Yêu Muộn

Dịch: Thanh Dạ

Dì Lưu làm việc rất nhanh lẹ! Trên đường Diệp Giai Ngưng quay trở về phòng của mình, thì cô nhìn thấy bà ấy chỉ huy vài người đàn ông khiêng từng
rương đồ về phía phòng của cô.

Dì Lưu vừa nhìn thấy cô thì im lặng nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó kéo cô qua một bên, cất tiếng nói nhỏ ơi là nhỏ, nói vào trong lổ tai cô.

“Bác sĩ Diệp à, cô đừng trách bà già này nhiều chuyện nha. À thì, giám đốc
Mạnh là do tôi chăm từ bé đến lớn. Tôi là mẹ nuôi của cậu ấy, cũng coi
như là người hiểu rõ tính nết cậu ấy nhất. Thì cô cũng thấy đó, cậu ấy
bảo tôi đem báo cáo bệnh án ở mỗi nơi trên Thế giới trong suốt ba năm
nay đến cho cô xem. Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra. Người biết
được tình trạng của cậu ấy rất ít, ngoài chính bản thân cậu ấy ra thì
chỉ có tôi thôi. Cho nên, bác sĩ Diệp à, cậu ấy tin tưởng cô như vậy.
Cho nên cô đừng phụ sự tin tưởng của cậu ấy dành cho cô nha.”

Bà có chút chần chừ, lại có hơi lo lắng mà thở dài một hơi, cất tiếng nói
rầu rĩ: “Tôi cũng không biết bệnh của cậu ấy có nặng không nữa? Từ sau
khi cậu ấy ly hôn, cậu cứ rầu rĩ không vui. Có lẽ khoảng thời gian đó đã khiến cậu ấy mắc phải căn bệnh này. Ai ôi! Cho dù là nam cũng được, mà
nữ cũng được, cũng không thể để cậu ấy sống một mình hoài. Một người mà
sống độc thân quá lây, sẽ mắc bệnh nghẹn nín đó.”

Hử? Anh ta ly hôn sao? Thì ra là vậy! Ai cũng nói hormone của nữ mà mất cân bằng thì tính tình sẽ trở nên kỳ cục. Xem ra, nếu hormone của đàn ông
mà mất cân bằng, vậy sẽ trở nên biến thái luôn! Xem ra căn bệnh này của
anh ta cũng còn để lại chút mặt mũi cho anh ta!

Diệp Giai Ngưng vội vã nói với dì Lưu: “Kinh nghiệm của con cũng không có
nhiều đâu dì Lưu à. Dì cũng đừng đặt quá nhiều hy vọng ở con. Nhưng, con sẽ xem những bệnh án này thật cẩn thận. Tuy nhiên, nếu anh Mạnh đã đi
gặp nhiều bác sĩ đến vậy mà còn chưa trở lại bình thường, con sợ con….”

Nào ngờ dì Lưu chỉ vỗ nhẹ bàn tay của cô, nói liên tục: “Có lẽ bác sĩ Diệp không giống như họ.”

Diệp Giai Ngưng lại cảm thấy nụ cười của bà không được tự nhiên, ánh mắt của bà có hơi kỳ lạ, làm cho cả người cô nổi hết da gà da vịt lên, nhưng cô không biết kỳ lạ ở chỗ nào.

Hai người nói chuyện một mạch thì đã đi đến trước cửa phòng của Diệp Giai
Ngưng, ba bốn cái rương đựng bệnh án xếp ngay ngắn trong phòng làm việc ở phòng Diệp Giai Ngưng.

Dì Lưu nhìn đồng hồ đeo tay, căn dặn Diệp Giai Ngưng: “Bữa tối bắt đầu vào lúc bảy giờ, nhà ăn nằm ở phía Tây, bác sĩ cứ đi xuống lầu rồi quẹo
phải sau đó quẹo trái, đếm từ ngoài vào chính là nhà ăn thứ hai, nơi gần vườn hoa nhất đó.”


Xuống lầu, quẹo phải, rồi lại quẹo trái, nhà ăn thứ hai. vườn hoa gì chứ….
Sao mà phức tạp quá vậy! Diệp Giai Ngưng nghe mà có chút lùng bùng lổ
tai, ở trong lòng thầm mắng: nhà ở không được mấy người, xây chi cho lớn vậy trời?

