Chương 187:
Ngày hôm sau, Hạ Mộc Ngôn vừa xuống khỏi xe của Lục Cẩn Phàm đã nhìn thấy phía trước là một khu biệt thự tọa lạc trong khu nhà giàu ở Hải Thành.
Tuy nói là khu biệt thự, nhưng đây là nơi có tiền cũng không mua được ở Hải Thành.
Ở đây không có nhiều người bởi vì không phải ai cũng có thể vào đây sống.
“Sao nơi này lại có vườn rau? Anh bảo em tới đây nhổ cỏ sao?” Hạ Mộc Ngôn nghi ngờ mình bị anh lừa, liền quay đầu hỏi.
Lục Cẩn Phàm đỗ xe xong bước tới: “Đến chỗ ở của Tần Tư Đình thì em cứ hái tùy thích.”
“Hả? Đây là chỗ ở của bác sĩ Tần?” Hạ Mộc Ngôn ngạc nhiên.
“Cậu ta sống một mình trong căn biệt thự có sân sau rộng rãi này.
Mấy năm gần đây ông cụ Tần thích trồng rau quả, nhưng trong nhà không có chỗ trồng.
Thế là ông cụ chiếm luôn sân sau của Tần Tư Đình.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn vào căn biệt thự: “Cho nên, căn biệt thự cao cấp đẹp đẽ này của bác sĩ Tần có một vườn rau quả phía sau?”
Phong cách thiết kế kỳ lạ này…
Cô đang nói thì một chiếc xe thể thao độc đáo màu xám từ con đường vắng người chạy đến.
Ban đầu xe định lái qua bọn họ, nhưng bất chợt thắng gấp lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai đầy kinh ngạc của Tần Tư Đình: “Vụ gì đây? Sao lại tới nhà tôi?”
Hạ Mộc Ngôn có cảm giác đang định trộm đồ lại bị chủ nhân phát hiện, liền lúng túng huơ huơ tay với anh ta: “Hi, bác sĩ Tần…”
Tần Tư Đình nhìn xuống, trông thấy trên tay Hạ Mộc Ngôn đang cầm một giỏ đựng rau không biết lấy từ đâu ra.
Tần Tư Đình: “…”
Hệ thống kiểm soát ra vào của khu biệt thự này rất nghiêm ngặt, may mà Tần Tư Đình trở về kịp thời, Hạ Mộc Ngôn mới có thể giảm bớt nhiều phiền toái không cần thiết, cùng đi theo vào.
Sau khi được cho phép, Hạ Mộc Ngôn liền xách giỏ rau đi ra sau vườn.
Tần Tư Đình nhìn cô gái ngoài sân sau qua cửa sổ sát đất, hờ hững cười nhẹ.
Đứng dựa bên tủ rượu, anh ta lấy một chai rượu vang lâu năm rót vào ly đế cao.
Đưa cho Lục Cẩn Phàm một ly, sau đó anh ta vừa lắc lư ly rượu vừa thoải mái nói: “Cậu có nhiều cách dỗ ngọt phụ nữ thật, ngay cả nơi riêng tư của tôi cũng phải tự nguyện cống hiến.”
Khóe môi Lục Cẩn Phàm âm thầm cong lên.
Sau khi thưởng thức một hớp rượu, anh liền để ly rượu xuống.
“Từ lúc nào mà gu của cậu trở nên tệ thế này vậy?” Anh thản nhiên châm chọc.
Tần Tư Đình cười khẩy: “Ngày nào tôi cũng có ít nhất năm sáu ca phẫu thuật trong bệnh viện, bận đến nỗi không có thời gian về nhà.
Rượu trong tủ đều là của người khác tặng, ngon dở đều đủ cả.
Có mấy chai để uống là may rồi, cậu còn kén chọn?”
Lục Cẩn Phàm thờ ơ: “Hôm nào sẽ bảo Thẩm Mục mang đến cho cậu hai chai.”
Tần Tư Đình nhướng mày, đặt ly rượu xuống, không nhịn được cười, nói: “Hóa ra vụ mua bán này có lời à? Rượu của cậu toàn là loại thượng hạng được chưng cất tám mươi mấy năm.
Một rổ rau mà có thể đổi được hai chai rượu ngon, sau này tôi có nên từ chức ở nhà chuyên tâm chăm sóc mảnh vườn này không? Quả thực còn kiếm nhiều tiền hơn làm bác sĩ!”
Tuy Lục Cẩn Phàm hơi ghét bỏ, nhưng vẫn cầm ly rượu kia lên nhấp hớp nữa, lát sau hờ hững nói: “Kể từ khi cô gái kia đá cậu rồi bay sang nước ngoài, mấy năm nay chất lượng cuộc sống và gu thẩm mỹ của cậu đều tuột dốc không phanh, tôi thật sự không nhìn nổi.”
“Ha.” Tần Tư Đình lại rót rượu, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Anh ta lại nhìn Hạ Mộc Ngôn đang hào hứng hái rau sau vườn, nheo mắt nói: “Anh em như thể tay chân, phụ nữ như quần áo, mấy năm nay ông đây ở trần quen rồi.”
Đầu lông mày lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm khẽ nhếch lên, nhìn anh ta bằng ánh mắt mỉa mai: “Năm đó, ai vì gái mà suýt chút cắt đứt “tay chân” nhỉ? Nói cứ như đã khám phá hồng trần vậy, cậu thật sự nghĩ rằng mình là hòa thượng ăn chay sao?”
Tần Tư Đình thản nhiên nhíu mày, đầu tiên chẳng nói gì, lát sau lại rót rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Sau đó anh ta dằn ly xuống, lạnh lùng cười nhạo: “Cậu có vợ thì hay lắm sao?”
“Ừ, hay chứ.”
Tần Tư Đình bị chặn họng, cười như không cười nhìn anh chằm chằm, sau đó giơ tay ấn lên mi tâm: “Tôi ra sau vườn hỏi thăm vợ cậu.
M* nó, cậu bớt ở đây làm tôi buồn nôn đi…”
***
Hạ Mộc Ngôn đang hái từng bó rau xanh trong vườn rau sau nhà.
Cô không ngờ sân sau của bác sĩ Tần lại rộng thế này, rau quả gì cũng có.
Tuy rằng bây giờ đang là mùa thu, nhưng hơn phân nửa giàn rau đều được xếp ở nơi tập trung ánh nắng.
Có thể thấy ông cụ Tần quả nhiên yêu thích những thứ này, nên mới sắp xếp hệ thống trồng trọt thu đông thỏa đáng như thế.
Tuy nói phong cách thiết kế của vườn rau này quả thực không hài hòa với kiến trúc cao cấp của khu biệt thự, nhưng mảnh vườn xanh mơn mởn thế này thật sự khiến tinh thần rất thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...