Yêu Muộn

Dịch: Thanh Dạ

Lần này, không ngờ lại có thể kéo dài đến hai ba phút. Kỳ tích đã xuất hiện thật rồi!

Bất ngờ có kết quả như vậy làm cho Mạnh Phi Phàm vui mừng khôn xiết.

Phải biết rằng, với một người đàn ông mà nói, nếu đánh mất khả năng nào đó,
sẽ không còn là một người đàn ông đích thực, sẽ mất đi niềm vui trong
cuộc sống. Cho dù sự nghiệp của anh ta có rực rỡ đến thế nào, cho dù
cuộc sống bên ngoài có sôi nổi như thế nào, thì trong tận đáy lòng của
anh luôn có cảm giác vô cùng lạc lõng.

Nhất là khi cô anh cứ thúc giục anh đi xem mắt, thúc giục anh kết hôn, anh
lại không có lý do chính đáng nào để giải thích cho cô hiểu. Nếu để cô
biết bệnh tình của anh, xui hơn nữa là để hai mẹ con tu hú chiếm tổ chim khách kia biết được, chỉ sợ cả thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn mất.

Trong lúc kích động anh nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Giai Ngưng, cúi đầu hôn lên vầng trán trơn bóng của cô. Anh nhận ra gương mặt lúc nãy còn đỏ
ửng, thì giờ lại trở nên nhợt nhạt. Anh tự trách mình trong lòng, chỉ
biết nghĩ đến niềm vui của mình, mà quên rằng cô đang trải qua nỗi đau
đớn giày vò nhất của người phụ nữ.

“Giai Giai à, em, còn đau lắm hả?” Cuối cùng anh cũng suy nghĩ bình thường trở lại, hỏi bằng giọng thân thiết.

“Anh thử trải qua nỗi đau sống không bằng chết một lần đi, xem anh có đau
không!” Cô gắng gượng mở trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nói với
anh. Đàn ông quả nhiên đều là cầm thú cả, chỉ biết nghĩ sao để thoả mãn
niềm vui của riêng mình thôi.

Anh nhìn điệu bộ xù lông nhím này của cô, lại thấy yên tâm.

Cô còn có sức cãi nhau với anh, chứng tỏ cô không có chuyện đáng lo. Lúc
nãy cô vẫn luôn chiều theo ý anh, điều này chứng tỏ cô không có ý kiến
gì với lời đề nghị cùng phối hợp điều trị của anh.

“Giai Giai à, trước hết em nằm xuống đi, anh đi làm nước đường đỏ cho em.”
Anh đắp chăn cho cô xong, thì điều chỉnh ánh sáng của ngọn đèn ở đầu
giường, rồi quay người vội vàng đi xuống lầu.

Lúc Diệp Giai Ngưng gần như không thể nào gượng nổi trước sự giày vò của
người bạn “đèn đỏ”, đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói dịu dàng: “Giai Giai, mau dậy uống nước đường đi em.”


Cô đau đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa, lúc đó cả người chẳng còn sức lực, muốn đáp trả anh một tiếng cũng không thể.

Có một nỗi thương xót loé lên trong mắt anh, hai cánh tay to lớn của anh đỡ cô dậy, cẩn thận đặt một cái gối lót ở sau lưng cô.

Còn mình thì ngồi bên giường, cầm một cái muỗng múc nước đường, cẩn thận thổi nguội, rồi đưa đến môi cô.

“Giai Giai à, nào, nhân lúc còn nóng em uống đi.”

Diệp Giai Ngưng chưa từng nhìn thấy nét mặt dịu dàng ngọt ngào này của anh,
không kìm nén được mà ngơ ngác nhìn anh. Bên dưới ánh đèn dịu dàng toả
ra từ ngọn đèn ở đầu giường, trong ánh mắt của anh chứa đựng đều là sự
quan tâm. Đây là giấc mơ phải không? Nhưng một giây tiếp theo, cơn đau
do “đèn đỏ” lại kéo đến.

Nhìn thấy lông mày của cô lại nhíu lại, trên trán mồ hôi đầm đìa, anh vội
vàng để cái muỗng đến gần môi cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ:
“Giai Giai ngoan, cái này không phải thuốc đắng, chỉ là nước đường đỏ
nấu với cơm rượu thôi. Đây là bài thuốc gia truyền đó nha, vừa giúp lưu
thông máu, còn chữa chứng đau bụng kinh rất hiệu quả nha,

Bình thường cô không thích ăn ngọt, vừa nghe giúp lưu thông máu, chữa đau
bụng kinh, liền vội vàng hé miệng, một mùi vị ngọt ngào mang theo mùi
cay nồng của rượu ngấm vào trong cuốn họng.

Do không quen được anh đứt cho từng muỗng như vậy, cho nên cô mới giật lấy cái chén màu trắng ở trong tay anh, uống ực một hơi. Nước đường đỏ nấu
chung với cơm rượu rất ấm, rất ngọt, cũng rất ngon.

Nước đường đỏ ấm nóng đi xuống bụng, làm cho cơ thể dần ấm lên. Không biết
là do tâm lý, hay là do tác dụng thần kỳ của nước đường. Cơn đau buốt ở
phần bụng dưới dường như đã đỡ hơn rất nhiều.

Mạnh Phi Phàm nhìn cô uống một hơi hết cả chén, gương mặt nhợt nhạt dần trở
nên hồng hào, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn. Nhưng, cảnh tượng này,
tại sao lại quen thuộc đến vậy chứ? A! Anh nhớ ra rồi. Năm đó, Trác Nhu
cũng từng chịu giày vò bởi chứng đau bụng kinh. Bởi vậy anh mới bỏ công
ra học các món ăn chữa trị căn bệnh này.

“Nước đường đỏ này là do anh làm à?” Sau khi cô uống xong chén nước đường,
mới đặt cái chén ở đầu giường, cả người rủ rượi dựa vào chiếc gối to, tò mò nhìn anh rồi hỏi.


“Nước đường này là do, anh, anh nhờ dì Lưu nấu giúp.” Hiển nhiên anh sẽ không nói cho cô biết, năm đó anh học nấu nó, chỉ vì Trác Nhu.

Anh không phải là người đàn ông thừa nước đục thả câu, nếu đã quyết định từ bỏ việc tìm kiếm Trác Nhu, muốn giữa lấy cô gái Diệp Giai Ngưng ở trước mắt này, vậy thì, anh phải một lòng một dạ đối xử cô thật tốt. Hơn nữa, bây giờ cô lại yếu tố quan trọng trong việc điều trị căn bệnh đó của
anh, anh nhất quyết không để cô chạy mất bởi vì mất kỳ nguyên nhân nào.

“Bây giờ cũng muộn rồi, tối nay em ngủ ở đây đi. Anh đến phòng làm việc
ngủ.” Anh nhìn đồng hồ ở đầu giường, đã hơn mười hai giờ rồi. Mà cô nhóc này chịu giày vò tới mức chẳng có chút sức lực nào nữa.

“Tôi, tôi vẫn nên quay về phòng mình thì hơn.” Cô cứ cố chấp muốn đứng dậy.
Tối nay mà ngủ ở chỗ này, sáng mai lỡ để cô Mạnh, dì Lưu và những người
khác biết được. Mất hết hình tượng rồi còn gì!

Dường như anh đọc được suy nghĩ của cô, mỉm cười: “Mặc dù công dụng của nước
đường đỏ rất tuyệt, nhưng anh bây giờ em chẳng còn sức để bò xuống lầu
hai đâu. Nếu như, để anh ôm em xuống đó, có phải sẽ gây sự chú ý của mọi người không nhỉ?”

Đúng nha! Mặc dù bây giờ phần bụng dưới của cô không còn đau đớn như lúc
nãy, nhưng vẫn còn đau âm ỉ. Từ phòng ngủ của Mạnh Phi Phàm đến phòng
dành cho khách, ít nhất cũng phải đi hết một cái hành lang dài của lần
ba, rồi còn phải đi hết hành lang ở lầu hai. Khi khoẻ mạnh, cũng phải đi hết bảy, tám phút, bây giờ cô không dám chắc mình có sức để đi về hay
không.

“Thôi được rồi. Vậy tôi ngủ phòng anh một đêm vậy. Nhưng, nếu tôi khoẻ hơn, tôi sẽ tự mình về phòng.” Cô cắn môi trả lời.