Ôi! Đứng là tư bản gian ác mà! Tư bản biến thái! Nhiều tiền như vậy, xây
thêm vài cái trường học cho trẻ em nghèo có phải hay hơn không?!

Cô lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn nở nụ cười trên môi, sau khi tiễn dì Lưu đi mới quay trở lại phòng mình.

Cô ngồi xuống sàn nhà bằng gỗ trong phòng làm việc, xem thật kỹ từng cái
nhãn ở trên mỗi cái rương, trong lòng tràn ngập hiếu kỳ về bệnh nhân nào đó.

Phù! Xem ra tên đàn ông biến thái này cũng đi coi nhiều bác sĩ tâm lý nổi
tiếng nha! Những nhãn dán trên sáu chiếc rương này đều ghi rõ xuất xứ.
Phân ra sáu phòng khám tâm lý khác nhau trên Thế giới, ba cái ở Mỹ, hai
cái ở Đức và một cái ở Nhật Bản.

Diệp Giai Ngưng nhìn đồng hồ đeo tay, sắp sáu giờ tối rồi, còn một tiếng nữa mới bắt đầu giờ cơm. Cô bắt đầu lấy tập bệnh án có thời gian lâu nhất
và gần đây nhất trong sáu chiếc rương.

Nơi đến đầu tiên đó chính là phòng khám tâm lý Stevenson ở Mỹ, đây là phòng khám nổi tiếng có thể nói là đắc nhất Thế giới.

Cô lấy chồng bệnh án cao như núi từ trong rương ra, lật trang thứ nhất xem thật nhanh phần phụ lục. Cô dựa theo phần phụ lục, tìm đến phần chẩn
đoán của phòng khám tâm lý Stevenson, đọc từ từ nội dung trong đó,
chuyển ngữ sang tiếng Trung có thể hiểu bằng câu: Muốn tháo chuông phải
tìm được người buộc chuông.

Sau khi cô xem xong phần chẩn đoán của phòng khám tâm lý Stevenson, lập tức quay đều tìm bệnh án của phòng khám gần đây nhất.

Lúc cái tên phòng khám tâm lý Genji Nhật Bản đập vào mắt cô, làm cho mặt cô hơi nóng lên.

Cô nhớ lại nửa tháng trước khi cô nhờ giáo sư Catherine Demiller giải
thích giúp cô về nguyên lý hoạt động của máy nói dối, cô đã hứa với giáo sư là cô sẽ giúp giáo sư làm một đề tài nghiên cứu nào đó, có vẻ như
phòng khám này đã nhờ vã giáo sư.

Cái phòng khám tâm lý Genji Nhật Bản kia nổi tiếng trên Thế giới về chữa
trị “năng lực X”. Phương pháp chữa trị của phòng khám tâm lý này khiến

cả Thế giới phải tranh luận, nhưng chính nó lại nổi tiếng khắp Thế giới.

Cô nghe nói, phòng khám vì muốn chữa khỏi các loại bệnh khó nói của bệnh
nhân, cho nên không bám theo một phương pháp chữa trị nhất định nào.
Thậm chí còn không tiếc sử dụng các ngôi sao AV đang nổi tại Nhật Bản.
Mà hiển nhiên, phòng khám này có chi phí đắc đỏ cũng là lẽ thường tình.

Diệp Giai Ngưng nhanh chóng thấy được dòng cuối trong phần chuẩn đoán của
phòng khám tâm lý Genji Nhật Bản, họ đã đề ra một phương án chữa trị:
Asahara Fujiko là phương pháp chữa trị hữu hiệu nhất. Nhưng ở cuối còn
viết: Người bệnh không chấp nhận phương án này.

Ô~~

Asahara Fujiko là diễn viên AV nổi tiếng được nhiều người biết đến ở Nhật Bản.
Đúng là phương pháp chữa trị của phòng khám tâm lý Genji Nhật Bản này
không theo chuẩn mực nào hết nha! Mà cái anh Mạnh kia cũng đâu phải kẻ
thiếu tiền, phương pháp chữa trị của phòng khám kia chỉ có lợi cho anh
ta chứ đâu có hại gì, sao anh ta không chịu nhỉ?

Lúc cô đang vùi đầu vào trong đống bệnh á, thì di động báo có tin nhắn cùa Wechat gửi đến.

Cô tiện tay cầm điện thoại lê xem, ồ, thì ra Wechat báo đã xác nhận bạn
bè. Cô nhìn kỹ lại lần nữa, thì trái tim lập tức đập nhanh như muốn rớt
ra ngoài!

Nam Hạo đã thêm bạn cô!!

Cô đã nhanh chóng quên mất chuyện chính cô đã chủ động thêm Wechat của anh!

Ồ, thì ra lần trước sau khi cầm lấy danh thiếp của anh, vào cái đêm nằm
trằn trọc, mơ tưởng nào đó, cô nổi hứng bất chợt, lấy danh thiếp anh ra, đã thêm số điện thoại vào nơi kết bạn ở Wechat.

Wechat đã gửi đến một mẫu tin “Đã kết bạn thành công”. Cô nghĩ tới nghĩ lui, rồi đánh hai chữ: Bạn học.

Sau đêm hôm đó, tiền điện thoại đã dùng hết, mà trong nhà không có khoản dư nào, hơn nữa mẹ cô còn nằm viện, cô bận rộn nên cũng quên mất chuyện

này.

Vậy mà bây giờ anh lại thêm cô vào danh sách bạn bè!! Cô mừng như điên, lập tức buông bỏ công việc trên tay xuống, mở thông tin bạn bè của Nam Hạo, xem tình hình gần đây nhất của anh!

Tin tức của anh trên đó cũng không nhiều, cô kéo xuống xem từng cái một,
đột nhiên có một cái nguyệt quang bảo hạp đập vào mắt cô. Cô nhìn thật
kỹ, ngoài một bức tranh ra, không có bất kỳ lời miêu tả nào khác. Nhưng
thời gian hiển thị trên đó lại là ba giờ sáng ngày thứ bảy tuần trước.

Diệp Giai Ngưng nhớ lại ngày hôm đó đã xảy ra những chuyện quan trọng gì? Cô nhớ ra vào tối thứ sáu tuần trước chính là ngày tổ chức buổi tiệc giao
lưu mà! Nghĩ đến đây, tim cô bất chợt đập nhanh, hô hấp dồn dập! Chẳng
lẽ có liên quan đến cô ư?!!

Tay cô run rẩy cầm điện thoại, để điện thoại nằm ngang, nhìn thật kỹ bức
tranh chụp cái nguyệt quang bảo hạp đó. Tấm hình đó đúng là >.[1]

Cô còn nhớ đêm Giáng Sinh vào năm đầu tiên cô đến Mỹ, sau khi kết thúc vũ
hội, du học sinh người Hoa sẽ tập trung lại rồi cùng xem > do Châu Tinh Trì đóng.

Sau khi mọi người đã coi xong bộ phim cũ kinh điển này rồi, còn khinh bỉ
ngồi bán tán về “câu nói được gọi là kinh điển mà ông già Thổ địa đã nói trong >.

“Ta đã từng có được một tình yêu chân thành, nhưng ta không biết quý trọng, để đến khi mất đi rồi mới biết hối hận, chuyện đau khổ nhất trần gian
cũng chỉ thế này thôi. Nếu ông trời có thể cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ nói với người con gái ấy rằng ‘ta yêu nàng’. Nếu tình yêu có thời hạn,
thì ta hy vọng thời hạn đó sẽ là …. một ngàn năm!”

Cô nhớ lại đoạn đối thoại ở trong phòng gửi đồ của Nam Hạo và chị Tống
Diễm tại khách sạn Kinh Lệ. Haiz! Có lẽ tấm hình này còn có một ý nghĩa
khác!

Nghĩ đến đây, Diệp Giai Ngưng tự cười nhạo mình nghĩ quá nhiều!

Cho dù anh muốn biểu đạt điều gì thì cô cũng cảm thấy lúc này mình ở gần
anh đến vậy! Cô đặt điện thoại trên trái tim mình, nắm mắt lại cảm nhận
cái cảm giác gần nhau trong gan tấc. Từng kỷ niệm ngọt ngào lại hiện về
trong cô, dường như mọi thứ không hề thay đổi. Cô vẫn là cô gái của anh, anh vẫn là chàng trai của cô!

