Chương 87:
Mắt Lục Cẩn Phàm tối sầm lại.
Trong chớp mắt, vệ sĩ từ ngoài cửa xông vào, mạnh mẽ khống chế tên đàn ông kia, đá bọn họ ngã xuống không hề nương tay, còn giẫm chân lên người bọn họ, không cho bọn họ một cơ hội giãy giụa nào.
“Á…” Tiếng thét thảm thiết vang lên.
Dường như Hạ Mộc Ngôn còn chưa phát hiện biến chuyển trước mắt, cô giống như một nữ chiến sĩ chiến đấu anh dũng, hai tay giơ vũ khí của mình, cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Dù cô đứng không vững, nhưng vẫn cố gắng ngồi thẳng người, tuyệt nhiên không ngã xuống.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô, bước tới.
Rõ ràng cô ở tình thế bất lợi, nhưng hai tên đàn ông cường tráng cũng chẳng tốt đẹp gì, khắp người đều bị thương.
“Lục tổng!” Thẩm Mục vội vàng ngăn cản: “Bây giờ dường như cô Hạ không tỉnh táo lắm, nếu ngài đến gần có thể sẽ bị thương đấy, chi bằng trước tiên để vệ sĩ…”
Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, cũng không dừng lại, đồng thời bước lên trước giẫm lên mu bàn tay của một trong hai tên nằm trên đất.
Nhất thời, mu bàn tay của gã này vang lên tiếng xương vỡ, kèm theo đó là tiếng kêu thét kinh hoàng.
Anh lại bước thêm một bước, đạp lên bàn tay của kẻ còn lại.
Cho đến khi sắp đến gần Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm không hề quay đầu lại, mở miệng lãnh đạm nói: “Phế tay của hai tên này.”
Vừa dứt lời, sau lưng anh đã vang lên tiếng từng ngón tay và cổ tay bẻ gãy.
Tiếng kêu thét bi thảm phá vỡ không gian, nghe mà chấn động lòng người…
Anh nhìn về phía khuôn mặt vẫn tràn ngập đề phòng của Hạ Mộc Ngôn, không nhanh không chậm nới lỏng cổ áo.
Thẩm Mục nhận ra thế này là Tổng Giám đốc Lục đã thật sự… bị đụng đến giới hạn rồi.
“Bắt hết tất cả những người có mặt tại buổi tiệc tối nay lại cho tôi!”
“Rõ!”
Thẩm Mục phân công vệ sĩ, đồng thời lôi mạnh hai tên đàn ông sống dở chết dở kia ra khỏi phòng.
Sau đó, Thẩm Mục lo lắng nhìn về phía Lục Cẩn Phàm, rồi lại nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn vẫn đang giơ cao chai rượu.
Tuy rằng cậu ta lo lắng Tổng Giám đốc Lục vì sợ làm Hạ Mộc Ngôn bị thương mà do dự, nhưng suy nghĩ kỹ lại, Hạ Mộc Ngôn đang hoảng loạn như vậy cũng không dễ gì làm anh bị thương được.
Dù sao hiện giờ động tác của cô cũng chẳng có trình tự gì cả.
Thẩm Mục sai người dọn dẹp hiện trường, rút lui khỏi gian phòng riêng, nhanh chóng khép cửa lại.
Trong phòng riêng yên tĩnh trở lại, Lục Cẩn Phàm cứ đứng nhìn Hạ Mộc Ngôn như vậy.
Ánh mắt cô tĩnh mịch vô định, cứ như không có tiêu cự.
Mặt cô không biểu cảm nhìn bóng dáng cao gầy trước mắt.
“Hạ Mộc Ngôn.” Lục Cẩn Phàm khẽ gọi tên cô.
Cô cứng đờ, siết chặt dao trên tay một chút, nét mặt đầy cảnh giác, nói: “Đừng đến đây…”
Lục Cẩn Phàm bước tới.
Cảm giác được anh đến gần, Hạ Mộc Ngôn cuống quít dịch chuyển về phía trong sofa một chút.
Lục Cẩn Phàm thừa dịp cô phân tâm trong tích tắc, lập tức ra tay nắm bắt cổ tay cô.
Ngay lúc mắt cô lộ ra tia hung ác, muốn giơ dao đâm lên người thì hai tay anh chỉ dùng chút sức lực, khiến dao và chai rượu trong tay cô đều rơi xuống đất.
Trong lúc Hạ Mộc Ngôn hốt hoảng giãy giụa, anh cúi người ôm cô vào lòng.
“Không sao rồi, đừng sợ…” Anh cố sức đỡ sau gáy cô, cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa trên người cô.
Hạ Mộc Ngôn bị anh ấn vào trong ngực, kinh ngạc đến không cử động nữa.
“Ngoan, không xảy ra chuyện gì hết.
Em không sao cả, mọi chuyện đã qua hết rồi.” Anh ôm cô, giọng nói trấn an trầm thấp dán vào tai cô, dịu dàng nhẫn nại hôn nhẹ lên vành tai cô, tựa như một sự an ủi không tiếng động: “Bé cưng, hôm nay em đã rất dũng cảm.
Anh về rồi, đừng sợ nữa, nhé?”
Cơ thể căng cứng của Hạ Mộc Ngôn từ từ thả lỏng, cô vô lực tựa lên ngực anh, nước mắt vẫn luôn kiềm nén nay bất chợt tuôn trào.
Cô ngả đầu lên bờ vai anh, dựa người vào lòng anh, tay nắm chặt lưng áo khoác đen của anh, thút thít nói: “Bọn họ… không có chạm vào em…”
“Anh biết.” Lục Cẩn Phàm đau lòng nhíu mày, càng ôm cô chặt hơn, dường như muốn hòa tan cả người cô vào cơ thể anh.
“Bọn họ không có chạm vào em…”
Có lẽ vẫn còn đắm chìm trong sợ hãi, chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô nhỏ tiếng thì thầm lại lần nữa, tay siết chặt thành nắm đấm.
Lục Cẩn Phàm cụp mắt nhìn xuống, thấy đôi mắt cô giàn giụa nước, cơ thể đang không ngừng run rẩy.
Cô cắn chặt môi dưới đến độ trắng bệch, giống như đang nỗ lực giữ vững lý trí, che giấu sự yếu đuối trong cơn hoảng loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...