Tuần mới, ngày mới.
Sau buổi họp phòng kế hoạch, Nha Bảo nhận nhiệm vụ làm trợ lý kế hoạch giúp đội kỹ thuật làm một sự kiện cho khu resort ở Vũng Tàu thay cho chị Mai Tiên đảm nhận nhiệm vụ khác.
Chạy xe vượt quãng đường dài, gió thổi tóc dựng ngược, ngương mặt trắng bệt vì gió và nắng, cuối cùng Nha Bảo cũng dừng chân tại resort sắp khai trương sau một hồi hỏi đường. Nhận bàn giao từ chị Mai Tiên xong, Nha Bảo bắt tay vào chạy công việc cùng đội kỹ thuật.
Bốn giờ chiều, lúc này Nha Bảo mới có thời gian ăn cơm trưa, chứng đau dạ dày đang hành hạ cô, vừa ăn cơm vừa ôm bụng, trông cô lúc này thảm không thể tả.
Cố gắng ăn cho xong hộp cơm sườn, Nha Bảo ôm bụng đứng dậy, trán lúc này đã lấm tấm mồ hôi, môi bậm chặt cầm cự cơn đau, rồi lại tiếp tục công việc.
Lần này công ty cô phải thiết kế sân khấu cũng như phụ trách toàn bộ chương trình cho buổi khai trương. Sân khấu đang được lắp ráp vào, Nha Bảo vừa nhìn bản kế hoạch, vừa kiểm tra lại tiến độ đồng thời giúp đội kỹ thuật thực hiện theo đúng yêu cầu khách hàng.
10h30 tối, cuối cùng Nha Bảo cũng được đặt lưng xuống giường.
- Oa! Phòng resort có khác. - Nha Bảo hét lên nho nhỏ, tay chân duỗi thẳng, tận hưởng sự thoải mái, rồi cũng chìm vào giấc ngủ sau một ngày bận rộn.
Năm giờ sáng, tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên, Nha Bảo mệt nhọc mở mắt, tắt điện thoại, lại tiếp tục chui vào chăn, nhắm mắt lim dim. Cuối cùng thì cơn buồn ngủ cũng không thể thắng lại ý chí trong đầu Nha Bảo, phải dậy đi làm kiếm cơm.
Lò dò chui vào phòng tắm rửa xong, Nha Bảo sấy tóc cho khô, cột tóc đuôi ngựa, chọn một cái áo thun màu trắng rộng cổ tròn in chữ “I love I/C” phối cùng chiếc quần lửng màu rêu, Nha Bảo xỏ chân vào đôi dép xỏ ngón, đội cái mũ lưỡi trai màu xanh rêu in chữ NB, nhìn lại mình một lần trước gương, Nha Bảo rời khỏi phòng.
Cái lạnh của gió biển sáng sớm đón cô từ cổng khách sạn, hôm nay cô phải làm việc ngoài bãi biển với đội kỹ thuật, nhân lúc chưa có ai ở hiện trường Nha Bảo thả lỏng người đi dạo mát.
Bãi tắm của resort khá là lý tưởng, một đường bờ biển dài toàn cát là cát, cây dương sỉ được trồng thẳng tắp, xa xa là nước biển một màu nâu nâu. Nha Bảo tiến dần ra phía biển, sóng nước bắt đầu chạm vào mũi chân cô, chầm chậm chầm chậm, cô giẫm chân lên từng đợt sóng xô bờ, bọt trắng xóa và nước biển lần lượt xóa đi dấu chân của cô.
Đầu óc Nha Bảo lúc này trống rỗng, cô cứ thế đi, khóe môi khẽ cười, ừ thì cũng lâu lắm rồi cô chưa tận hưởng lại cảm giác mát lạnh của sóng biển dưới chân, cũng lâu lắm rồi cô không đi chân trần trên cát mịn, cũng lâu lắm rồi cô không thong thả đầu óc…
Tiếng gọi của đồng nghiệp kéo Nha Bảo về thực tại, cô xoay người, chạy về phía đội kỹ thuật đang chờ đợi trên phía bờ.
Nha Bảo rút tờ lịch trình ra, hôm nay cô và đội kỹ thuật phải hoàn thành nốt con đường dẫn vào resort mới khai trương, theo như trong bản kế hoạch, hai bên đường phải được trang trí rất nhiều chậu hoa Ngũ sắc, cuối con đường là một rừng sao biển nhiều màu sắc bằng giấy xếp lại thành hình một ngôi sao lớn, như tên gọi của resort mới khai trương trong hệ thống của tập đoàn Nam Group - The Star. Resort này chính là resort thứ tư trong hệ thống resort trải dài trên cả nước, The Sun nằm tại Quảng Ninh, The Clouds tọa lạc tại Đà Nẵng, The Moon thì được xây dựng tại Nha Trang, và cuối cùng là The Star tại Vũng Tàu.
Nhanh chóng bắt tay vào việc cùng cả đội kỹ thuật, cô cũng lăn xăn bê từng chậu hoa ngũ sắc xếp dọc theo rìa hai bên đường. Từng chậu từng màu được xếp xen kẽ, mồ hôi lấm tấm trên mặt Nha Bảo.
Lúc cầm chai nước tu ừng ực thì cũng đã giữa trưa, Nha Bảo ngồi xuống dưới bóng cây phi lao nghỉ mệt, đưa tay quệt một đường ngang mũi để lau mồ hôi. Nha Bảo phóng tầm mắt ra phía biển, mắt bắt đầu lim dim vì mệt và cơn buồn ngủ đang kéo đến, gió thôi mát rượi đang hong khô từng vệt mồ hôi trên người cô. Cuối cùng, cơn buồn ngủ đã chiến thắng, Nha Bảo nhắm mắt và… ngủ gục.
Đang ngủ ngon thì cô cảm thấy có một làn hơi thở ấm nóng cứ phà vào mặt mình, mắt thoáng động đậy, vừa mở mắt ra cô đã bị làm giật mình bởi một khuôn mặt đang cách cô khoảng 4cm. Hắn ta, cái tên oan gia đáng ghét đang nhìn cô chằm chằm như thể trên mặt cô là những gì chưa được khoa học khám phá vậy. Hai mắt Nha Bảo mở to, cô ngừng thở, mắt chớp một cái, hình như hắn ta, hắn ta, hắn ta đang thu hẹp dần khoảng cách ngắn ngủi… 3cm 2cm…1cm, môi hắn và môi cô chỉ còn cách nhau… 1cm, mắt cô mở to, mặt bắt đầu đỏ bừng.
- Phì… làm gì mà nín thở dữ vậy. - Cuối cùng Vũ Huy không chịu được nữa, anh nở nụ cười. Nhìn bộ dạng gấp gáp của cô thôi cũng thấy đây là lần đầu tiên cô lâm vào hoàn cảnh này. Vũ Huy lắc đầu, anh thật là đã gặp trúng cô nàng ngây thơ rồi.
- Anh! - Nha Bảo đưa tay lên ngực, bắt đầu hô hấp.
- Tôi thì làm sao? - Vũ Huy nhướng mày.
- Anh xổ dê chứ sao.- Nha Bảo nhếch môi, mắt cô mở to, gương mặt dần dần bình tĩnh lại.
- Tôi xổ dê?! - Vũ Huy im lặng trong giây lát, vẻ trầm ngâm, rồi bất chợt anh cười như chưa bao giờ được cười.
Nha Bảo lúc này chỉ biết mở to mắt ra nhìn Vũ Huy, cô thật sự quá bất ngờ trước phản ứng của anh, làm gì mà cười lớn như thế chứ, không lẽ lời cô nói đáng buồn cười lắm hay sao? Chẳng phải anh trước mặt cô từ từ rút ngắn khoảng cách, lại còn nhân lúc cô đang ngủ nữa chứ. Mặt Nha Bảo lúc này lộ vẽ bất mãn, hai đôi chân mày cau lại, môi bặm chặt.
Sau trận cười hết sức thoải mái của mình, Vũ Huy dừng lại, nghiêm chỉnh trưng ra bộ mặt lạnh như băng vốn có của mình, khẽ nhếch môi, anh nói:
- Cô…cơ bản là không có khả năng cho tình huống đó. - Mắt anh lúc này liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ngay trước ngực cô.
Cơn giận của Nha Bảo thật sự bùng nổ đỉnh điểm, anh ta đang làm cái quái gì thế này, dám to ngang nhìn vào ngực của mình, nhanh như chớp Nha Bảo nắm chặt tay, thoi một phát thật mạnh vào bụng Vũ Huy khiến anh ngã nhào ra đất ôm bụng đau quằn quại.
- Hừ…! Từ nay bỏ tật dê xồm nhé. - Nha Bảo đứng dậy, phủi phủi cát trên mông rồi bỏ đi không thèm quay đầu lại nhìn anh.
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, có thù tất phải báo.
Nguyên hai ngày sau đó, Nha Bảo cùng đội kỹ thuật phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ vì cái người mà ai cũng biết đó lại chính là người thuê công ty cô lần này. Hắn ta lại dở chiêu cũ một phát áp bức cô với những yêu cầu vô cùng gắt gao, bắt buộc phải giống hoàn toàn với những chi tiết trong bản kế hoạch, một chút cũng không được sai sót. Vì thế Nha Bảo phải cùng đội kỹ thuật chỉnh sửa lại sân khấu, vất vả mệt nhọc suốt cả hai ngày cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu ưng thuận từ hắn ta.
Chưa kịp thở lấy hơi thì Nha Bảo lại nghe tin sét đánh ngang tai, cô người mẫu trong nhóm PG lần này chê nắng gió Vũng Tàu khiến cô ta đen da, chờ tới lúc cách giờ khai trương mấy tiếng đồng hồ mới báo cho Nha Bảo biết không thể xuống được, ngang nhiên chấm dứt hợp đồng.
Nha Bảo chảy mồ hôi, cô cắn răng nhìn điện thoại, chỉ còn hai tiếng nữa là lễ khai trương bắt đầu. Cô PG này lại là cô gái xinh xắn nhất, đảm nhận vai trò rất quan trọng trong tất cả các loạt ảnh lại không xuất hiện, mà giờ này thì không thể nào công ty cô kịp cử người khác xuống đây ngay lập tức.
Nha Bảo vuốt tóc ra sau, bắt đầu suy nghĩ, lúc này cô chỉ ước mình có thân hình người mẫu thì ngay lập tức sẽ xông vào gánh trách nhiệm này, nhưng mà…Nha Bảo thở dài, thôi rồi, cô sắp phải đi gặp Diêm Vương rồi, hợp đồng lần này không thành, lương tháng sau của cô sẽ teo tóp…
Do dự hồi lầu, Nha Bảo cuối cùng cũng bấm bụng gõ cửa phòng làm việc tạm thời của Vũ Huy, bàn tay nắm chặt đã ướt đẫm mồ hôi.
- Mời vào!
Nha Bảo hít hơi, đẩy cửa bước vào, ngay lập tức cô đã nhìn thấy anh đang cau mày nhìn đống giấy tờ trên tay, cái áo vest đã quẳng trên ghế, chiếc ghế inox thì bị kéo dịch sang một bên, anh đang đứng dựa vào chiếc bàn làm việc được kê tạm bợ, máy tính xách tay hiện một đống các file tài liệu. Tay áo sơ mi trắng của anh cũng đã bị xắn lên tới khuỷu, chiếc quần tây màu xám nổi bật với thắt lưng màu đen càng tôn thêm dáng người, nói thiệt là không phải trong tình huống cấp bách này thì Nha Bảo đã phải thốt lên bốn chữ cửa miệng của cô khi gặp trai đẹp.
- Có việc gì sao? - Tiếng nói của anh cất lên phá tan đi sự thèm thuồng nhìn ngắm dung nhan trai đẹp của cô.
Nha Bảo nhanh chóng lấy lại tinh thần, trưng ra nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, ánh mắt vô tội, hạ thấp giọng nhỏ nhẹ:
- Chuyện này…tình hình là…đã xảy ra một sự cố nhỏ…người mẫu trong nhóm PG có một cô bận đột xuất không thể xuất hiện vào đúng giờ khai mạc được.
- Sự cố nhỏ?! - Vũ Huy nhướng mày - Vị trí nào?
- Chính là hình ảnh đại diện. - Nha Bảo nhắm chặt mắt nói nhanh.
- Hình… ảnh … đại… diện! - Vũ Huy nhả ra từng chữ, giọng anh lúc này mang một sức công phá rất lớn, sự việc thế này mà cô dám nói là sự cố nhỏ. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, tập tài liệu được ném xuống bàn phát ra tiếng kêu thịch như tiếng nhịp tim cô lúc này đang nhảy trong ngực.
Vũ Huy nhìn thấy Nha Bảo đang nhắm tịt mắt, môi mím chặt, hay tai đã vò vò tập tài liệu trong tay nát nhừ, không khỏi bật cười, môi anh cong lên, hóa ra hổ con này cũng biết sợ nhỉ.
- Cô cao bao nhiêu?
- Một mét sáu. - Nha Bảo nhanh chóng trả lời, chợt nhật ra sự dối trá của mình, cô mím môi, nhắm một mắt nhìn anh, giọng lí nhí - Thật ra là một mét năm tám.
- Đi giày cao gót được không? - Giọng Vũ Huy cũng lạnh tanh, nhưng trong đầu anh đang hiện lên phương án giải thoát cho tình huống này.
- Không. - Nha Bảo đáp ỉu xìu - Thật ra tôi cũng tính tới phương án này, nhưng xét thấy thân hình mình không có gì là nổi bật nên nó nhanh chóng bị tôi đá đít.
- Đá đít! - Vũ Huy lặp lại lời cô, anh cười lớn, cô thật là khiến anh mắc cười mà, lúc này mà còn tâm trạng đùa nữa - Cô đi theo tôi!
Hơn một giờ đồng hồ chỉ biết chấp hành các yêu cầu từ phía những người trước mặt, cuối cùng Nha Bảo cũng đứng dậy, bước ra khỏi phòng trang điểm, cô lúc này đã khác hẳn cô lúc mới bước vào cánh cửa phòng này.
- Tạm được. - Vũ Huy rút cánh tay phải trong túi quần ra, cong cong đưa lên - Đi thôi!
Mặt Nha Bảo méo xẹo, cô mất hơn một tiếng đồng hồ, như con rối, im lặng nghe theo tất cả những gì người trước mặt nói, nhắm mắt, mở mắt, trợn mắt, bặm môi, thay đồ, ngồi im, vân vân và vân vân… tất cả chỉ đổi lấy được hai từ tạm được từ phía hắn ta sao? Nói thiệt, ngay cả cô còn không nhận ra mình lúc nhìn vào gương, quả thật tài nghệ của các nhà trang điểm thật quá phi thường, biến cô từ một con vịt xấu xí thành… thiên nga, thế mà hắn ta chỉ nhìn lướt từ trên xuống dưới rồi phán ra hai từ tạm được.
Thật là! Cô nhìn lại mình từ trên xuống dưới, váy dạ hội màu tím thướt tha, tóc được búi cao, gương mặt sáng ngời, môi đỏ mọng… thế này với cô thật sự là quá đẹp, đi bên hắn ta cũng tạm gọi là xứng vì cô đang đi đôi giày ột tất hai. Thật sự là quá khó khăn cho cô trong lúc di chuyển, nhưng ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của hắn và cô từ cửa thang máy, à, cũng tạm gọi là một đôi hoàn cảnh…nhầm hoàn hảo.
Thang máy Ding một tiếng, hai cánh cửa khép chặt từ từ mở ra, Vũ Huy nhanh chóng bước vào trong, làm Nha Bảo cũng vội vàng nắm váy đi vào, cô hơi lảo đảo trên đôi giày cao gót khiến anh nhanh chóng bắt lấy tay cô, vòng vào khuỷu tay mình, giọng nhẹ nhàng:
- Tựa vào đi!
Nha Bảo im lặng mím môi, xem ra hắn ta cũng không đến nỗi…
Tháng máy dừng tại tầng trệt, Nha Bảo hơi căng thẳng, bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Dường như cảm nhận được sự cứng ngắt nơi cô, Vũ Huy nói nhỏ trước khi bước ra khỏi thang máy:
- Hít hơi thật sâu, mỉm cười thật tự nhiên và đừng nói gì cả!
Nha Bảo nuốt nước bọt, cũng ngay lập tức hít một hơi thật sâu, thở ra thật mạnh, rồi cũng anh dũng không kém mỉm cười thật tươi bước ra khỏi thang máy theo anh.
Nhưng dũng khí mèo con của cô nhanh chóng xẹp xuống vì lúc này trong sảnh là rất nhiều máy quay, máy ảnh đang hướng về phía hai người chớp sáng liên tục, ánh mắt của rất nhiều người đang đổ dồn về phía họ. Chân cô như co quắp lại, nuốt khan nước miếng, cô cười yếu ớt. Chợt, bàn tay anh buông nhẹ, rồi chuyển sang nắm lấy tay cô, vỗ vỗ nhẹ, rồi anh cũng mỉm cười, dắt cô bước ra giữa sảnh cùng anh. Khá bất ngờ vì hành động của Vũ Huy, nhưng cô hiểu, anh cũng vì đại cuộc mà thôi, cô mỉm cười, nụ cười rạng rỡ làm hai cái hạt gạo nhỏ bên khóe môi hằng lên.
Đi một vòng chào hỏi các vị quan khách, chân cô bắt đầu đau, cô tự hứa với lòng, sẽ không đi chuyển trên một đôi giày cao như thế này lần nào nữa. Cô kéo nhẹ tay áo Vũ Huy, anh nhướng mày nhìn cô.
- Anh đi tiếp khách đi, tôi đứng đây là được rồi!
- Sao vậy? - Anh chau mày - Cô không khỏe?
- À… ừ, chân tôi hơi đau, mà cũng sắp đến giờ khai mạc rồi, anh chuẩn bị lên sân khấu đi. - Cô cười nhìn điện thoại. Chợt, màn hình lóe sáng, là người công ty gọi cho cô.
- Alo !... sao, tới rồi à,… uhm, vậy được, chuẩn bị cho cô ấy đi…ok, em sẽ đợi ở sảnh, bye! - Tắt điện thoại, cô nhìn anh, nhún vai, cười một cái - Hình ảnh đại diện đã tới!
- Thì sao? - Vũ Huy tỏ ra không quan tâm.
- Hả! Đừng nói là anh muốn tôi làm hình ảnh đại diện nhé! - Nha Bảo cười như mếu nhìn anh.
- Tôi là có ý đó đấy! - Vũ Huy nhún vai đáp trả.
- Tôi có ân oán cá nhân với anh à? Sao anh lại muốn tôi làm hình ảnh đại diện? Anh không sợ cái resort mới này sẽ ế khách còn công ty sẽ chỉ trích anh sao?
- Dù sao hình ảnh của cô vẫn tốt hơn hình ảnh một cô gái thất hứa. - Hai từ cuối cùng anh dùng giọng hơi lớn để nói như cố ý cho người khác nghe thấy.
Cô xoay người lại, nhìn về phía sau mình, thì ra là Hoàng Vy, cô gái đang rất nổi tiếng trong giới showbiz hiện nay, được xem là hotgirl với gương mặt khả ái, nụ cười dịu dàng, dáng người thì khỏi phải nói, đường cong hoàn mỹ. Hoàng Vy đang mặc trên người bộ đầm dạ hội được may riêng khi chụp hình quảng cáo cho resort mới này.
- Tôi nghĩ là nên nhường sân khấu lại cho nữ chính. - Nha Bảo hơi nhếch người sang bên.
- Không cần. - Vũ Huy bắt lấy tay cô, kéo lại gần mình - Tôi không muốn hợp tác với người không giữ chữ tín.
- Huy, cậu dám nói thế với tớ. - Hoàng Vy nhướng mày nhìn Vũ Huy.
- Chẳng phải cậu làm sai trước? - Vũ Huy hỏi lại.
- Được, tớ thừa nhận là tớ sai, nhưng không lẽ vì thế mà cậu cắt hợp đồng với tớ. - Hoàng Vy bày ra bộ mặt vô tội, mắt long lanh nước.
- Đừng dùng chiêu này với tớ, cậu biết rõ, nó không thành công mà. - Vũ Huy bình tĩnh nói.
- Lần này là lỗi của chúng tôi, bất quá, tôi giảm 5% tiền hợp đồng, anh Huy thấy sao? - Chị quản lý của Hoàng Vy lên tiếng.
- 10%, không thì cắt ở đây. - Vũ Huy toan bước đi.
- Ok, vậy 10%. - Chị quản lý nói không do dự.
- Cái gì?! - Hoàng Vy thét nho nhỏ, cô cố gắng kiềm chế, đang ở trước rất nhiều phóng viên và giới làm ăn, doanh nhân, người nổi tiếng, cô không muốn mất mặt, nhưng chỉ vì cô tới trễ mà mất 10% tiền hợp đồng, thật là Vũ Huy không nể mặt người bạn này mà, cô cắn răng, cậu cứ đợi đấy Huy à!
Nhờ có sự xuất hiện của Hoàng Vy, Nha Bảo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi về phía thang máy, tất nhiên là nhiệm vụ của cô đã hoàn thành nên về phòng khách sạn thay đồ.
Thang máy vừa khép lại, Nha Bảo thả lỏng, đầu tựa vào thành thang máy, mắt nhắm, đôi giày cao gót được cô cầm lủng lẳng trên tay. Ding! Tiếng thang máy mở cửa, Nha Bảo hé mắt, mất ba giây để hoàn hồn, nhắm mắt lại rồi mở thật to hai mắt, miệng cô cứng đờ, trước cửa thang máy lúc này là hình ảnh Vũ Huy đang đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn cô như chờ đợi.
- Anh! - Nha Bảo ngay lập tức thanh tĩnh.
- Tôi thì làm sao?! Sao cô lại đứng trong này?
- Tôi đi về phòng! Anh có vào hay không? - Nha Bảo chòm người tới nhấn nút đóng cửa thang máy.
Trước khi hai cánh cửa thang máy khép hẳn lại, Vũ Huy đã nhanh chóng lách người vào trong. Anh đứng đối diện với cô, ánh mắt nhìn cô rất sâu xa.
- Sao cô bỏ về? Đi bên cạnh tôi không vui hay sao?
- Bên cạnh anh bây giờ đã có Hoàng Vy hình ảnh đại diện, tôi đứng đó làm gì? - Nha Bảo nhướng mày.
- Cô đang ghen? - Vũ Huy cười cười, khẽ liếm môi.
- Ghen?! Anh nói cái gì vậy? - Nha Bảo trợn tròn mắt - Tôi có phải người yêu hay vợ của anh đâu mà ghen.
- À! Nếu không ghen thì tối nay làm bạn nhảy của tôi đi! - Vũ Huy đề nghị.
- Hờ hờ… Anh nên chọn Hoàng Vy, cô ấy vừa xinh đẹp lại là người nổi tiếng, quan trọng nhất là cô ấy biết khiêu vũ còn tôi thì không.
Nha Bảo khoanh tay trước ngực, mặt lạnh tanh, vừa lúc thang máy cũng đã lên đến nơi, cô lách người qua anh, bước ra khỏi thang máy, nhưng váy quá dài khiến cô dẫm lên lảo đảo muốn té nhào về phía trước. Mắt nhắm thật chặt, chuẩn bị ngã một cái thật đau, nhưng tay của Nha Bảo lại bị Vũ Huy nắm kéo lại thật mạnh, đầu cô đập vào ngực anh một tiếng kêu vang. Cô giật mình mở to mắt, hết nhắm rồi lại mở, cô ngập ngừng, nuốt vội ngụm nước miếng, Nha Bảo đẩy anh ra, nhỏ giọng nói tiếng cám ơn rồi quay đầu nhắm hướng phòng co chân chuẩn bị chạy. Hai mắt Vũ Huy khẽ nheo lại, anh lại liếm liếm khóe môi, rồi chụp lấy tay của cô, ấn vào đó chiếc giày cô đánh rơi, sau đó ấn nút thang máy đi xuống.
Cánh cửa thang máy khép lại, Nha Bảo thờ phù nhẹ nhõm, sao lại y chang trong tiểu thuyết cô hay đọc thế nhỉ, tình huống nam chính đỡ nữ chính tim đập thình thịch. Cô thì còn xấu hổ hơn là nuốt nước miếng, không biết anh có nghĩ cô biến thái không nữa, hơn nữa là tiệc chiêu đãi, có khiêu vũ, thiệt là do cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết nên nhiễm mất rồi. Trấn tĩnh lại, cô bước về phòng thay đồ rồi trở lại với công việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...