Một tiếng chuông lanh lảnh vô tình cắt đừt dòng hồi ức của cô.

Dì Lưu ở cửa gọi to: “Bác sĩ Diệp à, bác sĩ còn ở trong phòng không?”

Diệp Giai Ngưng bỏ điện thoại xuống, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình
đã bảy giờ mười lăm rồi. Cô lập tức đứng dậy mở cửa, khi mở cửa ra lúng
túng nói: “Xin lỗi dì Lưu, con quên mất giờ ăn cơm.”


Dì Lưu nở nụ cười dịu dàng trả lời: “Không sao cả, không sao đâu. Chỉ mới
bảy giờ thôi mà. Tôi còn tưởng bác sĩ tìm không được đường đến phòng ăn
đó chứ, cho nên tôi mới vội đến đây tìm bác sĩ.”

“Dì làm con ngại quá, do con mải mê xem bệnh án nên quên mất.” Diệp Giai
Ngưng xấu hổ, lần đầu tiên đến nhà người ta, thế lại mà quên mất thời
gian dùng cơm. Không biết người kia hôm nay có ở nhà ăn cơm không.

Người ta thường nói, điều gì chúng ta lo lắng nhất, thì nhất định sẽ gặp phải nó.

Lúc Diệp Giai Ngưng theo dì Lưu vào nhà ăn, lập ức nhìn thấy trên chiếc bàn dài trong phòng ăn lú lên một cái đầu, Mạnh Phi Phàm ngồi lù lù ngay
đó, một tay anh đang cầm dao cắt, tay con lại dùng nĩa ghim cục xúc xích lớn của Đức lên ăn.

Không biết tại sao, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô lại có một cảm giác
quái lạ khó tả. Trong đầu chợt hiện lên cảnh mình bổ nhào về phía đũng
quần của anh ta làm cho mặt cô đỏ lên ngay tức khắc.

Mạnh Phi Phàm nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn cô. Dưới ánh
sáng của đèn thủy tinh, hai má của cô đỏ ửng như cánh hoa đào. Trong
lòng anh có hơi rung động, dừng tay lại, nói với cô bằng vẻ ôn hòa: “Cô
đến đây, cứ ngồi đại chỗ nào đó đi.”

Dì Lưu bày bộ chén đĩa lên, nói: “Cô ngồi đây đi bác sĩ Diệp.” Đột nhiên
bà nhớ đến chuyện gì đó, nói nhỏ bên tai Diệp Giai Ngưng. “Bác sĩ làm
tốt lắm, lần đầu tiên tính tình giám đốc Mạnh có chuyển biến tốt đến vậy đó.”

Diệp Giai Ngưng vẫn chưa hiểu những gì bà nói thì đã bị dì Lưu kéo đến bàn ăn ngồi xuống đầu bên kia.

Dì Lưu vui mừng nhìn hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, ánh mắt có
chút ướt át. Kiểu ngồi ăn như vợ chồng này, dường như đã lâu lắm rồi mới được thấy lại, lâu đến nỗi bà cứ nghĩ rằng sẽ bao giờ thấy lại nữa.

Bà lại nghĩ đến điều gì nữa, rồi đốt thêm nến đặt lên trên bàn ăn, lúc
quay người, còn tiện tay tắt chùm đèn thủy tinh sáng chói kia.

Bà định quay người rời khỏi thì nghe Mạnh Phi Phàm gọi bà lại: “Dì Lưu
chuẩn bị thêm một phần xúc xích đức nhé, cô Diệp muốn ăn món đó.”

__________________________________

[1] Tân Tây Du Ký: Nguyệt quang bảo hạp: Phỏng theo bộ film nổi tiếng của Ngô Thừa Ân – Tây Du Ký, bộ phim nói về Tôn
Ngộ Không 500 năm sau đó bị kẹt trong hình dạng con người và tìm cách để gặp được Đường Tam Tạng, người duy nhất có thể biến Tôn Ngộ Không trở
về hình dạng ban đầu của mình. Nhưng làm sao để tìm được Đường Tam Tạng
khi mà ông đã chết? Câu trả lời nằm trong chiếc hộp Pandora bí ẩn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận