Tiểu Đào hạ tay, đứng cách Ninh Tịch vài bước chân: “Vì nam chính, một phút tưởng niệm… Tịch tỷ…… A phi! Anh Tịch! Tại sao em đi theo anh lâu như vậy đến giờ mới biết anh mặc nam trang lại đẹp trai thế đó!”
Ninh Tịch dửng dưng, “Anh chẳng phải là mặc cái gì cũng đẹp sao?”
“Đừng đừng đừng…… anh Tịch, anh đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em…” Tiểu Đào hai chân nhũn ra che ngực lại, một bộ biểu tình như sắp bị hạ gục.
Ninh Tịch khẽ cười một tiếng, nhìn lại chính mình, ngay sau đó ánh mắt từ trong gương nhìn đến Diệp Thu ở phía sau, “Cám ơn chị Diệp, hóa trang thực hoàn mỹ!”
Diệp Thu nhìn lại một lượt từ trên xuống dưới, con ngươi tràn đầy tán thưởng, “Khách khí, là em có thân hình tốt, hình dáng hoàn mỹ mà không có một tia tì vết, làn da tốt đến nỗi chị còn phải ghen tị với em rồi!”
Bằng sự chuyên nghiệp của cô, sờ một cái liền biết, tuyệt đối chưa qua chỉnh dung, hoàn toàn là thuần tự nhiên.
Hơn nữa, kỹ thuật diễn của người này có phải quá nghịch thiên rồi hay không?
Rõ ràng là nữ nhân hàng thật giá thật, chuyển thành nam nhân lại vô cùng tự nhiên, một điểm yếu đuối cũng không có.
Càng khoa trương chính là, cô không hề thấy sự diễn xuất ở đây, mà là cảm thấy Ninh Tịch chính là như thế, một thân nam nhân phong lưu tùy ý cứ như vậy mà bộc lộ ra, chứ không phải giả trai.
Bên ngoài, Thẩm Hãn Thần cũng đã đổi quần áo.
Thẩm Hãn Thần mang theo chuyên viên trang điểm của chính mình, trình độ không thua gì Diệp Thu, sau khi trải qua quá trình hóa trang, trông vô cùng rực rỡ lóa mắt, khiến mọi người phải chú ý, giống như thượng đế đúc ra vậy.
Toàn bộ giới giải trí có loại nhan sắc giá trị như này, rất ít ỏi không có nhiều.
“A! Trời ạ! Hãn Thần cải trang quá đẹp trai! Quá MAN!” Kỷ Ngữ Manh một trận kích động.
Nhân viên công tác, diễn viên cùng tất cả mọi người đều hướng đến phía này nhìn.
“Wow, người này đẹp trai quá! Anh ấy chính là nam chính sao?”
“Không sai! Nghe nói là con át chủ bài của công ty bên đó, nhan sắc so với Giang Mục Dã không phân cao thấp!”
“Khó trách Thẩm đạo liếc mắt một cái liền nhìn trúng anh ấy……”
Trong một góc, Kỳ Phóng bĩu môi, hình tượng đáng yêu của anh ta ghét nhất là thấy người khác so với mình đẹp trai hơn, Man hơn!
Chính là ai bảo đây là loại mặt hàng trời sinh đâu!
Vì tìm kiếm an ủi, hắn yên lặng chạy đứng cùng Kha Minh Vũ so với hắn còn thảm hơn.
Hắn tốt xấu lớn lên còn có chút tương đối, đáng yêu cũng coi như là đặc điểm cộng, còn Kha Minh Vũ…… Không phải nói anh ta lớn lên xấu, mà là thật sự quá bình thường, ném ở đâu cũng tìm không thấy loại người như này.
Tuy rằng nam thứ trong diện mạo cũng không cần xuất chúng, nhưng tìm một người như Kha Minh Vũ đến nhận vai có phải quá tùy tiện rồi không?
Nhưng mà, xem qua ánh mắt Thẩm Miên chọn được Ninh Tịch, hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng không quá dám tùy ý phán đoán ý tưởng của Thẩm Miên.
“Dù nói tôi đồng tính tôi cũng không thể không thừa nhận, Thẩm Hãn Thần này khuôn mặt xác thật là không lời gì để nói, cũng khó trách công ty bọn họ chuẩn bị đem anh ta đào tạo thành Giang Mục Dã thứ hai… Trời sinh khuôn mặt đó đúng là cần câu cơm mà, hơn nữa còn là cần cực to…” Kỳ Phóng đầu phe phẩy thở dài, tán đồng với Kha Minh Vũ bên cạnh.
Kha Minh Vũ dựa vào trên cột ở hành lang, hướng tới Thẩm Hãn Thần nhìn thoáng quá, thần sắc nhàn nhạt, nhưng thật ra không có phản ứng đặc biệt gì.
Thẩm Miên trên dưới nhìn Thẩm Hãn Thần liếc mắt một cái, thần sắc có chút vừa lòng, bất quá, đáy mắt lại xẹt qua một tia bình thường không dễ phát hiện, vẫy tay đem Thẩm Hãn Thần kêu qua đây, nói với anh ta cách diễn, “Cảnh này diễn tuy rằng lời thoại không nhiều lắm, cũng không có cốt truyện, nhưng khó khăn lại rất lớn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...