Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Các nhân viên vây quanh nhìn một màn này đều lộ vẻ khinh bỉ:
"Giả Thanh Thanh bị não tàn sao? Tới tới lui lui cũng chỉ nói một câu như vậy, tôi cũng thuộc luôn rồi nè! --- Ngươi là Mạnh Trường Ca sao? Sao ngươi lại là Mạnh Trường Ca được! Mạnh Trường Ca rõ ràng đã chết! --- Có mỗi câu đơn giản như thế thôi mà cũng không thuộc được?"
"Chủ nhân cái bài đăng chê diễn xuất của Ninh Tịch nên nhìn Giả Thanh Thanh một chút sau đó mới biết diễn như thế nào mới gọi là diễn tệ!"
"Thật ra khả năng diễn của Ninh Tịch tốt lắm mà.
Cô không thấy tất cả các cảnh quay của cô ấy chỉ cần một lần là qua sao? Có NG thì cũng là do sai lầm của người khác.
"
"Hình như đúng là như thế! Tôi còn tưởng bởi vì bản tính cô ấy là thế nên mới diễn được nhưng cảnh hôm qua, cái cảnh diễn Mạnh Trường ca lúc còn là thiếu niên ấy, đúng là vô cùng xuất sắc! Mặc dù cô ấy vẫn luôn đùa giỡn Giang Mục Dã nhưng không biết tại sao lại không khiến người khác có cảm giác thô bỉ mà trái lại, lại lôi con nai con trong lòng tôi lại chạy loạn cùng nha!"
"Đúng vậy đúng vậy! Ngày hôm qua xem tôi cũng kích động chết đi được! Nếu đổi thành người khác tôi chắc chắn sẽ không thích! Hình như trong lòng tôi, Mạnh Trường Ca chỉ có thể là Ninh Tịch!"
!.
.
Trong lòng Ninh Tuyết Lạc lúc này đã đem Giả Thanh Thanh mắng đến mấy trăm lần nhưng trên mặt vẫn giả vờ quan tâm đi tới.
"Thanh Thanh, em sao rồi? Trạng thái hôm nay không tốt sao?"
Cả người Giả Thanh Thanh đã đặt trong trạng thái bùng nổ, điên cuồng nói: "Em cũng không biết em làm sao, chỉ cần nhìn Ninh Tịch một cái là em đã quên lời thoại, cứ như trúng tà vậy!"
"Sao lại có thể như vậy?" Ninh Tuyết Lạc không quá tin tưởng vào Giả Thanh Thanh, cảm thấy cô ta chỉ đang tìm cớ bao biện cho diễn xuất kém cỏi của bản thân thôi nhưng vẫn ráng nhịn mà an ủi cô ta: "Từ từ rồi sẽ tốt thôi, chị giúp em tập lại!"
Ninh Tuyết Lạc tập với Giả Thanh Thanh đúng cảnh vừa rồi, kết quả cô ta lại đáp thoại vô cùng lưu loát.
"Em xem, không phải rất tốt sao?" Ninh Tuyết Lạc khích lệ nói.
Nhất thời Giả Thanh Thanh khôi phục tự tin, chủ động chạy đi tìm đạo diễn: "Đạo diễn, tôi chuẩn bị xong rồi!"
Quách Khải Thắng lúc này đã miễn cưỡng mới bình tĩnh lại, sắc mặt hơi hòa hoãn nói: "Vậy thì bắt đầu đi!"
Nhưng mà!
Lần này Giả Thanh Thanh vẫn quên lời như cũ.
Cô ta không cam lòng, một lần rồi lại một lần, kết quả liên tục NG hai mươi tám lần!
Cứ thế một cảnh quay vô cùng đơn giản mà hai người họ diễn đến tối cũng không xong, cuối cùng bị cả đoàn làm phim oán thán.
Đây là phim điện ảnh, không phải phim truyền hình dài tập đâu, phải dùng phim nhựa quay đấy, NG nhiều lần như thế không chỉ tiêu phí nhân lực mà còn tốn tiền nữa đấy!
Lần NG thứ ba mươi ba, Giả Thanh Thanh đang ngơ ngác đứng một chỗ, đột nhiên nổi điên kêu thét một tiếng, nhào qua Ninh Tịch.
"Ninh Tịch, con khốn này, mày đã làm cái gì với tao? Tại sao tao không nhớ được lời thoại! Tại sao tao không nhớ được! Là mày, nhất định là mày giở trò quỷ.
"
Đám phụ tá bên cạnh vội vàng kéo cô ta về, nhưng lại bị cô ta hất ra, ngay cả Ninh Tuyết Lạc cũng bị cào vài phát.
Lần này, cô ta quả thật đã khiến tất cả mọi người chán ghét.
"Đúng là não tàn, bản thân không nhớ được lời thoại mà là lỗi của người khác sao? Người khác có thể chui vào đầu cô ta trộm lời thoại sao? Liên lụy đến nhiều người như vậy mà một chút áy náy cũng không có!"
"Ninh Tịch cũng rất đáng thương, trêu chọc phải một kẻ như vậy!"
"Các cô không thấy chuyện tối hôm qua rất kì quặc sao? Giang Mục Dã vừa vào đoàn làm phim, quay đầu một phát đã thấy Ninh Tịch xảy ra chuyện!"
"Nếu Ninh Tịch bị đuổi khỏi đoàn làm phim, người được lợi nhất là ai?"
"Cái này còn cần phải hỏi sao?"
Nói tới đây ai cũng lộ ra biểu tình đã hiểu rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...