Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Ninh Tịch một bên hát một bên bất mãn nhìn Lục Đình Kiêu đang lái xe bên cạnh: “Lái xe! Mở cửa xe mở cửa xe! Không! Không phải cửa xe… tôi muốn lật cái nóc ô tô này lên! đúng thế, lật nó lên! ”
Lục Đình Đình nhéo nhéo cái trán, ấn xuống một cái nút cạnh vô lăng.

Tức khắc, biến thành một cái xe mui trần.

Một trận gió quét tới, Ninh Tịch hai tay mở ra bám vào thành xe, ngay lập tức cất tiếng hát, “Bộ mã hán tử ngươi uy vũ hùng tráng, chạy như bay tuấn mã giống gió mạnh giống nhau, mênh mông vô bờ vùng quê tùy ngươi đi lưu lạc ~~~”
Lục Cảnh Lễ: “Một linh hồn ca sĩ ra đời nha, anh Tịch, anh có nghĩ muốn tiến vào giới âm nhạc hay không…”
Giang Mục Dã thật sự là chịu không nổi, “Ninh Tịch à! Bà thật không để tam à! Chẳng may bị phóng viên họ bắt được cảnh này thì sao!”
Nghe nói như thế, Ninh Tịch đang bay bổng rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, vội vàng nói: “Lái xe, đóng xe lại! Mau lên!”
Lục Đình Kiêu sủng nịch mà liếc nhìn một cái, ngữ khí dung túng: “Không có việc gì, không có phóng viên.



Ninh Tịch đôi mắt đột nhiên sáng lên, lập tức lại bắt đầu thả bay: “A a a a a ~ ngàn năm chờ một hồi ~ chờ một hồi a a ~ ngàn năm chờ một hồi ~ ta không hối hận a a ~ là ai ở bên tai ~ nói ~ yêu ta vĩnh bất biến ~ chỉ vì này một câu ~ a ha ~ đoạn trường cũng không oán ~”
“……” Giang Mục Dã đầy mặt sống không còn gì luyến tiếc, vô cùng hối hận chính mình quyết định muốn hạ xe.

Lục Cảnh Lễ nhìn Giang Mục Dã, một bộ gặp qua sóng to gió lớn, còn hắn nhìn cảnh này đã thành thói quen rồi.

“Uyên ương song tê Điệp Song Phi ~ mãn viên xuân sắc chọc người say ~ lặng lẽ hỏi thánh tăng ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ có đẹp hay không ~~~”
Lục đình kiêu: “Đẹp.


“Hắc hắc……” Ninh Tịch cuối cùng cũng ngừng.

Bạc Kim Đế Cung.

Mới vừa đến nơi, chó độc thân Giang Mục Dã cùng Lục Cảnh Lễ ngay lập tức đã lăn đi không còn dấu vết.

Lục Đình Kiêu mở cửa xe, đỡ cô gái say mèm kia vào phòng, giúp cô thay đổi giày, quần áo ngoài, dùng nước ấm lau mặt cho nàng.


Thấy Ninh Tịch vẫn nằm đó ngây ngô cười, Lục Đình Kiêu tâm tình cũng bị lây nhiễm, sờ sờ gương mặt cô: “Tâm tình thực tốt?”
Ninh Tịch lập tức gật gật đầu, đôi mắt sáng lên: “BOSS đại nhân, anh thật là miệng vàng lời ngọc, em từ khi gặp anh, thật sự là may mắn hạnh phúc…”
Ông nội thân thể bình phục, phòng làm việc đi vào quỹ đạo, cô tha thiết ước mơ có một bộ phim mới, rốt cuộc nó cũng rơi xuống.

Đã không nhớ rõ chính mình bao lâu không có vui vẻ như vậy.

Nhớ lại đoạn thời gian đen tối ám ảnh kia, phảng phất giống như chuyện của kiếp trước.

Lục Đình Kiêu không chớp mắt mà nhìn con ngươi cô lay động, giây tiếp theo, cúi mình xuống, hôn lấy môi cô.

“Hả…… Làm gì?” Sao êm đẹp nói chuyện lại thành thế này?
Lục Đình Kiêu cười như không cười mà nhìn nàng, “Không phải nói quá đột nhiên, chưa kịp cảm giác sao?”
“Ách……” Ninh Tịch lúc này mới nhớ tới ở trong phòng yến tiệc nói câu nói thật lòng, có người hỏi nàng cái vấn đề kia.


Đại ma vương này trí nhớ quả thực tốt, đều lúc này vẫn còn nhớ rõ.

“Cảm giác thế nào?” Lục Đình Kiêu ánh mắt sâu thẳm mà nhìn nàng, lại lần nữa hỏi.

“À……” Ninh Tịch chớp đôi mắt, nghiêm trang mà suy tư nửa ngày, sau đó trả lời: “Vẫn là không có cảm giác rõ ràng, làm sao bây giờ?”
Lục Đình Kiêu khẽ cười một tiếng, lại lần nữa hôn xuống…
Ninh Tịch vô cùng vui vẻ vì chiếm tiện nghi đại ma vương, đột nhiên màng nhĩ nghe thấy một trận tiếng bước chân, vội vàng một phen đẩy Lục Đình Kiêu ra, sau đó bật dậy nhảy khỏi giường.

Quả nhiên, là ngốc manh Bánh Bao Nhỏ đang mơ mơ màng màng đi tới, sau khi nhìn thấy Ninh Tịch, bánh bao nhỏ đại khái cho rằng chính mình đang nằm mơ, đứng ở chỗ đó, đầu tiên là xoa xoa đôi mắt, sau đó, mặt ngây ngây nâng bàn tay nhỏ của mình lên, nhéo nhéo mặt chính mình!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui