Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Ninh Tịch đang mặc trên người một bộ âu phục bó sát kiểu Anh màu trắng, trên cổ là chiếc caravat màu lam có hoa văn chìm, trước ngực có một chiếc đồng hồ quả quýt cổ điển mày bạc. Giữa tấm rèm khép hờ, Diệp Thu như đang trông thấy một thiếu gia quý tộc ở thế kỷ trước…
“Chị… chị giúp em sửa một chút…” Diệp Thu không hiểu sao mình lại có chút khẩn trương, giống như sợ làm tan mất giấc mộng đẹp.
“Làm phiền chị.” Ninh Tịch gật đầu, hơn nữa rất phối hợp mà giang hai cái tay ra.
Cái tư thế này nhìn kiểu gì cũng thấy như thể đang chuẩn bị ôm người ta vào lòng ý.
Mặt Diệp Thu hơi nóng lên, cô lập tức đưa tay ra giúp Ninh Tịch chỉnh lại phần cổ áo chưa ngay ngắn, sau đó lại chỉnh lại cả vạt áo và caravat cùng với các món đồ trang sức khác…
Lúc này một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài chạy thẳng vào phòng. Sau đó liền thấy Tiểu Đào chắn trước mặt Ninh Tịch, giọng điệu cô bé rất khách khí nhưng vẫn lộ vẻ không vui: “Chị Diệp, mấy việc này cứ để em làm là được rồi!”
Tiểu Đào vừa mới chạy ra bên ngoài mua chút đồ chiêu đãi đoàn làm phim, không ngờ vừa mới về đã thấy có người muốn cấu kết với chủ nhân của mình!
Buổi sáng lúc hóa trang, cái chị chuyên viên trang điểm này đã táy ma táy máy có ý đồ bất chính với chị Tịch rồi, đến giờ đúng là hết nhịn nổi.
“Tôi là chuyên viên trang điểm của Ninh Tịch, đây là việc tôi phải làm!” Diệp Thu bình thản lên tiếng, dẫu sao tuổi tác cũng lớn hơn nên khí thế lớn hơn Tiểu Đào một bậc.
“Chuyên viên trang điểm thì cứ trang điểm là tốt rồi, quần áo cứ để em làm là được!”
“Quần áo tất nhiên cũng ở trong phần công việc của tôi, toàn bộ tạo hình của Ninh Tịch trong bộ phim này là do tôi phụ trách. Em tuy là trợ lý của Ninh Tịch nhưng những vấn đề chuyên nghiệp này cần phải để cho người có chuyên môn làm.”
“Nhưng mà…” Tiểu Đào rõ ràng không nói lại Diệp Thu, cô bé rưng rưng nước mắt nhìn Ninh Tịch một cái.
Mắt thấy bầu không khí sặc mùi thuốc súng, Ninh Tịch liền đỡ bả vai của Diệp Thu sau đó để cô ngồi xuống: “Chị Diệp đã vất vả lâu rồi nên nghỉ ngơi một chút đi, chị cứ để Tiểu Đào làm giúp phần sau là được, nếu có chỗ nào làm không đúng còn phải phiền chị dạy em ấy nữa mà.”
Một câu này dỗ được cả hai người vui vẻ.
Tiểu Đào sung sướng thay thế vị trí của Diệp Thu, cô bé vui vẻ vây quanh Ninh Tịch nói chuyện phiếm.
Diệp Thu được Ninh Tịch đích thân đưa cho một ly nước, chưa kể trong giọng điệu của Ninh Tịch cũng toàn là sự quan tâm cùng tín nhiệm cho nên cũng thỏa mãn ngồi xuống ghế: “Caravat vẫn có chút lệch, kéo lại chút nữa là được, chỗ sau lưng có một vết nhăn, lát nữa cởi ra là cho phẳng…”
Diệp Thu nhớ lại lúc hóa trang cho Ninh Tịch buổi sáng, đến giờ cô vẫn có chút kích động.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Tịch, Diệp Thu đã biết đây là khuôn mặt hoàn mỹ không có bất cứ tì vết nào, dẫu cho là mặc đồ nam thì khuôn mặt tinh xảo này cũng khiến Ninh Tịch hoàn toàn không phân rõ được giới tính.
Nhưng mà, cái thời khắc lúc Ninh Tịch thay đồ xong rồi bước ra, đến cô cũng phải ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng là chính tay mình trang điểm cho Ninh Tịch, cũng chính mắt mình nhìn thấy Ninh Tịch bước vào thay đồ. Thế quái nào mà lúc bước ra đã như hóa thành một người khác!
Một mỹ nữ đang êm đang đẹp, dưới bàn tay cô lại biến thành một yêu nghiệt sống sờ sờ!
Mặc dù với con mắt chuyên nghiệp của mình thì Diệp Thu cũng đoán được Ninh Tịch giả nam cũng không quá khó coi, nhưng tuyệt đối không ngờ được lại sẽ đẹp trai đến mức độ này…
Lúc này Ninh Tịch cứ lẳng lặng đứng ở đó mặc cho Tiểu Đào xoay tới xoay lui trên người. Cả người lộ ra vẻ lời biếng nhàn nhã nhưng lại giống như một ngôi sao chói lọi, đủ để người khác nhìn một lần là không cách nào dời mắt đi…
Chờ Ninh Tịch sửa sang lại xong xuôi.
Diệp Thu ôm ly nước có chút run rẩy nói: “Vì nam chính mà mặc niệm một phút đồng hồ…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...