“Ok, không sao cả. Em nghỉ ngơi đi.” Mạnh Phi Phàm nhìn thấy trên gương mặt
của cô có chút rối rắm, anh cũng hết cách, lấy cái chén đặt ở đầu
giường, rồi quay người đi ra ngoài.

Anh ra khỏi phòng, mới nhận ra ở ngoài không biết đã đổ mưa từ lúc nào. Anh đi một mạch về phòng làm việc, khi đi ngang qua cửa phòng khách nhỏ ở
chỗ rẽ của hành lang trên lầu ba, bất thình lình nghe thấy tiếng Mạnh
Thục Viên gọi: “Louis à, nếu cháu không bận gì, thì đến trò chuyện với
cô.”

Mạnh Phi Phàm nhíu mày một lát, người cô này chẳng lẽ còn muốn dẫn binh hỏi
tội vào lúc nửa đêm sao? Mặc dù anh nghĩ như vậy, nhưng người đã đi đến
trước mặt cô Mạnh rồi ngồi xuống.

“Louis này, có vài lời, cô phải mở lời nói với cháu. Nếu có điều nào khó nghe, thì mong cháu đừng để bụng.” Mạnh Thục Viên nói chuyện với gương mặt

nghiêm túc.

Anh gật đầu, không nói gì thêm.

“Cháu, tối hôm qua cô cố ý gọi một cuộc điện thoại, chính cháu lợi dụng cô diễn kịch cùng cháu phải không?”

“Phải, mà cũng không phải.”

Mạnh Thục Viên không hiểu, nhìn anh nói: “Ý cháu là sao?”

“Frank nói với cháu, cô gọi điện cho cháu rất nhiều lần, muốn đến đây từ lâu
rồi. Nhưng lúc trước cháu quá bận, không kịp gọi chào hỏi cô.”

“Hừ, cháu lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì. Cô mà cháu còn phải chào hỏi
sao? Nhưng, cô cũng thật không hiểu. Cô thấy cháu rõ ràng thích cô bé
kia như vậy, tại sao còn phải gây chuyện với cái cô họ Tống kia hả? Cháu tính đem cái cô họ Tống kia ra thử cô nhóc kia sao?”

“Cô à, đúng là gừng càng già càng cay mà. Cô thấy Diệp Giai Ngưng như thế nào?” Anh chuyển đề tài.

“Những mặt khác đều tốt, có điều hơn nhỏ. Cháu cũng từng tuổi này rồi.” Mạnh
Thục Viên liếc anh, miệng còn nói lời độc địa. Ai kêu nó dám không nhận
điện thoại của người cô này.

“Cô à, gì mà đã từng tuổi này chứ. Nhìn cô người ta tưởng là phụ nữ ba mươi mấy thôi, thì cháu già ở chỗ nào chứ.” Anh nhíu chặt lông mày, tiện thể nịnh hót người cô này. Dù sao sau này còn nhiều việc phải nhờ đến cô.

Mạnh Thục Viên rất biết hưởng thụ lời nịnh hót này của anh, nói tiếng trách
móc: “Nếu cháu thích cô bé kia như vậy, cô cũng thấy rất được. Bên ba
cháu cô sẽ nói giúp. Nhưng, cô có điều kiện. Cô chỉ có một đứa con trai
là Frank, mà tên nhóc đó suốt ngày cứ cặp kè với bọn phụ nữ không đàng
hoàng, chẳng thèm quan tâm đến chuyện kết hôn. Nó làm cô tức chết đi
được. Cháu phải khuyên Frank mau chóng kết hôn mới được.”

“Frank ư, phụ nữ muốn gả cho nó nhiều không đếm xuể.” Anh cất tiếng châm chọc.

“Nhưng cô không thèm mấy người phụ nữ không đàng hoàng kia làm dâu nhà họ
Phương đâu. Cô cảm thấy, người con gái giống bác sĩ Diệp là tốt nhất.
Nếu cháu tìm được người nào phù hợp, thì giới thiệu cho Frank đi.”

Mạnh Phi Phàm đành gật đầu. Năm đó chính anh cũng là người ham vui, nếu
chính mình không muốn, thì cho dù người khác cho khuyên thế nào, cũng
chẳng ích lợi gì.

