay rồi, ở buổi tiệc này có lẽ Nha Bảo nghĩ mình là người xấu xí nhất vì cô chỉ như một sinh viên với phong cách đơn giản của mình. Cô đâu hay biết rằng trong mắt Vũ Huy lúc này Nha Bảo mới chính là người con gái đáng để mắt nhất, cô quá nổi bật trong một bữa tiệc hội ngộ các ngôi sao nổi tiếng ăn mặc trang điểm đẹp mắt. Cô khỏe khoắn trong trang phục quần jean xanh phối với áo thun cổ tròn màu trắng form rộng in dòng chữ Cheeze màu đen trước ngực, đôi giầy bệt bằng nhung màu đen, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, gương mặt không son phấn với Vũ Huy lúc này đặc biệt thu hút, thu hút hơi khối cô chân dài mặt trát nhiều lớp phấn kia.
Nha Bảo gí con tôm nướng trước mặt Vũ Huy, dù gì thì cũng phải lịch sự mời anh ta ăn một tí, không tối nay về nhà mình lại đập đầu vào gối hận chính mình đã không giữ hình tượng thục nữ trước mặt trai đẹp khiến trái tim trong lồng ngực hiện tại đang gõ nhanh hơn một nhịp.
- Anh ăn không?
Vũ Huy nhướng mày nhìn con tôm đỏ lét nồng mùi ớt đang huơ huơ trước mặt mình trên tay Nha Bảo, tự dưng anh cũng muốn ăn, há miệng to ngậm lấy con tôm, Vũ Huy mỉm cười tận hưởng.
Nha Bảo đứng hình trong giây lát. Cô không ngờ Vũ Huy lại cúi người ăn con tôm trong tay cô, hình ảnh vừa rồi khiến hai gò má cô dần dần đỏ lựng, cảnh đó quá ư là mờ ám. Vũ Huy thật biết cách làm Nha Bảo khó xử, cô cắn môi, tim lại gõ nhanh hơn một nhịp, cứ thế này thì cô sẽ bị bệnh tim mất thôi.
Trong lúc Nha Bảo còn đang chìm ngập trong cơn lo lắng căn bệnh tim tiềm ẩn chưa bao giờ xuất hiện của mình thì tiếng nói nhẹ nhàng, dịu dàng có chút âm hưởng miền bắc vang lên ở phía sau lưng cô:
- Anh Vũ Huy hôm nay cũng đến đây à?! Thế mà nãy giờ em chả thấy anh đâu!
Nha Bảo quay lưng lại nhìn người phụ nữ trước mặt, phản xạ tự nhiên Nha Bảo nuốt nước miếng, lại gặp mỹ nữ nữa rồi. Thùy Linh diện chiếc đầm trắng cúp ngực khoe trọn thân hình hoàn hảo của mình, trên tay cầm chiếc ví da màu đen ghi hai chữ LV cùng bộ móng tay màu đỏ, môi cũng tô son đỏ nổi bật trên nước da trắng, mái tóc dài được uốn xoan nhẹ phía đuôi, chân đang chéo nhau, nở nụ cười thật tươi trước Vũ Huy. Mỹ nữ quả là mỹ nữ, chỉ cần nhìn người phụ nữ xinh đẹp hoàn hảo thế này rồi nhìn lại mình, Nha Bảo thầm thở dài “chân mình ngắn hơn người ta một khúc rồi, da lại không trắng bằng, người ta dáng đồng hồ cát còn mình thì chỗ cần lồi không lồi! Ba má ơi, con gái lớn lên thật xấu xí!”. Nha Bảo khịt mũi, quay đầu lại tiếp tục tìm kiếm đồ ăn, cô quyết định bỏ qua việc ganh tị với sắc đẹp của người phụ nữ khác, chấp nhận những gì mình có vậy, bởi lẽ dù sao đó cũng là da thịt của cô mà. Vũ Huy liếc nhìn thoáng qua Nha Bảo, vẻ không vui hiện rõ trên mặt cô, anh mỉm cười bước lại bắt tay Thùy Linh. Cô nàng này là một trong những hotgirl đàn em chung công ty với Hoàng Vy, anh cũng gặp cô trong vài buổi tiệc, tuyệt nhiên chỉ có chào hỏi xã giao, không hiểu sao hôm nay cô nàng lại mạnh dạn tới gặp chào hỏi riêng anh thế này. Từ phía xa, Hoàng Yên cùng chị quản lý đang tiến về phía Vũ Huy.
- Sao hai người lại đứng đây? Khánh Toàn với Ngọc Lan đâu, nghe nói hôm nay Romance làm sự kiện này mà. - Hoàng Vy nhìn Vũ Huy, rồi đảo mắt tìm kiếm hai người bạn.
- Khánh Toàn hôm nay không tới, Ngọc Lan đang đứng phía bên kia! - Vũ Huy chỉ tay về phía nơi Ngọc Lan đang đứng.
Hoàng Vy quay người tiến về phía Ngọc Lan, bỏ lại Thùy Linh cho Vũ Huy. Phép lịch sự, Vũ Huy lấy một ly sâm-panh mời Thùy Linh, tiếng chạm ly vang nhẹ trong không gian. Nha Bảo không mấy để ý phía sau lưng, cô tiếp tục chiến đấu với bàn đồ ăn trước mặt. Vũ Huy đang tính bước lại phía Nha Bảo thì lại gặp một vài vị khách đến chào hỏi, anh cũng vui vẻ tiếp chuyện với họ, đôi mắt thỉnh thoảng lại đảo qua phía Nha Bảo, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ “con đường ngắn nhất đi tới trái tim của cô gái Nha Bảo mang tên dạ dày”.
Trong lúc Nha Bảo bắt đầu muốn ợ vì no thì Nguyệt Ánh bước lại phía cô, nhẹ nhàng cầm xiên que tôm nướng muối ớt lên bắt đầu chiến đấu. Nha Bảo huých vai Nguyệt Ánh hỏi nhỏ:
- Đi chưa?
- Đi đâu? - Nguyệt Ánh nhíu mày nhìn Nha Bảo, miệng vẫn nhai con tôm một cách cẩn thận.
- Hai người đằng sau lưng tớ đó.
Nha Bảo hất cằm ra sau, tay cầm ly nước trái cây lên uống. Nguyệt Ánh quay lại đằng sau, rồi quay lại nhìn Nha Bảo cười cười hỏi:
- Ý cậu là chàng hay nàng?
- Cả hai. - Nha Bảo khịt mũi, giọng nói có phần không mấy hào hứng.
Nguyệt Ánh khẽ liếm môi sau đó cô nói:
- Nàng đang nhìn chàng đắm đuối, còn chàng tay trái cầm ly tay phải đút túi quần đang tiến về phía chúng ta cách bốn bước chân… ba bước chân… hai bước chân…
Mỗi từ bước chân của Nguyệt Ánh vang lên, Nha Bảo lại nuốt một lần nước miếng, dĩ nhiên cô đang rất căng thẳng, tim lại bắt đầu hoạt động nhanh hơn bình thường. Nguyệt Ánh đánh mắt nhìn sang Nha Bảo, biểu hiện của cô nàng không thể nào qua được cặp mắt sắc bén, Nguyệt Ánh đá lông nheo với Vũ Huy, sau đó cầm ly nước trái cây lên bắt đầu uống. Vũ Huy cười cười đáp trả ánh mắt của Nguyệt Ánh, anh dừng lại phía sau lưng Nha Bảo, khẽ nói vào tai cô:
- Tôi muốn ăn tôm nướng muối ớt.
Chỉ một câu nói đó thôi mà Vũ Huy thấy vành tai Nha Bảo bắt đầu đỏ lên, anh nở nụ cười nhìn sang Nguyệt Ánh, cô nàng gật đầu ra vẻ ủng hộ anh tiếp tục. Xiên que tôm nướng được Nha Bảo cầm lên đưa trước mặt anh, vẻ mặt bất mãn lộ rõ, môi cô cũng cong cong. Vũ Huy đang tính cúi xuống cắn một con tôm thì bị lời nói của Thùy Linh chặn lại:
- Ấy chết! Để em lấy tôm cho anh nhé! Ai lại ăn như thế!
Thùy Linh vừa nói xong đã nhào tới, giật lấy xiên que trong tay Nha Bảo bỏ xuống dĩa rồi lấy một cái nĩa gỡ từng con tôm ra khỏi cây que. Nha Bảo thoáng sửng sốt trong giây lát, cánh tay đang cầm xiên que bắt đầu hạ dần xuống, ánh mắt Nha Bảo dừng lại nơi bàn tay trống trơn của mình, sau đó cô quay đầu nhìn hành động của Thùy Linh. Đúng là cô hoàn toàn không hợp với giới thượng lưu cũng như không phù hợp với những nơi sang trọng. Nha Bảo bước qua phải một bước, đứng bên cạnh Nguyệt Ánh, đầu cô cúi xuống nhìn đôi giày của mình. Thấy thái độ của Nha Bảo, Nguyệt Ánh khó chịu ra mặt, nhỏ bạn này của cô sao lại biến thành con rùa rút đầu như thế, còn cả cô nàng Thùy Linh kia nữa, tính cua trai trước mặt bàn dân thiên hạ hay sao. Được lắm, dù sao thì cũng không thích cô ta, mấy lần hợp tác chung đều ra vẻ đỏng đảnh như người cực kì nổi tiếng trong khi cô ta cũng chỉ là một hotgirl mới nổi, hôm nay lại cố tình làm mất mặt Nha Bảo nữa. Nguyệt Ánh khẽ nói vào tai Nha Bảo:
- Có muốn tớ thay cậu ra mặt không?
Nha Bảo ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Ánh, vẻ chưa hiểu lắm câu nói của cô, nhưng lúc thấy Nguyệt Ánh hất cằm về phía Thùy Linh, Nha Bảo chợt hiểu ra. Nha Bảo nhìn dáng vẻ bận rộn của Thùy Linh, rồi nhìn gương mặt hơi khó chịu của Vũ Huy, cô cũng muốn chọc tức cô ả một phen. Một ý tưởng lóe sáng trong đầu, Nha Bảo mỉm cười nắm tay Nguyệt Ánh ý bảo để cô ra tay.
- Món đó mà ăn kèm với tương cà thì ngon lắm đấy phải không anh Vũ Huy?
Vừa dứt lời Nha Bảo đã nhìn Vũ Huy nở nụ cười tươi tắn, cô thấy Vũ Huy hơi nhíu mày vẻ suy nghĩ. Nha Bảo không nói gì, chỉ nhìn anh cười chờ đợi. Vũ Huy chưa kịp nói gì thì Thùy Linh đã vội vàng chụp lấy chai tương cà Heinz trên bàn tiệc lắc mạnh. Nha Bảo cố nín cười bấm nhẹ vào tay Nguyệt Ánh, ý ám chỉ đợi xem trò hay. Lúc Thùy Linh xoay nắp chai tương cà ra thì âm thanh phụt cùng với tiếng hét thất thanh và cảnh tượng tương cà bắn tung tóe lên người cô ta khiến cho tất cả mọi người trong hội trường đều phải chú ý. Nguyệt Ánh và Nha Bảo vội che tay cười. Thùy Linh trông thật thảm hại, bộ váy màu trắng của cô, cả tóc và mặt đều dính tèm lem tương cà. Vũ Huy rất phong độ vội vàng lấy giấy ăn đưa cho Thùy Linh, cô nàng vô cùng hoảng hốt, đứng tần ngần ra, miệng thì há hốc. Nhân viên phục vụ vội vàng chạy lại xin lỗi rối rít, cả quản lý tiệc cũng vội vã chạy tới cầm khăn giấy lau giúp Thùy Linh. Nha Bảo kéo tay Nguyệt Ánh đi sang chỗ Ngọc Lan, trên đường đi Nguyệt Ánh hỏi Nha Bảo:
- Cậu cố ý đúng không?
- Tớ đâu có làm gì, chẳng qua là lợi dụng một ít kiến thức học được lúc đi làm nhà hàng thôi.
- Vậy là sao?
- Lúc nãy đứng ăn tớ đã nhìn thấy chai tương cà đó có vấn đề, nó bị lồng gió rồi nên sùi bọt, chỉ cần cậu sốc nhẹ để dồn tương cà ra nắp thì thể nào cũng thành chai sâm-panh lúc khui, bắn pháo hoa đầy người, ngày xưa tớ từng chứng kiến khách hàng lâm nạn rồi.
Nha Bảo vừa dứt lời, Nguyệt Ánh lại phá lên cười, không ngờ nhìn Nha Bảo vậy mà có lúc cũng ghê gớm thật. Thấy vẻ hoan hỉ hiện lên trên mặt hai cô nàng, Ngọc Lan nheo mắt đánh giá không biết hai cô nàng này đã làm gì. Nhìn vẻ mặt tò mò của Ngọc Lan, Nha Bảo cố nín cười nhún vai nói:
- Em vô tội!
Trong lúc ba chị em đang vui vẻ trò chuyện với nhau thì Nha Bảo nhìn thấy Vũ Huy đang tiến về phía họ. Không hiểu sao cô cảm thấy cổ họng khô khốc, tay chân cứ lóng ngóng thế nào, cảm giác này cô cũng không hiểu được, không lẽ cái này gọi là để ý một người sao ta? Bản thân mình thuộc dạng mồm mép tép nhảy trên mạng, trên các diễn đàn làm quân sư quạt mo tình yêu cho người ta, tới mình thì như gà mắc tóc thế nào, Nha Bảo cố gắng nuốt nước bọt, hít hơi thật sâu, nếu đã như thế, chết sớm siêu thoát sớm. Hai tay Nha Bảo nắm lại, cô đã sẵn sàng nghênh đón căn bệnh tim đến với mình.
Người tính không bằng trời tính, Vũ Huy tiến đến nơi ba cô gái đang đứng nhưng tuyệt nhiên anh chỉ trò chuyện với Nguyệt Ánh và Ngọc Lan, Nha Bảo cảm giác nơi mình đang đứng xuất hiện một bức tượng mang tên Cô Gái Nha Bảo. Ngay lúc Nha Bảo cảm giác chân sắp tê vì làm tượng thì một ánh sáng trắng lóe lên đập vào mắt cô. Không sai, ánh sáng trắng quá diễm lệ, quá chói, quá đau mắt, thứ ánh sáng đó mang tên Trai Đẹp đã đâm vào mắt Nha Bảo. Cô mím môi, dán chặt hai con mắt theo từng cử chỉ của anh chàng đang tiến lại bắt tay với Vũ Huy. Lại nói, người đẹp chỉ nói chuyện với người đẹp, sau màn chào hỏi sơ sơ mà Nha Bảo cố gắng nở nụ cười dễ thương nhất của mình ra chào khách thì cô lại tiếp tục sự nghiệp mang tên bức tượng. Cũng may cho Nha Bảo là nhờ có anh chàng đẹp trai mang tên Thanh Bình mà cô chấp nhận chịu làm bức tượng để ngắm nhìn anh. Thanh Bình có vầng trán cao, đôi chân mày rậm ri ngự trên hai con mắt màu đen, hàng lông mi dài và cong là ước ao của nhiều cô gái, cánh mũi nhỏ và đôi môi màu nho Mỹ. Có lẽ anh chàng thường hay hút thuốc lá nên môi đã đổi màu, Nha Bảo thầm nghĩ vậy. Ánh mắt hám trai của cô lại lướt xuống phía dưới, mặc dù trên người Thanh Bình đang khoắc bộ vest hết sức năng động không có caravat như Vũ Huy nhưng Nha Bảo cảm giác anh là người có cơ thể cường tráng bởi lẽ chút gồ gề trên cánh tay ẩn hiện dưới lớp áo vest dày kia đã nói lên rằng người đàn ông kia chắc chắn tập thể hình. Tưởng tượng đến cơ bụng sáu múi, cơ ngực rắn chắc phập phồng theo nhịp thở và giọt mồ hôi lấm tấm trên cơ thể, Nha Bảo lại nuốt nước miếng.
- Thu ngay ánh mắt hám trai của cậu về, ngậm miệng lại, nước dãi sắp rớt xuống sàn rồi! - Tiếng nói nhỏ của Nguyệt Ánh vang bên tai khiến Nha Bảo hoàn hồn trở lại.
Đánh mắt sang phía Nguyệt Ánh, Nha Bảo mím môi nhịn cười e thẹn, biểu hiện của cô rõ ràng thế cơ à! Nguyệt Ánh lắc đầu nhìn Nha Bảo.
Mười một giờ hơn, Nha Bảo đổ ập người xuống nệm, hai mắt nhắm nghiền, thật sự là một ngày làm việc hao tổn sức lực. Nhắm mắt lại mà trong đầu Nha Bảo là hình ảnh của hai người đàn ông đẹp trai, một bên là Vũ Huy với nụ cười khẽ nhếch môi đầy vẻ nam tính lạnh lùng, một bên còn lại là Thanh Bình với thân hình vạm vỡ cơ bụng sáu múi, ôi thật là khó khăn, tại sao trên thế giới này lại có nhiều trai đẹp như thế! Nha Bảo mệt mỏi đi vào giấc ngủ, cô đâu biết rằng trên khóe môi lại sắp chảy nước dãi của mình đã nhếch lên cười khi nghĩ đến hai chữ trai đẹp và giật nhẹ khi nghĩ tới gương mặt lạnh lùng của ai kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...