“Đúng rồi, cái cô họ Tống kia, cô thấy cô ta không đơn giản đâu nha. Nếu cháu không có ý gì với cô ta, vậy thừa lúc còn sớm nên cắt đứt cho sạch sẽ
đi, không nên qua lại là tốt nhất.” Trước khi Mạnh Viên rời khỏi, đột
nhiên nghĩ đến những điều này, quay đầu căn dặn anh.


“Vâng, cháu biết rồi.” Mạnh Phi Phàm gật đầu đồng ý. Chỉ là một người mẫu nhỏ bé, cô ta thể làm được gì chứ.

Đêm hôm mưa gió Tống Hồng được tài xế chở về nhà, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Chỉ có thiếu một chút nữa thôi, đã thành công bám díu vào Mạnh Phi Phàm
rồi, nhưng mà, tại sao nửa đường lại xuất hiện một Mạnh Thục Viên chứ.
Cô ta nằm trên giường trằn trọc không thể ngủ được, luôn cảm thấy những
chuyện xảy ra ngày hôm nay có gì đó kỳ lạ.

Nhưng mà, cho dù như thế nào, nếu để Diệp Giai Ngưng tiếp tục ở trong nhà họ
Mạnh, sẽ trở thành mối hoạ rất lớn. Trước khi rời khỏi, cô ta nhìn thấy
trong mắt Mạnh Phi Phàm có một thứ tình cảm nào đó.

Ngày thứ hai khi trời vừa sáng, Tống Hồng liền bắt xe đến tập đoàn Hạo Hãn ở thành phố D tìm Nam Hạo.

Ba năm trước, cô ta từng cùng em gái đến tập đoàn Hạo Hãn một lần. Cô ta
còn nhớ, tập đoàn Hạo Hãn khi đó chỉ là một công ty nhỏ nằm trong xó nào đó trong khu công nghiệp mới ở thành phố D. Thậm chí cô ta còn nhớ rõ
mùi gay gắt sộc vào mũi của sơn mới quét.

Hôm nay bước vào khu công nghiệp mới lần nữa, cô ta nhận ra rằng tập đoàn
Hạo Hãn giờ đây đã lớn mạnh, chiếm toàn bộ phía đông nam và một phần năm diện tích khu công nghiệp. Trở thành tập đoàn lớn nhất trong khu công
nghiệp mới.

Đại sảnh ở bên dưới toà cao ốc Hạo Hãn đâu đâu cũng đầy vẻ sang trọng. Sàn
lót đá cẩm thạch màu đen, ở bàn lễ tân được trang trí giống như khách
sạn năm sao, ít nhất phải đến hơn hai mươi mấy cái cửa sổ. Nhân viên lễ
tân bận rộn tiếp đón ghi chép tư vấn cung cấp thông tin cho khách hàng.

Tống Hồng đến máy tự động lấy số chờ, ngồi ở khu chờ. Thừa lúc rãnh rỗi, nhìn ngó xung quanh.

Mặc dù cô ta đã nghe được từ lâu về tốc độ phát triển nhanh chóng trong ba
năm trở lại đây của tập đoàn Hạo Hãn, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến
tất cả mọi thứ, làm cho cô ta rất đỗi ngạc nhiên. Trong lòng cô, tiếc
thay cho em gái mình. Nếu em gái gả cho Nam Hạo, sẽ được hưởng sự giàu
sang vô tận rồi, chỉ đáng tiếc….

Trên màn hình hiện lên số chờ của cô, cô ta đi đến bàn lễ tân số năm. Nhân
viên lễ tân hỏi cô ta muốn tìm ai, cô ta chỉ nói: Nam Hạo. Nhân viên lễ
tân lại hỏi: Cô có hẹn trước không? Cô ta chỉ mỉm cười lắc đầu.

Nhân viên lễ tân cất tiếng nói dịu dàng đề nghị cô ta lần sau hẹn trước rồi hãy đến gặp Tổng Giám Đốc.

Câu trả lời của cô ta làm cho nhân viên lễ tân mở rộng tầm mắt: Phiền cô
nói cho anh ta biết, có người tên Tống Hồng tìm anh ta. Tôi chỉ cho anh
ba phút thôi, nếu anh ta không nhanh chân xuống đây, tôi sẽ đi ngay lập
tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận